“Có thể chứ?” Hòa Trù không dám tin tưởng.
“Đương nhiên, dù sao cũng là một người sống sờ sờ mất tích.” Văn Duy Đức ôn hòa nói. “Người đâu, bồi Hòa Trù công tử đi một chuyến.”
…
Các thuộc hạ nhanh chóng liền dẫn quận thủ, chủ tiệm khách điếm cùng tiểu nhị tiếp đón tỷ đệ Hòa Du.
“Nói như vậy, trước đó ngươi không dâng lên Trọc nhân gì đó vào bên trong hành cung của chúng ta.” Văn Duy Đức nhìn quận thủ dưới chân không ngừng run rẩy.
Quận thủ không dám ngẩng đầu lên, liên tục nói, “Không có, không có, thật sự không có. Tiểu nhân gan tày trời cũng không dám ——”
Văn Duy Đức giơ tay ý bảo hắn câm miệng, nhìn về phía chủ tiệm cùng tiểu nhị.
Chủ tiệm run rẩy, giọng điệu khóc nức nở, “Đại tướng quân thứ tội, đây là người mới đến không hiểu gì, cũng không biết đường, cho nên dẫn hai bọn họ đến nhầm chỗ, thật sự không phải cố ý…”
“Bọn họ đến vào buổi sáng, đại tướng quân con chưa xác định sẽ ngủ lại trong thành, hộ vệ cũng không ở đây, người mới vừa không biết đường vừa không biết chữ, liền đưa đôi tỷ đệ đến hành cung của đại tướng quân.” Chủ tiệm loảng xoảng loảng xoảng dập đầu, chỉ muốn cứu lấy mạng sống của bản thân.
Dường như Văn Duy Đức không khủng bố như những gì bọn họ nghe được trong truyền thuyết, ngược lại khóe miệng hắn cong lên càng sâu.
Chủ tiệm cùng tiểu nhị còn chưa kịp thờ phào nhẹ nhõm vì nghĩ rằng mình thoát một phen… Liền nghe thấy hai tiếng vang nhỏ thình thịch.
Không ai thấy rõ Văn Duy Đức làm cái gì, chủ tiệm cùng tiểu nhị chưa kịp kêu lên, cổ bị vặn một cái, ngã xuống mặt đất.
…
“Đại tướng quân không cần phiền phức như thế!” Hòa Trù có chút kinh sợ.
“Không có việc gì.” Văn Duy Đức rất ôn hòa, hắn nhìn quanh bốn phía, “Ngươi cũng đã nhìn qua hành cung kia của ta, tỷ tỷ ngươi cũng không ở đó. Ta liền tìm người tra hỏi, bên này có một tòa biệt uyển không khác biệt với hành cung của ta, có lẽ là tiểu nhị kia mới đến, dẫn nhầm đường.”
“Đại ân của đại tướng quân, Hòa Trù vô cùng cảm kích!” Hòa Trù vội vàng hành lễ.
“Hòa Trù công tử, ngươi là Thanh nhân?” Văn Duy Đức đột nhiên hỏi.
“A, ừm, đúng vậy. Ta là Thanh nhân.” Hòa Trù có chút không hiểu tại sao bị hỏi vấn đề này. “Tại sao đại tướng quân hỏi cái này?”
Văn Duy Đức nhìn hắn không nói lời nào, nhưng lại kiến Hòa Trù cảm giác toàn thân rét lạnh. “Ta vừa mới phát hiện ra, Hòa Trù công tử hẳn là Thanh nhân tài giỏi, chắc hẳn Vận Linh nhất định không phải vật phàm.”
“Hả, tạm tạm đi.” Hòa Trù có chút ngượng ngùng, nhìn về phía hành cung cách đó không xa, “Tỷ tỷ ta so với ta lợi hại hơn nhiều, nàng chính là thiên thu Vận Linh.”
“Vậy đúng là quá ghê gớm. —— tỷ tỷ ngươi cũng là Thanh nhân sao?” Văn Duy Đức lại hỏi.
“Không, tỷ tỷ của ta là người thường.” Hòa Trù nói.
“Người thường.” Văn Duy Đức lẩm bẩm hai chữ trong miệng.
“Đúng vậy, người thường, có chút đáng tiếc. Nhưng tỷ tỷ của ta chưa bao giờ cảm thấy tự ti vì tỷ ấy không phải Thanh nhân, tỷ ấy thật sự rất mạnh rất mạnh, cũng rất hiếu thắng!” Hòa Trù nói.
Văn Duy Đức hơi hơi mỉm cười, “Đã nhìn ra.”
“A?”
“Hòa Trù công tử ưu tú như thế, tỷ tỷ ngươi nhất định là nhân trung long phượng.” Văn Duy Đức nói sang câu chuyện khác, “Vậy ngươi cùng cấp dưới đi sang biệt uyển kia tìm một chút đi, ta còn có việc không thể bồi ngươi.”
…
Hòa Du lúc này bị ấn xuống suối nước nóng, ùng ục ùng ục mà uống lượng lớn nước, mới bị người tóc túm kéo lên khỏi mặt nước.
Văn Nhứ Phong nắm lấy tóc nàng, ghé vào tai nàng nói, “Vì sao vết thương ngày hôm qua của ngươi biến mất?”
Hòa Du lạnh lùng nhìn hắn, không nói lời nào.
Văn Nhứ Phong bị ánh mắt của nàng chọc giận, nụ cười càng thêm tàn bạo, nắm lấy tóc nàng một lần nữa ấn xuống nước.