Vấn Phong và Tiểu Cẩu xuất tinh đã đời, cơ thể thoải mãi dời khỏi cuộc chơi. Cả hai ngồi xuống hai bên Tố Vương. Lão Đường và lão Nhị thì tiến tới thay nhau chơi Vũ Kim và Nam Sơn. Cùng với bọn hắn còn có nhiều anh em sơn tặc khác. Vũ Kim thể chất mới cải tạo, sức bền cân mấy người một lúc. Nam Sơn còn trẻ, dẻo dai cũng bị đυ. tập thể.
Vinh Dã đưa ©ôи ŧɧịt̠ đến trước mặt Nam Sơn, mỉm cười nói: "Chúc tiểu thư ngon miệng."
Nam Sơn giật mình trước độ dài dươиɠ ѵậŧ Vinh Dã. Nàng có hơi sờ sợ không dám ngậm vào, đáng tiếc bọn sơn tặc xung quanh đã nắm đầu nàng dí vào ©ôи ŧɧịt̠ Vinh Dã. Cổ họng Nam Sơn lần nữa bị tàn phá, ©ôи ŧɧịt̠ đi hết cả cái cổ họng. Lão Nhị hưng phấn nhìn cặp mông trắng của nàng, ra tay tét lên liên tục. Mỗi lần va chạm đều khiến cơ thể nàng run rẩy, in lại dấu đỏ trên làn da trắng.
Nam Sơn bị chơi tập thể, trông vẫn còn có chút không quen, khuôn mặt hơi khó chịu, không thật sự thả hồn theo mây. Vũ Kim không xa đó thì hoàn toàn ngược lại, ba lỗ bị đâm, hai tay còn bận bịu sục ©ôи ŧɧịt̠ cho hai người khác. Kỹ năng điêu luyện và phối hợp rất nhuần nhuyễn. Bọn sơn tặc dù phải chia sẻ nàng nhưng ©ôи ŧɧịt̠ đứa nào đứa nấy đều sướиɠ rên.
Tiểu Cẩu nhìn con gái của mình bị anh em hành hạ tới tấp, ©ôи ŧɧịt̠ mới xìu xuống lại có dấu hiệu cứng lên. "Lão Vương nói quả thật không sai. Nhìn Nam Sơn bị cᏂị©Ꮒ mà lòng ta hưng phấn hết cả lên."
Vấn Phong bên cạnh gật đầu, hắn nhìn cơ thể mặn mà của mẫu thân giữa làn cơ thể trai tráng cũng nóng nảy không thôi. Trước đó chưa hề biết làʍ t̠ìиɦ tập thể lại hay đến vậy. Đều nhờ có đại ca mở mang tầm mắt.
Lão Thu không đi chung với lão Đường và lão Nhị, hắn vẫn còn ở lại nhâm nhi rượu chè cùng Tố Vương.
"Nghĩa đệ, ngươi hãy kể thêm cho ta về Ngô gia." Tố Vương bỗng nói.
Vấn Phong sáng mắt lên, đại ca đây là muốn rước vợ về cho mình sao. "Bẩm đại ca, Ngô gia là một gia tộc thương phú. Bọn họ chủ yếu vận chuyển những mặt hàng chỉ có ở vùng thảo nguyên này sang vùng khác mà bán. Lông thú, da thú, thảo dược quý hiếm, thực tửu đặc sản các loại. Bọn họ định cư ở Bái Lậu thành, chính là thành trì ngay gần chúng ta, qua lại chỉ khoảng mười mấy dặm."
Tố Vương nhập thông tin vào đầu, từ tốn suy nghĩ. Sơn tặc có thể cướp của gϊếŧ người. Nhưng nếu đạt được những món đồ đặc biết giá trị cao mà không thể sử dụng thì cần một thị trường tiêu thụ. Nếu là cướp ở đây, sau đó dùng tài lực của Ngô gia mà vận chuyển tiêu thụ, là một phương án không tồi.
"Ngô gia có bao nhiêu người?" Tố Vương nói.
