Băng thiên tuyết địa, trong nhà tranh cũ nát tuyệt không ấm hơn bên ngoài nửa phần.
Than ẩm ướt, thất linh bát lạc(1) rơi trong chậu than, cách đó không xa giường khập khiễng một chân, Bạch Thính Tuyền khẽ chạm một cái, thân giường nghiêng một cái, run rẩy rơi xuống nửa cân bụi.
Hiện giờ Ma tông muốn cầu cạnh chính đạo mà cậu ở Lang Kiếm tông này, đại khái phải chịu không ít khi dễ.
Bạch Thính Tuyền bẹp bẹp miệng, nặng nề thở dài một tiếng.
Thính Tuyết phong cực lạnh, người bình thường không cách nào chịu đựng được loại rét lạnh này, Ôn Chỉ lại thích duy nhất loại ý thú ngân trang tố quả(2) này, chỉ là, cảnh có ý, nếu phòng ốc không cách nào tránh rét, đối với Bạch Thính Tuyền tay không tấc sắt mà nói, tuyệt đối là cực hình.
Ngay cả tiểu đạo đồng bình thường cũng sẽ dẫn một chút linh khí nhập thể để tránh rét, nhưng nguyên chủ lớn lên ở Ma Tông, căn bản không có học qua mấy thứ này, cậu tiếp nhận trí nhớ của nguyên chủ, phát hiện kiếm tu chú rèn thể, tu tâm mà ma tu cùng người bình thường khác biệt không lớn, nhiều nhất sẽ làm tốc độ lão hóa chậm lại, ma tu bọn họ càng chú ý chính là đường ngang ngõ tắt, tinh thần công kích các loại...
Dẫn linh nhập thể, cậu căn bản làm không được.
Dưới bụi bặm bay đầy trời, Bạch Thính Tuyền có chút ghét bỏ nhíu chặt mày, lui về phía sau nửa bước, đem miệng mũi của mình che kín.
Cậu vốn định tìm tiểu đạo đồng kia, nhưng nghĩ lại tất cả những chuyện này nhất định đều là tiểu đạo đồng kia một tay an bài không tệ, không trông cậy được, tiểu tử thúi kia vừa nhìn đã biết là nghẹn hỏng, muốn ra oai phủ đầu với mình.
Bạch Thính Tuyền đứng ở giữa căn phòng trống rỗng, chỗ nào cậu cũng không muốn đặt chân, chỉ chóp mũi đông lạnh đến đỏ hồng, trong bụng lại ủ ý xấu. Khi cậu quyết định đi tìm Ôn Chỉ, dư quang đuôi mắt bỗng nhiên bắt được bóng dáng lóe lên ngoài cửa sổ.
Là đệ tử phụ trách trông coi cậu lưu lại.
Nhất cử nhất động của cậu hiện tại đều ở dưới sự giám thị của người khác, Bạch Thính Tuyền nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, chậm rãi vỗ vỗ tro bụi trên tay áo.
Nguyên tác cậu đọc nhanh như gió, chỉ có khi liên quan đến nội dung của Thương Lãng Quân tốc độ mới chậm lại, hơn nữa hiện tại thân phận bia đỡ đạn của cậu trong nguyên văn đều là sơ lược, căn bản không có viết kỹ, thái độ của Thương Lãng Quân đối với cậu như thế nào, cậu cũng không rõ ràng lắm.
Đáng tiếc Thương Lãng Quân bị nguyên chủ ám toán.
Có lẽ tiểu đạo đồng kia nói không sai.
Người trong chính đạo muốn thánh tử Ma tông đi là vì càng thêm thuận tiện giam giữ cậu, trông coi cậu, làm con tin uy hϊếp Ma tông ở lại chính đạo. Đem thánh tử Ma tông bồi dưỡng thành chính đạo chi quang, cái này tương đương với từ chỗ hạch tâm phá tan ma tông, bảo Ma tông không chiến mà bại.
Đây cũng là cái giá ma tông phải trả khi thỉnh cầu chính đạo trợ giúp.
Nhưng Bạch Thính Tuyền cũng không sợ cái gì, cậu lại không sợ người khác cùng mình phạm tội, vậy cậu càng hồn nhiên hơn người khác là được, ai cũng không thể khiến cậu chịu ủy khuất.
