Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 364: Đá thời gian

Edit: OnlyU

“Ở đây có hai thi thể, còn rất mới, thần hồn hoàn toàn tan biến, thức hải như bị đυ.c rỗng.”

Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Xem ra hai tên này bám theo chúng ta.”

Không có bản lĩnh thì đừng có liều lĩnh làm chuyện vượt quá khả năng, nơi này quỷ dị như vậy, mấy tên này lại không có bình Thôn Thiên mà dám đi lung tung ở đây. Nói đi nói lại, may là bình Thôn Thiên rất hữu dụng, bằng không bọn họ cũng gặp rắc rối to ở nơi quỷ quái này, xem ra vận may của hắn thật sự không tồi.

“Hướng kia, có mùi máu tươi.” Ngao Dạ bỗng chỉ về phía đông.

Giang Thiếu Bạch híp mắt: “Nhanh lên, tới trễ sẽ không bắt được mấy cục thịt.”

Bốn người lần theo mùi máu tươi đi đến mục tiêu, càng tới gần, Lạc Kỳ càng bị đau đầu, nhưng sợ làm chậm hành trình của mọi người nên anh không nói ra.

Giang Thiếu Bạch chạy đến nơi thì bị một màn trước mắt làm hết hồn.

Có một con quái vật thoạt nhìn như bạch tuộc, toàn thân đều là con mắt đang quấn lấy mấy tu sĩ. Bọn họ bị xúc tu của quái vật quấn chặt, dường như đã mất hồn, không có phản kháng.

Hắn trợn mắt, mấy người này còn đánh không lại quái vật, thế mà dám lăm le tài sản của hắn.

“Có vẻ đây là Cửu U Phệ Hồn Thú đã thành hình.” Lạc Kỳ nói.

Yêu thú quỷ dị tựa hồ đã nhìn thấy bốn người, mấy con mắt khắp người nó lóe lên tia sáng âm u.

Cả người nó bỗng tỏa ra từng đợt sương dày đặc, sương mù kéo tới, Giang Thiếu Bạch lập tức có cảm giác thức hải bị hàng trăm ngàn kim thép găm trúng. Hắn lập tức lấy bình Thôn Thiên ra, cái bình bay lên không trung, vung ra rất nhiều xiềng xích đen tuyền trói lấy Cửu U Phệ Hồn Thú.

Quái vật bị trói chặt, nó điên cuồng giãy giụa, các sợi xích liên tục chấn động.

Bốn người đồng thời tấn công Cửu U Phệ Hồn Thú. Nó rít lên từng tiếng chói tai, tiếng kêu của nó khiến Giang Thiếu Bạch có cảm giác như thần hồn bị ép ly thể.

“Ồn ào muốn chết!” Ngao Dạ bị tiếng kêu của quái vật làm đau đầu, y rống lên một tiếng, pháp tắc không gian dồn dập tấn công.

Cửu U Phệ Hồn Thú bị xiềng xích trói chặt, mấy tu sĩ bị nó cuốn lấy từ từ khôi phục thần trí, bắt đầu giãy giụa muốn thoát ra.

Lúc này Giang Thiếu Bạch lấy lôi ấn ra đập về phía Cửu U Phệ Hồn Thú, công kích của lôi ấn không tồi, mấy tu sĩ bị kẹt chung với quái vật cũng nằm trong phạm vi đòn tấn công, nhưng Giang Thiếu Bạch đoán chừng mấy tên này không có ý gì tốt nên không hề nương tay.

Hắn lại kích hoạt bốn mươi tám phù văn trên bình Thôn Thiên, phù văn lập tức bay lên, ánh sáng từ xiềng xích càng chói lóa hơn.

Các sợi xích quấn vào nhau, siết chặt lấy Cửu U Phệ Hồn Thú.

Quái vật kêu lên một tiếng thê lương, cuối cùng bị hút vào bình. Giang Thiếu Bạch vội vàng đậy nắp bình lại.

Cửu U Phệ Hồn Thú vừa bị thu vào bình Thôn Thiên, mấy tu sĩ bị nó khống chế tỉnh táo lại. Nhưng không đợi bọn chúng hoàn toàn khôi phục thần trí, Ngao Dạ đã dùng Không Trảm chặt đẹp tất cả.