"Loại trừ nô bộc và những kẻ Ngô gia thuê mướn, cả nhà bọn họ chỉ có đúng bốn người. Ngô lão gia, Ngô phu nhân, trưởng từ Ngô Bá Thành và con gái Ngô bá nhi." Vấn Phong nói.
"Ừm, gia phả ít ỏi nhỉ. Vậy nếu đệ muốn rước Bá Nhi về, chỉ cần nắm gọn Ngô lão gia trong tay."
"Ý huynh là... Gϊếŧ lão?" Tâm tình Vấn Phong chập chờn bất định.
Tố Vương xua tay: "Không đến mức đó. Con người ai cũng có khuyết điểm. Chỉ cần tìm được khuyết điểm là có thể lợi dụng. Chúng ta cần tìm ra khuyết điểm của Ngô lão gia."
Tiểu Cẩu im lặng nãy giờ, hắn chú ý xem Vũ Kim bị cᏂị©Ꮒ hơn là xem con gái mình. Càng nhìn hắn càng thích nàng ta. Cơ thể dụ dỗ, tính cách phóng đãng, thật sự là loại phụ nữ sống thật với bản thâm. Tiểu Cẩu bỗng nói: "Nếu là Ngô lão gia chủ, ta biết khuyết điểm của hắn. Con trai hắn Ngô Bá Thành nổi tiếng là quần áo lụa là, ham mê tửu sắc cờ bạc, thường xuyên gây chuyện. Song Ngô lão gia chủ chẳng bao giờ trách phạt nặng nhọc, đều bao che hắn."
"Ồ!" Ánh mắt Tố Vương lấp loé, trong đầu dần hình thành kế hoạch ẵm trọn Ngô gia.
Tiểu Cẩu bỗng choàng tay qua vai Vấn Phong, ra vẻ thân thiết nói: "Lão Phong này, phụ thân của ngươi đâu?"
Vấn Phong có chút không quen, mặt ghét bỏ, luồn cổ ra khỏi vòng tay Tiểu Cẩu. "Phụ thân ta bội tình bạc nghĩa, sau khi khiến mẫu thân ta có bầu thì biến mất tăm. Từ đó chưa bao giờ quay lại."
Tố Vương chưa bao giờ hỏi đến chuyện phụ thân gã, hiện tại cũng hiếu kì nói: "Đệ biết phụ thân là ai không?"
Vấn Phong lắc đầu. Tố Vương thì nghĩ thầm trong lòng có cơ hội phải hỏi Vũ Kim. Hiện tại cơ thể nàng ngập trong ©ôи ŧɧịt̠, thở còn không có thời gian chứ nói gì đến trả lời.
Tiểu Cẩu nhanh nhảu nói: "Mặc kệ hắn. Vấn Phong à, ngươi thấy thế nào nếu ta cưới Vũ Kim?"
Thanh Thu bình tĩnh suốt mọi khi, hiện tại vậy mà phun rượu ra như mưa, tay đập lên ngực mà ho khan. Tên này bị bất ngờ suýt chút nữa đã sặc chết.
"Ngươi muốn lấy mẫu thân?" Vấn Phong kinh nghi nói, mắt liếc qua hai người Kim và Sơn. Đặc biệt trên thân thể trắng trẻo của Nam Sơn. Nàng chưa phát dục hoàn toàn, vài năm nữa hàng họ chưa chắc kém Vũ Kim. Nếu Tiểu Cẩu lấy Vũ Kim, chẳng phải gã sẽ có một tiểu muội muội với cái l*и non tơ sẵn sàng cho mình cᏂị©Ꮒ mọi lúc. "Cũng không phải là không được. Chỉ là ngươi phải nói cho ta vì sao. Nếu lý do không chính đáng, thứ cho ta không phụng bồi."
"Không có lý do cao cả nào." Tiểu Cẩu chỉ vào mặt bản thân. "Ngươi nhìn ta là biết, ta xấu như quỷ. Dù bỏ tiền chơi đĩ thì đĩ cũng ghét bỏ ta. Bọn chúng dù cố gắng giấu diếm nhưng ta cảm nhận được hết. Chỉ có Vũ Kim không hề để ý, ban nãy còn quấn quít lấy ta đầy tình cảm."