Bạch Thính Tuyền cái gì cũng không để ý, nghênh ngang đẩy cửa ra, bất động thanh sắc đi về phía sân của Ôn Chỉ.
Cậu cho rằng hai đệ tử trông coi cậu sẽ tiến lên ngăn cản nhưng cậu chỉ cảm giác được phía sau thổi qua một trận gió, đệ tử kia lặng yên không một tiếng động đi theo, cũng không ngăn cản cậu, cũng không cảnh cáo cậu.
Bạch Thính Tuyền không để ý, chỉ cố gắng nhớ lại miêu tả của Thính Tuyết phong trong nguyên tác, chuẩn bị từ trong mấy nét tường thuật lác đác này tìm được tiểu viện nơi Ôn Chỉ ở.
Chỉ là, đến sớm không bằng đến đúng lúc.
Cậu vừa mới bước được vài bước, chỉ thấy Ôn Chỉ trấn định mà trầm ổn, hứng tuyết, từng bước từng bước đi về phía cậu.
Ôn Chỉ tựa hồ trời sinh từ trong băng tuyết, cử chỉ thần thái, so với tuyết còn lãnh ngạo hơn vài phần.
Đi bên cạnh hắn có một thanh niên, thanh niên rất thích cười, từ xa nhìn thấy Bạch Thính Tuyền, cười cong mắt, hơi thở có mấy phần công phu, Ôn Chỉ cùng thanh niên đến gần, thanh niên lại mỉm cười nói: "Yo, đứa nhỏ này thật xinh đẹp, là người phong nào? "
Ôn Chỉ thần sắc nhàn nhạt, giữ im lặng, giống như là cái gì cũng không nghe thấy, nhưng một đôi mắt rõ ràng là nhìn chằm chằm Bạch Thính Tuyền.
Thanh niên trêu ghẹo nói: "Là vào theo mấy đứa nhỏ trong buổi khảo hạch hai ngày trước hả? Vậy ngươi có thể lên Thính Tuyết phong cũng thật sự là không dễ dàng, ngươi có sư tôn mình yêu thích chưa? Không bằng…"
Ôn Chỉ giữ im lặng, ánh mắt vẫn như cũ khóa trên người Bạch Thính Tuyền, giống như đang chờ Bạch Thính Tuyền tự mình thừa nhận.
Bạch Thính Tuyền bị Ôn Chỉ nhìn chằm chằm có chút không được tự nhiên, căng da đầu, xoay người khom lưng hướng về phía Ôn Chỉ nói: "Sư tôn."
Tựa hồ lúc này Ôn Chỉ mới hài lòng, từ trong khoang mũi nặn ra một tiếng "Ừ."
Hình như nghe ra trong giọng nói của Bạch Thính Tuyền rất không tình nguyện.
Thanh niên nghẹn họng nhìn trân trối, giống như biến thành lắp bắp, nhìn Ôn Chỉ lại nhìn Bạch Thính Tuyền, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: "Huynh huynh huynh... Huynh, đây là đồ đệ bảo bối huynh mang về từ Ma Tông à?"
Ôn Chỉ nghiêng đầu, không nóng không lạnh liếc mắt nhìn hắn một cái.
Thanh niên lập tức câm miệng.
Ôn Chỉ lại quay lại ánh mắt nhìn về phía Bạch Thính Tuyền.
Tiểu thiếu niên dáng người thon dài, tóc đen da tuyết, trong đôi mắt đen tràn đầy sóng nước trong suốt, chỉ là quần áo của cậu mỏng manh, cả người bị khép lại trong một thân cẩm y màu sáng, đứng giữa núi tuyết trắng thuần, chỉ còn lại một loại mỹ cảm yếu ớt không ăn khớp.
Ôn Chỉ mở miệng hỏi: "Đến Thính Tuyết phong lúc nào?"
Bạch Thính Tuyền đứng thẳng thắt lưng, oán thầm nói: Phái người giám thị ta, ngươi biết rõ ràng có chuyện gì, cần gì phải hỏi ta.
Sau lại thành thành thật thật trả lời: "Đệ tử vừa đến không lâu, chỉ là khổ nỗi trong phòng trống trải, còn chưa kịp thu xếp cẩn thận."