Giang Thiếu Bạch không phản đối cách làm của Ngao Dạ, bọn người này xuất hiện ở đây lúc này, tám chín phần là không có ý tốt, nếu cứ bỏ qua cho bọn chúng thì không chừng sẽ bị chúng lập mưu hãm hại. Mấy tu sĩ vừa chết, tử khí đậm đặc lập tức tiến vào người hắn, coi như hắn có thu hoạch không nhỏ.

“Thiếu Bạch, cái bình đang rung lắc.” Lạc Kỳ nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừm, quái vật không được an phận cho lắm.”

Cái nắp bình Thôn Thiên không ngừng rung rung vang lên tiếng động nho nhỏ, dường như cái nắp đang bị đẩy ra.

Hắn dán thêm mấy lá bùa phong ấn lên nắp, phòng ngừa bất trắc. Bình Thôn Thiên chấn động một lúc thì dần dần yên tĩnh, an phận hơn không ít.

“Quái vật bị thu vào bình, nơi này sạch sẽ hơn rồi.” Ngao Dạ nói.

Giang Thiếu Bạch gật đầu: “Ừ.”

Quái vật giống bạch tuộc kia hẳn là bản thể của Cửu U Phệ Hồn Thú.

Giang Thiếu Bạch thử phóng linh hồn lực ra, hắn nhận ra linh hồn lực đã ít bị hạn chế hơn.

Tiếp theo bốn người tốn mấy tháng, càn quét sạch sẽ các cục thịt trong Ly Hồn Khư.

Lạc Kỳ nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Mấy thứ kỳ quái ở đây đã bị giải quyết, sau này Ly Hồn Khư sẽ không còn tình trạng ly hồn nữa. Thiếu Bạch, nói không chừng đệ đã làm được một việc tốt đó.”

Hắn cười đáp: “Đệ không có hứng thú làm việc tốt đâu.” Nhưng hồn ti thì rất hữu dụng, thu thập nhiều như vậy chắc là sẽ dùng được một thời gian khá lâu.

“Được rồi, bây giờ chúng ta có thể đến sông thời gian rồi.” Hắn nói tiếp.

Giải quyết mấy cục thịt trong Ly Hồn Khư xong xuôi, bốn người quay lại sông thời gian.

“Kỳ quái.”

Giang Thiếu Bạch không hiểu hỏi Ngao Dạ: “Cái gì kỳ quái?”

Y cau mày đáp: “Người kia kể lại với ta rằng hắn tìm được đá thời gian trong một dòng suối nhỏ, nơi này lại là hồ nước.”

Giang Thiếu Bạch không để ý lắm: “Tìm thử là biết thôi.”

Hắn điều khiển con rối hoàng kim đi xuống hồ, ai ngờ con rối vừa xuống nước lập tức bị một sức mạnh nào đó hất lên bờ.

Biến cố thình lình lắm hắn bất ngờ: “Chuyện này…”

Ngao Dạ nhíu mày: “Quả nhiên.”

“Ngươi đã biết trước?”

Y lắc đầu: “Không hẳn, chẳng qua cổ tịch có ghi chép, muốn lấy đá thời gian phải dùng tuổi thọ của chính mình để đối, không thể dùng cách khác.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Ra là vậy.” Xem ra con rối không phải là vạn năng.

Ngao Dạ nhún vai: “Để ta đi thôi, dù sao tuổi thọ Long tộc rất dài, sống lâu chán quá chỉ đành đi ngủ.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Câu này thật khiến người ta đố kỵ!

Ngao Dạ biến thành rồng, gào thét lặn xuống sông thời gian, một lát sau, trên bờ có thêm một đống đá thời gian, hẳn là y dùng dịch chuyển không gian lấy được. Đống đá đầu tiên xuất hiện không lâu sau, lần lượt có thêm mấy đống đá được đưa lên bờ.

Lạc Kỳ nhìn từng đống đá thời gian được đưa lên chồng chất trên bờ, trái tim như co lại.

Đến khi chồng đá thứ tám được đưa lên, cuối cùng Ngao Dạ vọt lên khỏi mặt nước, không còn sức lực nằm dưới đất.