Tố Vương bên cạnh che trán. Vũ Kim đây là nghiện ©ôи ŧɧịt̠ quá mức nên mới không để tâm đến diện mạo của ngươi thôi, ông chú.
"Tốt. Nếu ông thật sự thích mẫu thân ta, thành đôi không phải là bất khả thi. Nhưng ta nói trước, bên mẫu thân ông phải tự cố gắng bồi đắp tình cảm."
Tiểu Cẩu gật đầu như gà mổ thóc, tay che một bên miệng, lén lút nói với Vấn Phong: "Có gì thì ngươi nói tốt giúp ta trước mặt Kim nhi một chút. Đổi lại, nếu ngươi muốn cᏂị©Ꮒ Nam Sơn cứ bảo ta."
Vấn Phong vui vẻ đáp lời: "Đã vậy ta cũng bày ngươi. Mẫu thân thích bị chơi cực. Ngươi chỉ cần cᏂị©Ꮒ bay não nàng, chuyện gì nàng cũng sẽ đồng ý."
Hai người ban đầu còn có chút xa lạ, hiện tại tay trong tay cười ha hả. Phụ thân bán da^ʍ con mình, con trai thì bày người khác cᏂị©Ꮒ mẫu thân. Thế đạo điên đảo, sắc đạo kinh thiên. Lão Thu ở một bên nghe thấy tất cả thì câm nín, không biết phải nói gì.
Ở giữa hồ, Nam Sơn đã không chịu được nữa mà bắt đầu khóc rống. L*и nàng, họng nàng và đít nàng đều đau rát. Nhưng mặc kệ nàng khổ sở như thế nào, đám sơn tặc không hề dừng lại. Nàng càng khóc to, bọn chúng đâm nàng càng mạnh bạo. Bờ mông của nàng bị đánh đã sưng vù và đỏ lét. Nàng mệt lắm, nàng muốn nghỉ.
"Phụ thân! Con đau quá... Ưʍ. Con mệt quá. Con không làm đĩ nữa đâu, cho con nghỉ đi." Nam Sơn bù lu bù loa nói. Nàng đang bị một tên sơn tặc chơi kiểu chó, hai tay hai chân chống lên đáy hồ. Nước hồ rất cạn, chỉ sâu từng vài centimet.
Tiểu Cẩu mặt nghiêm nghị, nói: "Đã chấp nhận làm đĩ là phải chịu khổ. Con gái đừng lo, làm nhiều sẽ quen. Lão Đường lên hầu hạ tiểu thư đi."
Vinh Dã nghỉ ngơi một lúc, hiện tại lại tiến tới. Nam Sơn thấy ©ôи ŧɧịt̠ dài ngoằng của hắn thì mặt tái mét. Ban nãy hắn đâm họng nàng mà nàng tưởng mình muốn chết rồi. Nếu hắn đâm l*и nàng bằng ©ôи ŧɧịt̠ đó...
Nam Sơn kinh hoảng đẩy tên sơn tặc đằng sau ra, hai chân run lẩy bẩy bò đi như chó. Nàng mệt cực nên đâu thể nào chạy nhanh, đến cả đứng lên bằng hai chân còn khó. Vinh Dã dễ dàng bắt lấy hai chân nàng cứu ngược về.
"Lão Đường, ta xin ngươi. Đừng đâm l*и ta. Ngày thường ta đối xử với ngươi không tệ." Hai dòng lệ của Nam Sơn chảy dài, ánh mắt nàng long lanh cầu xin nhìn Vinh Dã.
Vinh Dã nhếch mép cười: "Được, ta không đâm l*и ngươi."
Côи ŧɧịt̠ hơn hai chục centimet của Vinh Dã đâm vào c̠úc̠ Ꮒσα Nam Sơn. Lần này nàng chẳng còn có thể hét lên. Vinh Dã đâm một phát mà đưa hết cả ©ôи ŧɧịt̠ vào, chẳng biết đã đi tới phần ruột non ruột già nào. Nam Sơn đau đớn, lưỡi thè ra như chó. Nàng cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ cương cứng trong bụng mình. Cổ họng nàng như có gì đó chặn lại, khiến chúng không thể phát ra âm thanh. Nam Sơn chẳng biết làm gì, nàng ôm đầu, nước mắt chảy và cố gắng chịu đựng.