Chóp mũi và gò má Bạch Thính Tuyền lạnh đến đỏ bừng, cậu nghiêm túc ngước mắt lên nhìn Ôn Chỉ, trong mắt thủy quang trong suốt, có loại ý tứ vừa đáng thương vừa quật cường.
Ôn Chỉ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, ngước mắt lên, nhìn thoáng qua phía sau cậu.
Trên nóc nhà tranh rách nát chất đầy tuyết nặng nề, lung lay sắp đổ, dường như một giây sau sẽ bị đè sập, Ôn Chỉ nhíu mày đẩy cửa đi vào.
Bạch Thính Tuyền nhướng mày.
Sau khi Ôn Chỉ tiến vào trong phòng, chỉ nhìn quanh một lần liền hạ thấp giọng nói với thanh niên bên cạnh: "Mậu Hoằng, làm phiền ngươi một chuyến, gọi Tuế Lam tới. "
Mậu Hoằng tựa hồ cảm nhận được áp suất thấp tản ra từ trên người Ôn Chỉ, thân thể nhỏ bé mỏng manh hung hăng run lên một caí, luôn miệng đáp ứng, giống như chạy trốn rời đi.
Bạch Thính Tuyền nháy mắt mấy cái, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nói vậy Tuế Lam chính là tên nhóc thối kia.
Bạch Thính Tuyền đổ thêm dầu vào lửa nói: "Không thể trách Tuế Lam tiền bối, khí hậu trên núi Nguy Trúc cũng như này lạnh lẽo con đã quen rồi, trách con không không nói rõ với y, con vừa rồi ra ngoài chính là muốn đến chỗ y lấy một ý đồ dùng hàng ngày."
Cái khác Bạch Thính Tuyền không biết nhưng trình độ trà nghệ của cậu, không chuyên tám, cũng phải chuyên tứ.
Ôn Chỉ chỉ lạnh nhạt liếc cậu một cái rất nhanh, Mậu Hoằng dẫn Tuế Lam đến, Tuế Lam vừa nhìn thấy Ôn Chỉ sắc mặt lập tức bị dọa trắng, thân thể nhỏ nhắn mập mạp run rẩy không dám bước thêm một bước.
m thanh Ôn Chỉ hàm chứa trách cứ: "Tuế Lam, bổn tọa đã nói với ngươi như thế nào?"
Tuế Lam ủ rũ, không dám nói chuyện.
Ôn Chỉ nhìn hắn: "Nói."
Tuế Lam hơi giật mình, biết chính mình phạm phải sai lầm lớn, cũng không dám nhìn Bạch Thính Tuyền đứng ở một bên, chỉ dám nhỏ giọng trả lời: "Thương... Thương Lãng Quân muốn con dốc lòng quét dọn tiểu viện phía nam và chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt, chỉ là..."
Ôn Chỉ hờ hững nói tiếp: "Chỉ là ngươi không coi ai ra gì, chỉ vì Thính Tuyền là người của Ma tông, ngươi liền khinh thường hắn, muốn thay bổn tọa giáo huấn hắn một phen, bảo hắn chịu thua, đúng không. "
Tuế Lam sợ tới mức sắc mặt trắng bệch "bụp" quỳ xuống: "Thương Lãng Quân, Tuế Lam không dám…"
Bạch Thính Tuyền đứng ở phía sau Ôn Chỉ, hai tay vòng trước ngực, hả hê khi người gặp họa.
Mậu Hoằng ở một bên cười giải vây: "Sư huynh, huynh cũng đừng làm khó tiểu Tuế Lam quá, đồ đệ bảo bối của huynh cũng vừa tới không phải sao..."
Ôn Chỉ quay đầu, nhìn Mậu Hoằng.
Mậu Hoằng lập tức co rúm người lại, nhanh chóng thay đổi lập trường: "Tiểu Tuế Lam, ngươi suýt nữa gây ra sai lầm lớn, còn không mau xin lỗi Thính Tuyền, sau này hắn cũng là đại sư huynh của Thính Tuyết phong, ngươi sao có thể đi quá giới hạn, nếu không phải sư huynh hôm nay ngẫu nhiên đi ngang qua bên này, ngươi sẽ gây ra sai lầm lớn."
Tuế Lam liên tục nhận sai, lại giương lên đôi mắt đẫm lệ nhìn về phía Bạch Thính Tuyền: "Thính Tuyền sư huynh, hôm nay là lỗi của ta, là ta có mắt không tròng, chậm trễ ngươi, ngươi cần cái cứ việc phân phó ta."
