Ba người cùng bước đi, hai lão cầm thú Vương và Cẩu kẹp ở hai bên, Nam Sơn ngây thơ ở giữa. Tay của hai tên đàn ông bóp hai bên bờ mông trắng nõn nà của Nam Sơn. Mỗi bước nàng đi, bọn họ đều có thể cảm nhận được da thịt mềm mại lay động.
Khuôn mặt của Nam Sơn đỏ ửng, đây là lần đầu nàng cho người khác ngoài phụ thân sờ sẫm mình. Chỉ là không hiểu vì sao, tay của Tố Vương lại có cảm giác quen thuộc, còn tay của Tiểu Cẩu lại cực kỳ xa lạ. Hơi ấm phụ thân truyền đến khác hẳn ngày hôm qua.
Tiểu Cẩu lâng lâng trong lòng, từ ngày hôm qua nhìn con gái bị phang, cùng với việc nằm ngủ khoả thân với nó mà không được ăn, lão đã thèm thuồng chạm vào cơ thể này. Tiểu Cẩu nghịch ngợm, vuốt nhẹ ngón trỏ qua c̠úc̠ Ꮒσα Nam Sơn.
Nàng giật bắn người, miệng rít lên. Nam Sơn bĩu môi, xấu hổ nhìn Tiểu Cẩu: "Phụ thân... Đang có người ngoài ở đây."
"Người ngoài? Nơi nào có người ngoài. Con đã chấp nhận làm đĩ cho sơn trại thì cơ thể của con đã thuộc về các anh em sơn tặc." Tiểu Cẩu hung hăng hơn, dí ngón trỏ vào c̠úc̠ Ꮒσα, đâm sâu vào trong.
Nam Sơn nhói hết cả đít, miệng rên một tiếng, chân ngừng bước, đầu gối chụm lại với nhau, tay bắt lấy vạt áo hai người để mà không té.
Đúng lúc đó, một tên sơn tặc đi ngang qua. Hắn định đi tới chào hỏi trại chủ thì sững sờ hết cả người. Gã run run chỉ tay, miệng lắp bắp không nên lời: "Trại... Chủ? Tiểu thư, nàng?"
Nam Sơn đã quá quen thuộc với tất cả mọi người trong sơn trại. Nhiều người nhìn thấy nàng lớn lên. Ai cũng cưng chiều nàng như nâng niu quả trứng. Hiện tại tên sơn tặc này vậy mà lại thấy tiểu thư trong sáng ngay ở giữa đường không hề mặc quần. Cái l*и xinh cùng cặp đùi trắng hiển lộ rõ rệt. Bên cạnh nàng chính là trại chủ và vị tiên nhân hôm qua. Nhìn tay hai người đều ở phía sau Nam Sơn, tên sơn tặc không khó mà biết được sự việc.
"A, lão Thâm đấy à!" Tiểu Cẩu rút ngon tay khỏi đít Nam Sơn, để lên miệng mυ'ŧ chụt chụt vài phát như ăn kẹo. "Tới đây ta bảo."
Lão Thâm ngờ vực đi tới, khuôn mặt biến đổi cảm xúc liên tục như cái đèn neon. "Trại chủ có gì căn dặn?"
Tiểu Cẩu đi ra sau Nam Sơn và nhấc bổng nàng lên, hai chân giang ngang để lộ cái l*и non nớt không lông rõ rệt. "Ta với lão Vương vừa mới nói. L*и của Nam Sơn là đẹp nhất. Ngươi thấy đúng không?"
Nam Sơn biết lão Thâm. Thường ngày nàng vẫn nhờ hắn đi mua thức ăn ngon ở trong thành. Gã không khác gì huynh trưởng nàng. Hiện tại âʍ ɦộ bị phơi bày, Nam Sơn dù không hiểu, nhưng vẫn e thẹn, che đi cái l*и một cách lười biếng. Nàng dù che nhưng ngón tay rời rạc, có thể từ kẽ hở nhìn thấy bộ phận nhạy cảm kia. Khuôn mặt lại đỏ như trái gấc.
Tố Vương ở bên tấm tắc lấy làm lạ. Nàng này y hệt con tắc kè, đổi màu nhanh chóng và đầy dễ dàng.
Lão Thâm nuốt nước bọt. Gã dù là sơn tặc nhưng cũng có đạo đức nhất định. Tâm nóng nhưng miệng lại lạnh: "Trại chủ, tại sao ngươi lại làm vậy với tiểu thư? Là đang trách phạt nàng vì ngày hôm qua trốn đi chơi sao?"
Tiểu Cẩu giọng hơi bực mình: "Ta hỏi ngươi l*и nó đẹp không. Ngươi lại nói tới cái vấn đề gì. L*и con gái ta xấu hả?"
Lão Thâm xua tay: "Không hề. Tiểu thư là mỹ nhân hiếm có. L*и... cũng rất xinh đẹp.
"Ngươi muốn liếʍ thử không?" Tiểu Cẩu nói.
