"Khuyên... Khuyên ngực?!" Huyết Ngọc Hương lắp bắp không thành lời.
Tố Vương gật đầu, kéo Vũ Kim tới gần và chỉ lên nhũ hoa của nàng: "Gắn ở đây."
Ngọc Hương lạnh toát cả người, đôi tay cầm khuyên ngực không kiềm được mà run run. "Ý Vương là ta phải..."
"Đúng rồi, xỏ xuyên qua." Tố Vương nói. Vũ Kim nghe hắn tả mà đầu ti cứng ngắc. Nàng không thể tưởng tượng được khuyên còn có thể chơi như vậy, sự dâʍ đãиɠ trong lòng tăng cao..
Ngọc Hương mím môi, nếu là bình thường nàng đã mở miệng phản đối. Nhưng hai ngày vừa qua ăn không ít đau khổ, nàng chỉ nhận mệnh. "Tiểu nữ đã biết."
Vũ Kim níu lấy tay Tố Vương, cơ thể di động qua lại nũng nịu, cặρ √υ' lộ liễu căng tròn run nảy. "Nghĩa tử, ta cũng muốn khuyên ngực."
Tố Vương mỉm cười bóp lấy má Vũ Kim. "Ta có món quà khác cho nghĩa mẫu. Chỉ là đang đợi tìm được thợ rèn phù hợp. Thợ rèn ở Bái Lậu thành tay nghề không đủ."
Vũ Kim ngoạm lấy bàn tay hắn, lưỡi liếʍ lấy liếʍ để. "Quà của nghĩa tử có như khuyên ngực không. Ta muốn món nào da^ʍ giống vậy cơ."
Tố Vương vỗ mông Vũ Kim, nàng giật nhẹ, miệng phát ra một tiếng "ưm". "Chỉ có da^ʍ hơn không kém."
Vũ Kim cười tươi, tay luồn vào quần Tố Vương và móc ©ôи ŧɧịt̠ hắn ra. Mỗi lần nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ Tố Vương là l*и Kim đều chảy nước lênh láng. Mặc dù độ dài ©ôи ŧɧịt̠ chỉ xếp thứ hai trong câc anh em, nhưng Tố Vương có một khí chất hấp dẫn khiến Vũ Kim say mê. Nàng chui xuống dưới bàn, miệng bú lấy ©ôи ŧɧịt̠ hắn, tay chơi đùa với hai hòn dài.
Tố Vương ngồi hưởng thụ, để cho Vũ Kim tác nghiệp. Huyết Ngọc Hương ngồi bên cạnh thì lòng chán ghét, sự dâʍ đãиɠ của đám Tố Vương khiến nàng khinh bỉ. Nàng cũng không phải là dạng ngây thơ như Nam Sơn, nhưng thấy bọn họ chẳng kiêng nể gì ai, hành sự ở thanh thiên bạch nhật thì tâm cũng câm nín.
Tố Vương bảo Huyết Ngọc Hương ngồi xuống bên cạnh hắn, nàng ngoan ngoãn vâng lời. Hắn kéo áo Huyết Ngọc Hương lên, để lộ cặρ √υ' nhọn và đầu ti to lớn. Huyết Ngọc Hương không chống cự, để cho Tố Vương muốn làm gì thì làm. Hai ngày vừa qua loã thể ngoài đường đã làm sự ngại ngùng của nàng chai sạn, chỉ có chừng này vẫn chưa là gì.
Tố Vương quan sát thân trên Ngọc Hương thật kĩ lưỡng, đầu ti nàng mang sắc đỏ tươi, nhìn lâu có cảm giác như có từng tiếng nói thôi miên câu đi hồn phách. Tố Vương thấy qua đã nhiều màu sắc nhũ hoa, đỏ như quả lựu thế này cũng là lần đầu. Hắn chúi người tới, há miệng ngậm lấy đầu ti. Kích thước đầu ti to lớn khiến cho miệng có cảm giác như đang ăn một viên kẹo dẻo. Bề mặt mềm mại toả ra từng hơi ấm áp, lấy lưỡi liếʍ láp một hồi có thể nhận rõ thấy nó cứng lên.
Huyết Ngọc Hương chưa từng gần đàn ông nên bản năng phản ứng kịch liệt, hơi thở dồn dập, bờ vai run rẩy. Nhưng nàng không ngăn, chỉ nhíu chặt mắt để mặc.