Bạch Thính Tuyền lúc này mới biết vật nhỏ này là cố ý đưa mình đến cái nhà tranh này, cậu căn bản không ở nơi này, nếu không phải cậu thông minh một chút, chỉ sợ sẽ một mực ở cái chỗ này "ủy khuất" thôi.
Vật nhỏ rất xảo quyệt, hiện tại có Ôn Chỉ áp chế, hắn mới chịu yếu thế, Bạch Thính Tuyền tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, liền hắng giọng mỉm cười nói: "Thứ ta muốn cũng không nhiều lắm, ba thứ, ngươi nhớ kỹ là được. "
Tuế Lam làm ra bộ dáng rửa tai lắng nghe.
"Một cái giường gỗ tử đàn trên điêu khắc phượng đối xứng, một chiếc chăn lông vũ làm từ lông cánh chim non, một tấm gương vô tỳ lấy nước từ đêm trăng sáng*." Bạch Thính Tuyền hơi dừng lại: "Ta yêu cầu không cao, giường gỗ tử đàn phải chứa linh khí, trồng ở núi Chi Dương, bằng không nếu có âm khí tích tụ ở bên trong, từ nhỏ thân thể ta yếu ớt sẽ không chịu nổi, lông vũ của chăn lông vũ muốn một đống lông vũ mềm mại ấm áp nhất mới mọc ra, gương đồng... Lấy vào đêm trăng sáng là được, tiểu tiền bối Tuế Lam, nhiều như vậy, ghi nhớ hết chưa?"
Bạch Thính Tuyền dựa theo trí nhớ của nguyên chủ, thuận miệng nói mấy thứ mình cũng muốn.
Thời điểm hiện tại, chi tiêu ăn mặc của cậu đều là tốt nhất, không chịu qua ủy khuất gì. Những yêu cầu này, rất hợp tình hợp lý.
Mậu Hoằng không nhịn được cười trộm "phụt..haha" một tiếng.
Tuế Lam nghiến răng nghiến lợi nén giận: "Nhớ kỹ, Thính Tuyền sư huynh."
Thần sắc Ôn Chỉ coi như bình thường, chỉ đến cuối cùng, tầm mắt lặng yên rơi trên người Bạch Thính Tuyền đang đắc ý.
Không ai chú ý tới, trong ánh mắt hắn hàm chứa một ít hoài niệm ẩn nấp.
-
Thời gian một ngày tự nhiên không làm được mấy thứ Bạch Thính Tuyền muốn, Tuế Lam đành phải dọn dẹp tiểu viện độc lập mà Ôn Chỉ đặc biệt lưu lại cho Bạch Thính Tuyền, bảo Bạch Thính Tuyền tạm thời đặt trước, đồng thời hắn cũng đi khắp nơi hỏi thăm, chuẩn bị những thứ kỳ lạ cổ quái kia cho Bạch Thính Tuyền.
Đêm xuống, Bạch Thính Tuyền nằm trên nệm thô ráp cứng rắn, lăn qua lộn lại không ngủ được.
Giấc ngủ của cậu vốn không tốt, nếu đột nhiên thay đổi địa điểm chỉ sợ phải thức ba đêm liền mới có thể dần dần thích ứng. Huống hồ đệm chăn đè người lại ẩm ướt, nệm dày mền lại thô ráp, trong phòng âm lãnh ẩm ướt, cổ cậu đã bị nổi mẩn rồi.
Bạch Thính Tuyền có chút tức giận gãi gãi.
Nói đến thật sự là kỳ quái, nguyên chủ tu luyện những công pháp loạn thất bát tao kia, không có cái nào có thể cường thân kiện thể...
Bạch Thính Tuyền sợ lạnh, cuộn mình trong chăn dày nghe tiếng gió gào thét ngoài cửa sổ không hề buồn ngủ.
Một chậu than nhỏ căn bản không đủ để cung cấp nhiệt cho cả gian phòng, cho dù cậu đã nằm rất lâu, tay chân vẫn lạnh lẽo như cũ.
Bạch Thính Tuyền có chút nghĩ không ra một chuyện.