Giang Thiếu Bạch nhìn y đang nằm trên bờ, lo lắng hỏi: “Ngươi không sao chứ?”

“Không sao.”

Hắn nói tiếp: “Long thân trông không có vẻ già đi, không biết nhân thân có già đi không nhỉ?”

Ngao Dạ không vui lườm hắn.

Lạc Kỳ lo lắng hỏi y: “Ngươi không sao thật chứ? Lấy một chồng đá thời gian là được rồi, cần gì phải lấy nhiều như vậy?”

Y yếu ớt nói: “Một lần vất vả cả đời nhàn nhã, đi tới đi lui phiền phức lắm.” Y lấy được nhiều đá thời gian như vậy, hẳn là có thể tăng thêm mấy ngàn năm tuổi thọ, kế tiếp chỉ cần hấp thu đá thời gian là có thể khôi phục.

“Ngươi có biết đã bị rút ngắn bao nhiêu tuổi thọ không?”

Ngao Dạ hơi bất đắc dĩ nói: “Chỉ mất ba bốn trăm năm tuổi thọ, mà lấy được nhiều đá thời gian như vậy, dư sức bù lại tuổi thọ đã mất. Phiền phức chính là trong thời gian ngắn không thể sử dụng pháp tắc thời gian.”

Giang Thiếu Bạch gật gù: “Ra là thế.”

Ba bốn trăm năm? Sông thời gian đúng là nơi con người không ở được. Ngao Dạ mới xuống nước một lúc mà đã bị rút ngắn tuổi thọ như vậy, nếu là hắn xuống dưới, có lẽ chút tuổi thọ của hắn không đủ để bị rút luôn. Mặc dù pháp tắc không gian rất lợi hại, nhưng nếu không có pháp tắc thời gian hỗ trợ thì sức chiến đấu của Ngao Dạ bị giảm mạnh.

Giang Thiếu Bạch nhìn y nói: “Chúng ta đã lấy được đá thời gian rồi, bây giờ quay về Long tộc thôi.”

“Ngươi cũng muốn đi đến Long tộc?”

“Đại ca sống ở Long tộc đã nhiều năm, ta muốn xem hoàn cảnh ở đó thế nào.”

Ngao Dạ ngẫm nghĩ rồi nói: “Cũng được.”

Giang Thiếu Bạch khẽ cong khóe miệng, Ngao Dạ không thể sử dụng pháp tắc thời gian, nếu để y và Lạc Kỳ đơn độc quay về Long tộc thì hắn không yên lòng, không bằng để hắn hộ tống một chuyến. Nhưng nếu hắn nói thẳng là hộ tống thì e là Ngao Dạ sẽ xù lông.

Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Cửu điện hạ, có muốn biến thành ngươi xem thế nào không?”

Y trừng mắt: “Không muốn.”

Xem ra Ngao Dạ đang lo lắng bản thân bị già đi nên không muốn biến lại thành người.

Lạc Kỳ vẫn lo lắng: “Ngươi không sao thật đó chứ?”

Ngao Dạ vẫy đuôi, tức giận nói: “Không có việc gì, ta thì có việc gì chứ.”

***

Mọi người rời khỏi Ly Hồn Khư, khởi hành về lãnh thổ của Long tộc.

Trên đường đi, bốn người bị tấn công mấy đợt, nhưng tất cả đều bị Giang Thiếu Bạch ngăn chặn.

Có đá thời gian hỗ trợ, tu vi của Lạc Kỳ tiến bộ thần tốc, trực tiếp thăng lêи đỉиɦ Toàn Đan, có thể cân nhắc tiến giai Bách Kiếp. Giang Thiếu Bạch thầm cảm thán đá thời gian quá thần kỳ.

Thực lực tăng lên khiến Lạc Kỳ vô cùng mừng rỡ. Mặc dù mấy năm nay anh không hề lười biếng tu luyện, nhưng việc tu luyện cần phải tiến bộ tuần tự. Hiện giờ đã có đá thời gian, mọi chuyện đã khác, thực lực của anh tiến bộ cực nhanh, tốc độ tu luyện một ngày bằng cả một năm trước kia.