"Ừm, đầu ti rất là đặc biệt." Tố Vương ăn xong thì bình phẩm như Huyết Ngọc Hương là một món ăn thông thường.
Vũ Kim ngồi bên dưới nhìn hắn khen người con gái khác thì lòng cũng hơi ghen, tay bóp nhẹ tinh hoàn.
Tố Vương nhíu mày, "hửm" mộ tiếng rồi búng trán Vũ Kim. Nàng làm vẻ mặt đáng thương, sờ lấy chỗ vừa bị tấn công. "Nghĩa tử hết thương ta rồi."
Tố Vương mỉm cười, nắm đầu Vũ Kim kéo sát, môi nàng đυ.ng lấy háng hắn, ©ôи ŧɧịt̠ chui xuống cổ họng. Vũ Kim mắt trợn ngược, nước miếng tuôn ra nhuộm ướt dươиɠ ѵậŧ. "Đừng nghịch ngợm nữa. Ta sẽ luôn thích cᏂị©Ꮒ nghĩa mẫu."
Vũ Kim hờn dỗi liếc hắn một cái, đầu thụt ra thụt vào, tiếp tục hưởng thụ ©ôи ŧɧịt̠ ngon lành.
Tố Vương quay lại nhìn Huyết Ngọc Hương: "Đứng lên, quay lưng lại."
Huyết Ngọc Hương chậm rãi làm theo, quay cái mông hướng về Tố Vương. Nàng nghĩ thầm: "Cuối cùng cũng tới."
Tố Vương tụt quần nàng xuống cái một, để lộ bờ mông trắn hồng có hai vết thương dài rất đáng sợ. Chúng nó đã đóng vảy nhưng nhìn tình trạng thì hẳn là thốn đến tận xương, sẽ không lành lại ngay, còn có thể để lại sẹo.
"Còn đau không?" Tố Vương dịu dàng chạm nhẹ vết thương.
Huyết Ngọc Hương run nhẹ. "Chỉ còn một chút thôi."
"Ngươi cởi hết quần áo ra đi. Đứng đó đợi một lát." Tố Vương nói. Hắn cũng đã tụt quần người ta xuống rồi, áo cũng bị kéo lên. Bộ phận nhạy cảm hoàn toàn hiển lộ, y phục trên người cũng chẳng che lấy cái gì.
Huyết Ngọc Hương lột hết quần áo ra, ngay ngắn xếp chúng ở một bên. Sau đó thì nghiêm túc đứng bên cạnh Tố Vương. Nàng có hơi hiếu kì mục đích của hắn, hành động mập mờ không rõ ràng. Tố Vương thì kéo Vũ Kim từ dưới lên, sau đó đặt lên đùi mà đâm l*и nàng. Vũ Kim mở hé miệng, cổ họng phát ra từng tiếng rêи ɾỉ quyến rũ, bộ ngực nảy nở áp vào mặt Tố Vương mà để hắn ăn trọn. Hắn cảm nhận được hai quả bóng vừa mềm vừa ấm úp vào mặt, miệng không nhân từ bú lấy bú để hai đầu ti, đôi tay vuốt ve lấy bờ lưng nhẵn nhụi.
Lão Nhị ở bên bình tĩnh thưởng trà, thân dưới vẫn để lộ ©ôи ŧɧịt̠ ngẩng cao.
Huyết Ngọc Hương chứng kiến mọi thứ thì đỏ mặt hết cả, đôi mắt tránh đi cảnh nóng ngay bên.
Tố Vương đang dập Vũ Kim thì Vấn Phong tơi trong tay có một túi đồ. "Nghĩa huynh, ta mua thuốc về rồi đây."
Gã vừa lên lầu bốn đã thấy thân hình không mảnh vải của mẫu thân nhấp nhô trên cơ thể nghĩa huynh. "Mẫu thân và nghĩa huynh thân nhau ghê. Mới sáng đã làʍ t̠ìиɦ."
Tố Vương nhếch mép cười da^ʍ. "Nghĩa đệ muốn chơi chung luôn không? Con đĩ này mới sớm mà nứиɠ lắm."