Lão Thâm hoá đá, nội tâm tranh đấu mãnh liệt. Chuyện gì đang diễn ra? Trại chủ thử lòng ta sao? Nhưng dù vậy cũng không nên đem con gái mình ra đùa chứ?
Tố Vương nhảy vào, đẩy nhanh tiến độ. Hắn đẩy hai tay Nam Sơn ra, khuôn mặt dúi vào háng nàng. Hắn hít một hơi, cảm nhận mùi thiếu nữ đậm đặc và liếʍ một phát. Nhờ Kim Cương Công, lưỡi của hắn có thể gây nên một kɧoáı ©ảʍ kì lạ. Hiện tại ngoại công còn kém nhưng đã đủ khiến Nam Sơn kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Nàng ngửa đầu ra, tay che lại miệng, cố gắng giấu đi giọng mình nhưng tiếng rên câu hồn vẫn vang vọng.
Tố Vương quay đầu nhìn lão Thâm, khuôn mặt bỉ ổi, tay giơ ngón cái: "L*и thơm cực kì, không ăn thì phí."
Một cơn gió nhẹ thổi ngang, cả bốn người đứng đơ như tượng. Bọn họ đang chờ lão Thâm phản ứng.
Lão Tham chà xát tay, khuôn mặt bị Tố Vương đồng hoá biến thành biểu cảm bỉ ổi: "Từ lâu ta đã nghi l*и của tiểu thư rất thơm rồi. Lần nào đi bên cạnh nàng, mùi hương của nàng đều khiến ta nứиɠ không thôi."
Tố Vương đứng sang bên, ra hiệu "mời". Lão Thâm không lằng nhằng, cái lưỡi bạch tuộc bắn đến, đi sâu vào âʍ đa͙σ ấm áp.
"Không!" Nam Sơn bảo vậy nhưng giọng nàng mềm oặt, chẳng khác nào tiếng rên sung sướиɠ khi được thoả mãn.
Tiếng rên rất to, khiến đám sơn tặc ở xa vậy mà nghe thấy, nhao nhao đi đến. Trong đó có cả lão Nhị và lão Đường.
"Đó là lão Thâm, còn kia là... Tiểu thư!" Lão Nhị lòi hết cả mắt, không tin được cảnh tượng trước mắt mà hô to.
Vinh Dã mặt nghiêm nghị, mắt nháy như điên không nói lời nào. Chỉ có đũng quần dựng thẳng của hắn đại biểu cho cảm xúc hiện tại.
Nam Sơn thấy các sơn tặc xuất hiện. Bọn họ thường ngày bảo vệ, chở che nàng. Không hề dám đυ.ng cơ thể nàng một ly. Vậy mà hiện tại lại đang chứng kiến l*и nàng bị ăn. Xuất phát từ sự tê dại phía dưới, kết hợp với một cỗ nóng ran trong lòng, Nam Sơn vậy mà cảm thấy cực kì thích thú. Nàng nắm lấy đầu lão Thâm và dí sát vào l*и mình.
"Mọi người ơi, từ hôm nay Nam Sơn chính thức làm đĩ... Ưʍ." Vì quá sướиɠ mà không kiềm chế được nước miếng chảy ra khoé môi. "Mong mọi người giúp đỡ."
Nam Sơn cảm giác được một dòng điện chạy ngang cơ thể mình. Dưới l*и có cảm giác như thứ gì đó xông tới. Dâʍ ŧᏂủy̠ tuôn trào đi kèm luôn với nướ© ŧıểυ, bắn ra đầy mặt lão Thâm. Lão Thâm không ghét bỏ, há to miệng bao bọc cả cái l*и Nam Sơn, cho hết thảy ô uế vào bụng. Mông Nam Sơn vì sướиɠ mà giật đùi đυ.i, nàng nhìn xung quanh, các sơn tặc đều đang nhìn nàng chăm chú.
"Nhìn muội đi. Nhìn tiểu thư của các vị kĩ lên. Muội đang đái vào mặt người khác này." Nam Sơn không biết vì sao nàng nói lên lời này. Nàng chỉ cảm giác mình muốn nói. Nó mang một cảm xúc nàng chưa biết tên, sự dâʍ đãиɠ.
Lão Thâm uống xong không biết bị ngộ độc thực phẩm hay gì, cả người ngã ra đất. Tố Vương lao đến bắt mạch ở cổ của hắn, sau đó nói: "Không có gì. Sướиɠ quá nên bất tỉnh."
Đám sơn tặc sững sờ. Vãi thật nha. Uống dâʍ ŧᏂủy̠ của tiểu thư mà còn có thể bị ngất vì sướиɠ.
Tiểu Cẩu đặt Nam Sơn xuống đất. Giọng kêu to: "Các huynh đệ đều đã xuất hiện. Lão Cẩu ta hôm nay có chuyện muốn thông báo. Nam Sơn từ nay trở đi sẽ làm đĩ của sơn trại. Nó cảm thấy không thể giúp được gì cho mọi người, nên quyết định lấy thân mình giải toả sự kìm nén cho các huynh đệ."