Vinh Dã bắt đầu ra vào, mở rộng cái lỗ phía sau của Nam Sơn. Mỗi lần ©ôи ŧɧịt̠ hắn di chuyển, đều ma sát cực độ lên bên trong cơ thể Nam Sơn. Cú© Ꮒσα lại không tiết chất bôi trơn. Mỗi lần nhấp nhô đều là mỗi lần nàng chết đi sống lại.
Nàng chẳng cảm thấy sướиɠ gì cả. Trò này chơi không còn vui. Nàng hối hận vì đã chấp nhận làm đĩ.
Vinh Dã bốc cả người nàng lên cao, ©ôи ŧɧịt̠ nhờ đó mà đâm sâu vào c̠úc̠ Ꮒσα hơn. Bụng dạ Nam Sơn nhộn nhạo, nàng có cảm giác muốn ói. Phía trước nàng, lão Nhị tiến tới với ©ôи ŧɧịt̠ dựng thẳng. Trước khi Nam Sơn hiểu chuyện gì đang diễn ra, Vinh Dac thả nàng xuống, vừa vặn để cho l*и nàng bị ©ôи ŧɧịt̠ lão Nhị xông phá.
Nam Sơn triệt để xụi lơ, hai tay sõng soài không sức lực. L*и bị chơi khiến nàng cảm nhận được một chút sung sướиɠ quay lại nhưng hậu môn quá đau lấn át đi tất cả cảm xúc. Nam Sơn cứ như cái bánh sandwich, bị lão Đường đè ở trên, lão Nhị đỡ ở dưới. Ba người ba cơ thể lấy nhau, hai ©ôи ŧɧịt̠ không ngừng ra vào l*и và đít Nam Sơn.
Lúc ấy Vũ Kim bỗng nhiên rảnh tay, tiến tới bên cạnh Nam Sơn. Kim giang rộng hai chân, tay banh l*и chĩa niệu đạo về hướng Nam Sơn. "Uống đi, tiểu thư. Nướ© ŧıểυ bổ lắm."
Nam Sơn gần như đã mất ý thức, sắp muốn ngất đi. Cảm giác đau đớn cũng vì thế phai nhạt. Nhưng khi nướ© ŧıểυ của Vũ Kim bắn lên mặt, nàng choàng tỉnh, sự đau đớn trở nên càng sâu sắc. Nước mắt Nam Sơn lần nữa giàn dụa, nàng vươn tay ra sau cố gắng đẩy cơ thể Vinh Dã ra. Nhưng sự chống cự của nàng mềm yếu không chút sức lực, không chỉ không ngăn được Vinh Dã mà làm hắn càng hưng phấn, ©ôи ŧɧịt̠ như có như không dài ra thêm chút, hông đâm càng nhanh.
Nam Sơn cảm giác như bụng dạ có một cây gậy gỗ đâm vào mà quậy phá. Lưỡi nàng lại tự động lè ra, chẳng may dính phải nướ© ŧıểυ dơ bẩn từ Vũ Kim còn đang bắn lên mặt. Nàng giơ một tay che đi dòng nướ© ŧıểυ trắng, miệng lại không ngậm lại, chẳng may nuốt phải một lượng nướ© ŧıểυ.
Vũ Kim đái lên mặt nàng xong còn chưa dừng lại. Ả hất tay Vũ Kim đang dùng như khiên ra và đem l*и bản thân tới cái lưỡi nhỏ. Nam Sơn có lẽ vì quá đau, thở khó khăn nên mới thở như chó vậy. Cái mũi nàng bị bộ lôиɠ ʍυ rậm rạp của Vũ Kim bao phủ. Nàng ngửi thấy một cái mùi dâʍ đãиɠ cực. Mùi dâʍ ŧᏂủy̠ pha lẫn với tϊиɧ ŧяùиɠ và mồ hôi, lưỡi nàng thì cảm thấy mặn mặn. Nam Sơn quay đầu sang chỗ khác, cô gắng đớp khí. Vũ Kim không cho, bẻ đầu nàng lại áp vào l*и mình.