Vấn Phong nóng nảy bước tới và đặt túi đồ lên bàn, sau đó không thèm lên tiếng mà trả lời bằng hành động. Gã tụt quần xuống, để lộ ra ©ôи ŧɧịt̠ dài không kém Tố Vương. Huyết Ngọc Hương nhìn thấy thì xanh hết cả mặt. Đám người này dươиɠ ѵậŧ của ai cũng lớn như thế, nếu chơi lấy mình thì mình sao chịu nổi.
Vấn Phong ép lấy lưng Vũ Kim từ đằng sau, ©ôи ŧɧịt̠ đâm vào đít nàng. Hậu môn vốn không chất bôi trơn, mỗi lần nàng bị đâm đều cảm thấy đau đớn nhưng nàng thích cực. Nàng quay đầu hôn lấy Vấn Phong. Tố Vương phía trước thì nhào nặn hai bầu vυ' tròn, lưỡi liếʍ láp cái cổ dâʍ đãиɠ đã đổ đầy mồ hôi. Hắn cũng ép sát Vũ Kim, đâm ©ôи ŧɧịt̠ vào tận cổ tử ©υиɠ.
Vũ Kim cảm nhận hai gậy thịt gân góc trong cơ thể, chúng có độ dài tương đương, không ngừng ra vào hai cái lỗ quý giá của nữ nhân. Hai cơ thể cường tráng ép dính nàng như sandwich, nàng có thể cảm nhận được làn da thô ráp và mùi cơ thể đầy nam tính của hai đứa con trai. Vũ Kim sướиɠ không chịu được, cả người xụi lơ để mặc hai nam xử trí, hông tê dại, l*и phun nước như mưa, ướt đẫm lấy háng và đùi của ba người.
Cả ba quấn quít trên tầng bốn, mồ hôi tiết lên làn da khiến họ sáng bóng dưới ánh nắng sớm.
Khuôn mặt Vũ Kim chẳng còn chút lý trí, nó hồng lên rất dễ thương, nước miệng dính đầy khoé môi.
"Côи ŧɧịt̠ của hai đứa dài quá. Côи ŧɧịt̠ của hai con trai ta dài quá. Mẫu thân sướиɠ!" Vũ Kim buông ra những lời dâʍ đãиɠ. "Đâm mẫu thân nữa đi. Đâm con đĩ của các con mạnh lên. L*и và đít của con đĩ sướиɠ quá!"
"Giữa ©ôи ŧɧịt̠ của nghĩa tử và Vấn Phong. Người thich cái nào hơn?" Tố Vương liếʍ khắp thân trước Vũ Kim, mồ hôi của nàng mằn mặn, làn da dính đầy nước miếng hắn.
"Ứ ừ." Vũ Kim nói, giọng khi bị cᏂị©Ꮒ mềm oặt như nước. "Côи ŧɧịt̠ của ai mẫu thân cũng yêu."
Vấn Phong hôn khắp bờ vai nàng, cảm nhận hương thơm cay cay như lửa của mẫu thân. "Không được nha. Mẫu thân phải chọn một."
"Không đâu." Vũ Kim dễ thương lắc đầu. "Mẫu thân muốn hết. Đừng bắt con đĩ chọn mà."
Vấn Phong và Tố Vương trao đổi ánh mắt mà cười da^ʍ. Vũ Kim dâʍ đãиɠ mà bọn hắn biết thật sự rất mê ©ôи ŧɧịt̠. Lời nói của nàng khiến bọn hắn càng hưng phấn, đâm nàng cành thô bạo. Vũ Kim cảm nhận được hai cái lỗ bị nhét đầy và bơm sâu ơi là sâu. Nãy giờ lêи đỉиɦ không biết bao nhiêu lần.
Huyết Ngọc Hương bên cạnh xấu hổ, không thể làm mặt lạnh nữa mà che kín mặt, không dám nhìn.
Chẳng mấy chốc, Vũ Kim cảm nhận được tϊиɧ ŧяùиɠ ấm áp lan toả bên trong mình. Vấn Phong đứng dậy, c̠úc̠ Ꮒσα liền có dịch trắng chảy ra. Hai chân Vũ Kim run rẩy, đùi nàng mỏi nhừ không có sức. Tố Vương phải bế nàng lên. Khi ©ôи ŧɧịt̠ rút ra cũng có lượng lớn tϊиɧ ɖϊ©h͙ tuôn trào từ l*и như lũ vỡ đê.