Vừa mới thấy l*и trần của tiểu thư bị lão Thâm ăn, đám sơn tặc đã nghĩ mình đang nằm mơ. Nghe thêm tuyên bố của Tiểu Cẩu, cả đám cảm giác càng mông lung. Bọn họ nhìn nhau, ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, ta đang ở đâu, làm cái gì.
"Quý vị!" Tố Vương bước ra. Hắn chỉ mới đến sơn trại chưa được một ngày nhưng danh vọng rất cao. Dù sao cả đám sơn tặc đều nhìn thấy sự thay đổi của Vũ Kim. Bọn họ định chắc cái danh tiên nhân này cho hắn. "Đây hoàn toàn là sự thật. Nam Sơn tự thấy bản thân không giúp gì được cho mọi người nên mới tự nhận làm đĩ."
Âm thanh của Tố Vương như một gáo nước lạnh, dội tỉnh đám sơn tặc.
"Ta..." Nam Sơn đỏ mặt nói không nên lời, hai tay vo thành cục ngay trước cái l*и xinh. "Ta đúng là muốn giúp mọi người giải toả."
Đám sơn tặc kinh nghi, rì rà rì rầm bàn tán. Một sơn tặc đứng ra lên tiếng: "Tiểu thư, nếu như người muốn giúp cho sơn trại. Có rất nhiều việc có thể làm, sao lại bán rẻ cơ thể mình."
Tiểu Cẩu giận dữ phất tay áo: "Tại sao Nam Sơn lại bán rẻ cơ thể mình chứ? Nam nhân thích làʍ t̠ìиɦ, nữ nhân không thích làʍ t̠ìиɦ sao? Mọi người không tin cứ hỏi nàng."
Đám sơn ngưng trọng nhìn Nam Sơn, một số nhìn mặt nàng, nhưng hầu hết đều bị l*и nàng câu đi ánh mắt.
Nam Sơn mỉm cười, nụ cười xinh xắn lộ hai lúm đồng tiền. "Nam Sơn thích làʍ t̠ìиɦ lắm. Hôm qua chơi với phụ thân vui quá trời."
Đám sơn tặc hít sâu. Thì ra trại chủ đã ăn tiểu thư từ lâu. Hổ dữ không ăn thịt con. Trại chủ này là ma hổ chứ không còn là dữ hổ nữa. Lão Nhị thì len lén lau nước mắt, miệng lẩm bẩm: "Thì ra lão trại chủ là người trong đồng đạo. Ta cứ tưởng bản thân chỉ có một mình."
Vinh Dã xoay chuyển ánh mắt. Trong đám người chỉ có hắn biết suy nghĩ. Hắn có thể đoán được hành động kì lạ của Tiểu Cẩu bị Tố Vương ảnh hưởng. Nhưng hắn không nói gì. Một là Tố Vương là cơ hội báo thù của hắn. Hai là hắn còn chưa muốn chết.
Phan Thanh Thu cũng ở trong đám đông, khuôn mặt hắn điềm nhiên từ đầu tới giờ, hiện tại vậy mà lại cười lên: "Thú vị!"
Tiểu Cẩu lớn giọng quát: "Im lặng. Ta biết các ngươi đang nghĩ gì. Ta chỉ hỏi một câu. Chúng ta là gì?"
Các huynh đệ đồng thanh hô: "Sơn tặc!"
"Đúng vậy. Là sơn tặc. Chúng ta cướp của gϊếŧ người để sống, từ lâu đã rời đi chính đạo. Những luật giáo đạo đức mà bọn người thường kia sử dụng sao có thể áp dụng lên chúng ta." Giọng Tiểu Cẩu từ hùng hồn bỗng chuyển sang da diết như có thể đi sâu vào lòng người. "Ta biết tình cảnh của từng huynh đệ ở đây. Có ai không phải là nhà tan cửa nát, không còn con đường khác nên mới chọn nghiệp sơn tặc. Chính đạo vô tình. Thiên đạo bất nhân. Chúng ta làm tà đạo chối bỏ hết thảy đạo đức thì có gì sai? Kẻ mạnh muốn làm gì thì làm. Ta Tung Tiểu Cẩu chính là ưa thích làm tà đạo. Chính là ưa thích chơi con gái mình. Con gái ta cũng ưa thích tà đạo. Chính là ưa thích làʍ t̠ìиɦ, chính là ưa thích làm đĩ. Tam tòng tứ đức con mẹ gì chứ. Chúng ta thích thì chúng ta làm, mặc kệ đạo đức!"
"Nói hay lắm, đại ca!"
"Trại chủ nói không sai, đã làm sơn tặc, còn nghĩ gì đến đạo đức."
"Mặc kệ đạo đức!"
"Tà đạo! Tà đạo! Tà đạo!"
Tố Vương ở một bên, lòng đầy ngạc nhiên nhìn Tung Tiểu Cẩu. Tên này có tài nha.