Lúc đầu Ngao Dạ hơi suy yếu, nhưng sau khi hấp thu mấy chục khối đá thời gian, y khôi phục tinh thần như cũ.

Một thời gian ngắn sau khi ra khỏi sông thời gian, Ngao Dạ luôn không muốn hóa hình người, cho đến một tháng sau, y hấp thu rất nhiều đá thời gian, tiến giai trung kỳ Bách Kiếp, lúc này y mới chịu hóa thành người. Giang Thiếu Bạch cảm thấy hình người hiện giờ của y chững chạc hơn một chút, có lẽ do tổn thất tuổi thọ ở sông thời gian.

Ngao Dạ đi ra nói: “Sắp vào lãnh thổ Yêu tộc rồi.”

Giang Thiếu Bạch nhìn y, khó hiểu nói: “Xem ra ngươi rất cao hứng.”

Ngao Dạ: “…” Vì sắp về đến địa bàn của y rồi.

Phi thuyền tiến vào lãnh thổ Yêu tộc liền bị ngăn lại, phi thuyền này không phải là phi thuyền của Yêu tộc, muốn vào cần phải có văn điệp thông quan, nhưng chỉ cần Ngao Dạ ra ngoài lộ mặt là được cho qua.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến lãnh thổ Long tộc, gây chấn động không nhỏ.

***

Tinh Nguyệt Thần Tông.

“Ngươi về rồi.” Tinh Diệu thấy Nguyệt Tôn về đến lập tức chào đón.

Nguyệt Tôn khẽ gật đầu: “Ừ, tiếc là Giang trưởng lão và Diệp trưởng lão không cùng về.”

Tinh Diệu bất đắc dĩ cười cười: “Ta đã nghe nói rồi. Có vẻ như dạo này cuộc sống của hai vị đạo hữu vô cùng đặc sắc.”

Nguyệt Tôn cười khẽ, thầm nghĩ đúng là vô cùng đặc sắc, vừa ra khỏi thành là bị bao vây tấn công, gϊếŧ mấy tu sĩ Bách Kiếp, sau đó tiến vào Ly Hồn Khư, lại gϊếŧ thêm mấy tu sĩ Bách Kiếp trong đó.

“Nghe nói hai vị đạo hữu đã đến lãnh thổ Long tộc, không biết khi nào sẽ về.” Ông lo lắng nói.

Dù sao cả hai đều không phải tu sĩ được tông môn bồi dưỡng, có khả năng rất lớn sẽ rời đi không quay lại.

Mấy năm nay, nhờ có Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân mà tông môn hùng mạnh hơn rất nhiều, thế nhưng tài nguyên mà Tinh Nguyệt Thần Tông có thể cung cấp cho họ lại có hạn. Nếu cả hai rời khỏi tông môn thì bọn họ cũng không có gì để nói.

Tinh Diệu cười cười: “Có lẽ họ sẽ ở lại Long tộc một thời gian. Tình hình hiện tại khá hỗn loạn, đến Long tộc tránh đầu sóng ngọn gió cũng tốt.”

Nguyệt Tôn híp mắt: “Long tộc có không ít tài nguyên tu luyện, có thể khi Giang đạo hữu trở về, thực lực sẽ tiến bộ rất nhiều.”

Tinh Diệu gật đầu tán thành: “Đúng vậy. Chúng ta cũng phải tranh thủ thời gian tu luyện, nếu không khi Giang đạo hữu quay lại, tu vi sẽ vượt qua chúng ta đó.”

Nguyệt Tôn: “Không biết Giang đạo hữu tu luyện thế nào, lúc ở Lâm Lang Thành, tu vi của hắn cũng tiến bộ cực nhanh.”

Ở Tinh Nguyệt Thần Tông, Nguyệt Tôn ít tiếp xúc với Giang Thiếu Bạch, đến lúc cùng đi đến Lâm Lang Thành mới tiếp xúc nhiều, gần như ngày nào cũng gặp nhau. Theo lý mà nói, tu vi của tu sĩ Bách Kiếp sẽ không dao động quá lớn trong thời gian ngắn, nhưng lúc ở Lâm Lang Thành, mỗi ngày ông đều cảm nhận được linh lực của hắn thay đổi, biến hóa như thế làm ông kinh ngạc không thôi, đồng thời cũng cảm thấy áp lực.