"Lão nhị, bế nàng về phòng đi." Tố Vương nói.
Lão Nhị ôm lấy Vũ Kim mê mang vì tìиɧ ɖu͙©, nàng không có ngất đi, chỉ vì phê quá mà hơi mơ màng. "Lão Vương, ngươi thấy nàng còn làm được nữa không?"
Tố Vương nhìn ©ôи ŧɧịt̠ cứng ngắc của lão Nhị liền hiểu. "Chơi nàng thoải mái. Nhìn vậy thôi chứ Vũ Kim khỏe lắm."
Hắn đã tốn một ngàn dục tính cải tạo cơ thể cho nàng, sức lực không thể so với tức phụ bốn mươi tuổi bình thường. Hiện tại thì nàng dừng ở bảy điểm, vẻ bề ngoài trông cỡ ba mươi. Tố Vương có ý định cải tạo cho Vũ Kim một lần nữa, để nàng có nhan sắc của thời thanh xuân đẹp nhất. Nhưng thời gian còn nhiều, hắn không vội làm ngay.
Lão Nhị cười hí hửng, bế Vũ Kim về phòng. Hắn chẳng thèm mặc đồ cho nàng mà bế nàng loã lồ thẳng xuống lầu hai. Khách khứa nhìn thấy trợn to hết cả mắt. Vào phòng thì lão Nhị đặt Vũ Kim xuống giường, banh l*и nàng ra mà cᏂị©Ꮒ tiếp. Hắn chẳng để ý việc dươиɠ ѵậŧ của mình đυ.ng chạm với tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Tố Vương. Vũ Kim đang mơ màng bị sự sung sướиɠ làm tỉnh táo, cổ họng rêи ɾỉ, hai chân giữ chặt lão Nhị, l*и da^ʍ tiết nước ướt ra giường.
Vấn Phong và Tố Vương chẳng thèm mặc đồ vào, khoả thân ngồi xuống bàn. Bọn họ làm như Huyết Ngọc Hương không hề có mặt ở đây.
"Cơ thể mẫu thân thật là cực phẩm. Nếu không nhờ đại ca khai sáng, tiểu đệ đã không bao giờ chơi nàng." Vấn Phong nói.
Tố Vương vỗ vai Vấn Phong: "Huynh đệ để làm gì."
Tố Vương mở túi đồ mà Vấn Phong mang đến ra. Bên trong là một chút thảo dược và đồ đạc linh tinh. "Đúng rồi, chính là những thứ này. Nghĩa đệ làm tốt lắm."
"Chỉ là việc nhỏ thôi, đại ca."
Tố Vương lấy vài cây dược thảo, ngắt lấy lá xong cho chúng vào một cái cối. Trong đám dược thảo có một loại lá màu đỏ rất nổi bật. Hắn thêm chút nước sau đó giao cho Vấn Phong giã.
Tố Vương cầm lên một số dụng cụ kim loại khác và ném chúng vào một bầu rượu gần đó. Bầu rượu này không phải là Mộng Tình Kiếp, chỉ là rượu trắng thông thường với độ cồn cực cao. Tố Vương rửa xong dụng cụ thì Vấn Phong cũng giã thuốc xong.
"Ngươi tới đây." Tố Vương nói với Huyết Ngọc Hương.
Huyết Ngọc Hương đi tới và đứng giữa Vương và Phong. Lòng nàng hồi hộp và lo lắng. Vấn Phong không cần ra lệnh, dùng tay đắp thuốc lên hai vết roi trên mông cho nàng.
"Thuốc này sẽ giúp ngươi giảm đau. Vết thương sẽ nhanh lành và không để lại sẹo." Tố Vương nói. Hắn cầm một cái kéo có đầu dẹp giữ lấy đỉnh vυ' Huyết Ngọc Hương, một tay khác thì cầm cây kim lớn rất sắc nhọn. Ngọc Hương nhìn thấy kích thước của nó lòng liền hiểu rõ mục đích của vật này.
"Nhắm mắt. Hít sâu, thở chậm." Tố Vương nói. Huyết Ngọc Hương làm theo răm rắp. Khi nàng thở ra đầu ti bên trái liền có cảm giác nhói lên.