Lão Nhị bên dưới thấy cái l*и da^ʍ bị tiểu thư liếʍ thì cũng thèm. Hắn hô lên: "Lâm bá mẫu ngồi xuống ta liếʍ đít cho."
Thế là Vũ Kim giang chân ngồi xuống, để hậu môn đáp lên mặt lão Nhị. Lão Nhị luồn cái lưỡi dê vào trong c̠úc̠ Ꮒσα nàng khiến Vũ Kim sung sướиɠ. Nam Sơn hiện tại thì chẳng còn chỗ mà chạy. Ba lỗ hoàn toàn bị vũ nhục. Nàng lại còn đang liếʍ l*и một người phụ nữ khác. Nam Sơn cảm thấy ấm ức và nhục nhã. Nàng không thể tin được phụ thân lại để mặc mình đau đớn như thế.
Vinh Dã phang nàng gần nửa tiếng thì xuất tinh lần nữa. Lão rút ©ôи ŧɧịt̠ kinh khủng ra, c̠úc̠ Ꮒσα tuôn trào dịch trắng. Nam Sơn cảm nhận sự ấm áp trong đít, mặc dù không phải lần đầu nhưng vẫn cảm thấy hoang đường. Rõ ràng đít không dùng để làʍ t̠ìиɦ mà bọn họ cứ xài đít nàng. Nam Sơn thở phao màn tra tấn rốt cuộc kết thúc. Lão Nhị cùng Vũ Kim cũng đã lui ra xa. Bỗng nhiên lại một tốp sơn tặc tiến tới, ©ôи ŧɧịt̠ ai ©ôи ŧɧịt̠ nấy đều cứng ngắc.
Mới khi cᏂị©Ꮒ Nam Sơn còn rất mê ©ôи ŧɧịt̠, hiện tại nhìn thấy chúng thì nàng sợ mất mặc. Dù trẻ, cᏂị©Ꮒ hai ba người còn được, bị mấy chục ngươi thay phiên phang như thế này làm sao chịu nổi. Nam Sơn cố gắng tìm kiếm cha mình, mong gã sẽ giải vây cho nàng. Ai dè Tiểu Cẩu hồi phục xong thì lại bám lấy Vũ Kim, đè nàng ra cᏂị©Ꮒ tiếp. Bọn họ làm một pha y hệt Nam Sơn. Vấn Phong đâm l*и, Tiểu Cẩu phang đít, Tố Vương không làm khán giả nữa và tiến tới chơi cổ họng của Kim. Bọn họ lạc trong thú vui cơ thể, nào có để ý Nam Sơn.
Khác với Nam Sơn, Vũ Kim bị cᏂị©Ꮒ liên tục mà vẫn còn rất mạnh mẽ, tiếp nhận ©ôи ŧɧịt̠ ba người không vấn đề gì. Cổ họng còn phát ra những tiếng rêи ɾỉ câu hồn. L*и da^ʍ tiết nước như mưa. Lưỡi rắn liếʍ láp lấy ©ôи ŧɧịt̠ như điên. Cú© Ꮒσα vừa đau vừa sướиɠ đúng kiểu khổ da^ʍ, nhục nhã mà nàng thích. Vũ Kim ưỡn mông cong vòng, cho Tiểu Cẩu đâm vào càng sâu.
Nam Sơn vươn tay về hướng bọn họ, bờ môi run rẩy không nói nên lời. Một sơn tặc bỗng tiến tới, che lấy tầm mắt Nam Sơn, chỉ có ©ôи ŧɧịt̠ gân guốc dựng thẳng. Trước khi nàng kịp làm gì, ba cái lỗ lần nữa bị quậy phá. Nam Sơn rũ rượi, biết mình thoát không được mặc kệ đời. Nàng bị cᏂị©Ꮒ đến nỗi mất cả ý thức, bất tỉnh lúc nào không hay.