Cậu không rõ vì sao Ôn Chỉ, vị lãnh tụ chính đạo này, muốn hàng quý chiếu cố cậu, thu một dư nghiệt ma tông làm đệ tử thân truyền, nếu muốn giam giữ cậu, không để cậu làm chuyện xấu, vậy đem cậu thu về Lang Kiếm tông làm một đệ tử quét dọn là được, lại có thể đạt được mục đích trông coi, lại có thể nhục nhã ma tông một chút, cho thấy địa vị đứng đầu vạn tông của Lang Kiếm tông.
Nhưng Ôn Chỉ chẳng những không làm như vậy, còn thu cậu làm vị thân truyền duy nhất.
Bạch Thính Tuyền thật sự nghĩ không ra.
Nghĩ không ra, đành phải tự mình tìm hiểu.
Cậu cách không làm mấy cái thiết âm quyết, giấu ở góc phòng mình, đồng thời, cậu lại ôm lấy cái gối nhỏ, đi chân trần, chống gió tuyết đầy trời, đi tới trước cửa Ôn Chỉ.
Thiết m quyết là một thứ tốt, đám kiếm tu quang minh lỗi lạc kia sẽ không phát hiện. Ngay cả phát hiện cũng khó, cho dù là Ôn Chỉ cũng phải ngưng thần cẩn thận cảm thụ mới có thể phát hiện.
Gió đêm trên Thính Tuyết phong đặc biệt tàn phá hung hăng, chỉ đứng trong chốc lát mà toàn thân Bạch Thính Tuyền đều bị đông cứng.
Một ngọn đèn đậu* trong phòng dường như trở thành sự an ủi duy nhất trong suốt đêm băng giá.
(đậu (豆): đĩa có chân (thời xưa))
Bạch Thính Tuyền hơi do dự, gõ cửa.
Một đạo linh lực cách không truyền đến trong nháy mắt mở cửa ra, trong phòng truyền đến một đạo thanh âm trầm ổn hữu lực: "Người nào, có chuyện gì? "
Bạch Thính Tuyền to gan nhìn thoáng qua cửa.
Bên trong cánh cửa chỉ thắp một ngọn đèn, tối đen mờ mịt, chỉ có trung tâm ánh đèn chiếu rọi, sau bàn, Ôn chỉ mặc bạch y ngồi ngay ngắn. Bộ dạng của hắn ở trong ánh nến có vẻ ấm áp mà thần thánh, chỉ là hắn cực kỳ bận rộn, chuyên chú nhìn chằm chằm ngọc giản trong tay, ngay cả đầu cũng không rảnh ngẩng lên một chút.
Bạch Thính Tuyền thu hồi tầm mắt, hít hít mũi, có chút ủy khuất nói: "Sư tôn… ban đêm gió thật lớn, đệ tử..."
Trong phòng không có người trả lời, thay vào đó là sự trầm mặc thật lâu.
Bạch Thính Tuyền trong lòng lo lắng, thu hồi tầm mắt, ngón chân cẩn thận cuộn lại.
Cậu không biết là.
Ôn Chỉ trong phòng đã nhẹ nhàng nghiêng đầu nhìn về phía cậu.
Trong mắt Ôn Chỉ.
Tiểu đồ đệ của hắn quần áo đơn bạc, ánh mắt ướt sũng, đáng thương lại ủy khuất, gắt gao ôm lấy cái gối nhỏ của mình, thấp thỏm chờ đợi câu trả lời của hắn.
Giống như trong gió lạnh, chờ đợi để hái một bông hoa nhỏ.
Bạch Thính Tuyền nhỏ giọng nói thêm một câu: "Đệ tử... đệ tử có chút sợ hãi, ngủ... ngủ không được."
Hồi lâu, người trong phòng dường như thỏa hiệp.
Kèm theo một tiếng thở dài: "Đừng sợ, vào đi."
一一一一一一一一一一一一一
(1) 七零八落 Thất linh bát lạc: thất linh bát lạc, thất tan bát tác, tan tác
Nghĩa: Thành ngữ diễn tả sự lác đác, lơ thơ, rải rác, tan tác…
(2) 银装素裹(yín zhuāng sù guǒ) ngân trang tố quả : chỉ cảnh sau khi tuyết rơi hoặc cảnh đẹp sau khi tuyết rơi mùa đông, Tất cả cảnh vật đều được bao bọc trong màu trắng bạc.