"Một lần nữa. Hít sâu, thở chậm." Lần này đến lượt đầu ti bên phải. Huyết Ngọc Hương không biết Tố Vương đã xong chưa, nàng chẳng ẩn giấu sự sợ hãi của mình, hai chân hơi run.
"Xong rồi. Mở mắt ra đi."
Huyết Ngọc Hương tưởng là cơn đau dữ dội chuẩn bị tới. Nghe giọng Tố Vương thì liền mâu thuẫn mở mắt ra. Hắn đã bắt đầu cất dụng cụ đi, không có vẻ là sẽ làm gì tiếp. Nàng cúi đầu xuống thì phát hiện hai nhũ hoa của mình đã có gắn hai chiếc khuyên nhỏ bóng loáng. Đầu ti của nàng có một cây kim nhỏ xuyên qua, giữ lấy hai chiếc khuyên. Bờ mông của nàng thì mát lạnh, vết thương không còn cảm giác đau rát.
"Xong rồi. Ngươi về nghỉ ngơi đi. Mấy ngày nay cố gắng điều dưỡng cho tốt." Tố Vương phất tay.
Vấn Phong một bên thì từ đâu lôi ra chiếc khăn, lau đi chất thuốc màu đỏ còn dính trên tay.
Huyết Ngọc Hương đờ ra. Ban đầu Tố Vương nói khuyên ngực nàng còn tưởng chuyện gì sợ hãi lắm. Nhưng đầu ti chỉ nhói một cái rồi thôi, đơn giản đến mức nàng không thể tin tưởng.
Môi Hương mấp máy: "Xong rồi?"
Tố Vương không nhìn nàng, gật đầu.
"Ngài không làm gì khác?" Huyết Ngọc Hương vẫn có chút không tin, mở miệng nói. Nàng thế nhưng là hoa khôi Tứ Vận Lâu, hiện tại loã lồ trước tên này, l*и tơ lộ rõ, vậy mà hắn không làm gì nàng?
Vấn Phong bĩu môi, khinh thường nhìn Hương và nói: "Đại ca của ta muốn nữ nhân nào không thể được. Nhưng muốn dược đại ca ta chơi, ít nhất tình trạng phải tốt một chút. Ngươi nhìn lại ngươi, mặt mũi trông như con ma không chút máu, cơ thể vết thương khắp người. Ngươi muốn phục vụ cho đại ca thì trước hết dưỡng thương cho khoẻ."
Huyết Ngọc Hương cúi đầu, nàng bị chê khiến cõi lòng có chút tức giận. Ngươi có thể uy hϊếp, chửi mắng đánh đập nàng. Nhưng ngươi không thể bảo nàng xấu. Tất cả nam nhân nàng gặp đều thèm muốn nàng. Tên Vương mấy hôm trước cũng y vậy. Đợi ta bồi bổ cho tốt, không tin không câu mất hồn các ngươi.
Tố Vương quan sát Hương, hầu như có thể đọc rõ nội tâm của nàng. "Ngươi về phòng đi. Mấy ngày đầu nhớ giữ vệ sinh, thường xuyên rửa hai đầu ti bằng nước muối."
Huyết Ngọc Hương nhún gối, "vâng" một tiếng rồi rời đi.
Vấn Phong nói: "Sao đại ca không ném nàng cho mấy huynh đệ? Nhìn nàng bướng bỉnh như vậy, ta thấy mà bực mình. Để l*и bị hành vài ngày là ngoan ngay."
Tố Vương lắc đầu: "Không cần."
Thật ra hắn giữ Huyết Ngọc Hương như vậy là để bồi dưỡng một cỗ máy cày dục tính. Kỹ nữ tuy nhiều nhưng lòng không da^ʍ, tâm không theo sắc đạo. Sản xuất dục tính năng suất không cao. Nếu biến nàng trở thành một con đĩ mê ©ôи ŧɧịt̠ như Vũ Kim, Tố Vương nghĩ là lợi hơn nhiều. Ngoài ra, theo hắn đoán được từ biểu hiện của Hương, trinh tiết của nàng hẳn là còn. Hắn muốn cướp Nguyên Âm của nàng mà nâng cấp Sắc Thuật, sao có thể ném cho đám sơn tặc.
-
Chú ý: Không nên bắt trước truyện mà tự xỏ ngực. Nhiễm trùng chết ráng chịu.