***

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đến lãnh thổ Long tộc, ở lại phủ của Ngao Dạ. Cung điện ở Long tộc xây dựng rất rộng lớn tráng lệ, thêm hai người vào ở vẫn dư dả.

Diệp Đình Vân vừa đến nơi, lập tức có rất nhiều Yêu tộc muốn nhờ cậu luyện đan thông qua Lạc Kỳ. Các tu sĩ Yêu tộc có rất nhiều tài nguyên, linh thảo thì đủ loại muôn hình muôn vẻ. Cậu rất có hứng thú với linh thảo của bọn họ, bèn lựa chọn nhận vài đơn hàng.

Có đơn đầu tiên, đương nhiên có đơn tiếp theo. Yêu tộc khan hiếm luyện đan sư, thình lình xuất hiện một đan sư địa cấp là Diệp Đình Vân, đối với đa số tu sĩ Yêu tộc thì đây giống như nắng hạn gặp mưa rào vậy. Mà tiếng tăm của Lạc Kỳ ở Yêu tộc cũng rất tốt, thế nên bọn họ rất tin tưởng Diệp Đình Vân, trong lúc nhất thời, mọi người chen nhau đến nhờ cậu luyện đan.

Còn Diệp Đình Vân, nhờ hấp thu vô số hồn ti mà linh hồn lực của cậu tăng lên rất nhiều, do đó luyện đan cũng trôi chảy hơn.

Lạc Kỳ đi đến Tàng Thư Các của Long tộc, sao chép cho cậu ngọc giản về thuật luyện đan. Tàng Thư Các của Long tộc rất phong phú, có vài ngọc giản thậm chí ghi chép về thuật luyện đan thượng cổ. Có được các ngọc giản này, luyện đan thuật của cậu càng tiến bộ nhanh hơn.

Nhờ vào bản lĩnh luyện đan xuất sắc, danh tiếng của Diệp Đình Vân ở Yêu tộc từ từ tăng cao.

“Cửu đệ thật lợi hại, có thể lừa được một đan sư địa cấp đến đây. Diệp Đình Vân sẽ ở lại đây bao lâu vậy?” Ngao Thanh lên tiếng hỏi.

Luyện đan sư cấp cao là tài sản quý hiếm đối với tất cả các thế lực, Diệp Đình Vân vừa đến Long tộc đã bị các thế lực lớn ở Yêu tộc để mắt tới. Có điều cậu ở ngay trong địa bàn của Long tộc, nhất cự ly nhì tốc độ, Long tộc muốn nhờ vả gì cũng thuận tiện hơn.

Ngao Dạ buồn bực nói: “Ai mà biết được. Bọn họ không nói với đệ.”

“Vậy à. Long tộc chúng ta đang rất thiếu đan sư, nếu được thì nghĩ cách giữ người lại đi. Tài nguyên tu luyện của chúng ta không kém gì Tinh Nguyệt Thần Tông, bọn họ ở lại đây không sợ bị thiệt.”

“Bọn họ đến thăm người thân, qua một thời gian sẽ đi thôi.”

Y liếc mắt, thầm nghĩ nếu Giang Thiếu Bạch ở lại đây, chắc chắn Lạc Kỳ sẽ chơi với đệ đệ suốt, không để ý đến y.

Ngao Thanh nói tiếp: “Lạc Kỳ sắp tiến giai Bách Kiếp phải không?”

Nguyệt Tôn gật đầu: “Ừm. Nhờ có đá thời gian mà tu vi của Lạc Kỳ tiến bộ rất nhanh, có điều căn cơ bất ổn, cần phải củng cố thêm một chút. Dạo này Diệp Đình Vân đang luyện chế không ít đan dược củng cố căn cơ cho Lạc Kỳ.”

Ngao Thanh gật đầu: “Vậy là tốt rồi. Đệ cũng đừng lười biếng.”

“Đương nhiên rồi.”

Giang Thiếu Bạch tu luyện nhanh như vậy, y phải tranh thủ thời gian, không thể lần nào cũng bị vượt mặt.

Hết chương 364