Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 253: Phản bội

Edit: OnlyU

“Grào!”

Lại một tiếng gầm rú đầy giận dữ vang lên, vương thú gào thét đinh tai nhức óc, đàn chim nhỏ trong núi bị sóng âm xung kích liên tục rơi xuống đất. Các tu sĩ nhảy ra khỏi rừng cây, điên cuồng chạy trốn ra bên ngoài. Có vài tu sĩ muốn kiếm lợi mà ở lại trong rừng, dự định tìm thời cơ thích hợp sẽ ra tay, thế nhưng vương xà bị chọc giận ra khỏi núi, bọn họ không thể không chạy trốn bốn phía.

Trừ con người thì hung thú trong rừng cũng bỏ chạy. Không phải chỉ có con người muốn chiếm lợi mà có không ít soái cấp yêu thú có linh trí không thấp, chúng cũng muốn kiếm lợi trong việc này. Hiện giờ sự tình đại biết, tu sĩ và yêu thú đều chạy trối chết.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân phản ứng nhanh nên không gặp vấn đề gì, mấy hung thú chậm chân phía sau thì không được may mắn như vậy, rất nhiều hung thú bị đập chết.

Giang Thiếu Bạch chạy ra một đoạn xa thì dừng lại, không tiếp tục chạy trốn nữa mà dẫn dắt hấp thu âm khí vào người. Mặc dù làm vậy có hơi nguy hiểm, nhưng hiệu quả khá khả quan.

Không lâu sau, hắn hút no âm khí, ẩn ẩn có cảm giác tẩu hỏa nhập ma.

Đã lâu rồi hắn không có cảm giác này, cũng không phải lần đầu tiên, Diệp Đình Vân đã quen, vừa thấy trạng thái của hắn bất thường, cậu lập tức truyền mộc khí cho hắn.

Giang Thiếu Bạch cảm nhận được âm khí trong cơ thể nhanh chóng dị hóa thành chất lỏng, lại bị âm châu trong đan điền hấp thu. Càng nhiều âm khí từ xa bị dẫn đến, chuyển vào cơ thể hắn. Ngắn ngủi không đến nửa giờ, nguyên khí trong người hắn dày hơn một phần mười. Sau đó hắn cảm giác âm khí trong người gần đến bão hòa, không thể hấp thu được nữa. Giang Thiếu Bạch hít sâu một hơi, có cảm giác hưng phấn khó diễn tả.

Hắn thầm nghĩ nguyên khí dồi dào như vậy bằng nguyên khí hấp thu từ mấy ngàn nguyên thạch vụn, nhưng không giống nguyên thạch vụn, này là miễn phí đó nha.

Giang Thiếu Bạch hưng phấn một lúc rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

“Chúng ta đi nhanh lên.”

Vương thú và tiền bối Toàn Đan như muốn liều mạng với nhau, mà vương sư kia không biết tung tích, nơi này khá nguy hiểm.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân lập tức bước nhanh, muốn rời xa nơi thị phi này.

“Là nhóm Liễu Ngọc kìa!” Diệp Đình Vân chợt kêu lên.

Giang Thiếu Bạch nhìn theo hướng chỉ của cậu, trông thấy bốn người kia bị hung thú truy đuổi, bọn họ cầm pháp khí, vừa chạy trốn vừa đại chiến với hung thú đuổi theo. Con hung thú dẫn đầu là cấp Động Thiên Cảnh, phía sau có không ít hung thú Luyện Huyết Cảnh.

Một chọi một với hung thú Luyện Huyết Cảnh thì dễ, nhưng hiện giờ có đến một bầy hung thú, kiến nhiều cắn chết voi.

Liễu Ngọc cầm một cái hộ thuẫn kỳ quái phát ra tia sáng, đám hung thú đuổi theo bị tia sáng đánh trúng, lập tức hành động chậm chạp, nhưng sau đó chúng lại vọt lên. Liễu Ngọc lại móc mấy quả cầu tròn màu đen trong túi trữ vật ra ném về đàn thú phía sau, từng viên lập tức nổ tung.

Giang Thiếu Bạch nhíu mày: “Liễu Ngọc ngu ngốc, ném cũng không trúng, lãng phí đồ tốt.”

Diệp Đình Vân thì rất thông cảm, hình như Liễu Ngọc đang rất bối rối nên ném loạn mấy viên kia, vốn không suy tính hiệu quả.

Bốn người kia hơi chật vật, Vu Phàm bị thương cánh tay, thấy hung thú lại đuổi theo, hắn hét to với Liễu Ngọc: “Ngươi đang làm cái quái gì vậy, mau ném Hỏa Lôi Châu!”

Liễu Ngọc biến sắc: “Hết rồi.”

“Chết tiệt!” Vu Phàm mắng một tiếng.

Một con hung thú nhào tới Mạnh Nhan Ngọc, Mạc Đông nhanh chóng ra tay bảo vệ cô ta, cùng lúc đó, Liễu Ngọc cũng bị tấn công.

Mạc Đông bảo vệ Mạnh Nhan Ngọc đã hết sức, không cách nào cứu Liễu Ngọc. Hộ giáp trên người Liễu Ngọc lập tức lóe lên tia sáng, hung thú nhào về phía y bị đánh bay ra ngoài.

Giang Thiếu Bạch trừng mắt nói: “Đúng là một tu sĩ nhiều bảo bối.”

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu, nếu Liễu Ngọc không có nhiều bảo bối thì chắc chắn y đã chết từ lâu rồi, xem ra người nhà của y có tâm, trang bị cho y đến tận răng.

Thấy hung thú ào tới, Vu Phàm kinh hoảng, không biết là vô tình hay cố ý mà đẩy Liễu Ngọc một cái, còn là đẩy y vào trong thú triều.

Liễu Ngọc bị đẩy chặn trước Vu Phàm, giúp hắn ta bình an vô sự, còn Liễu Ngọc thì gặp nguy hiểm.

“Cứu mạng!” Liễu Ngọc hoảng sợ hét lớn.

Hung thú nhao nhao xông về phía Liễu Ngọc, trực tiếp bao vây y, hộ giáp trên người y hình thành một vòng bảo hộ, bảo vệ y bên trong. Có điều ánh sáng từ vòng bảo hộ càng lúc càng yếu, sắp bị phá vỡ đến nơi.

Mạc Đông liếc nhìn Liễu Ngọc, có lẽ không muốn mạo hiểm, ba người không thèm quay đầu mà bỏ đi.

Ánh sáng từ vòng bảo hộ càng lúc càng yếu, Liễu Ngọc bị hung thú bao vây bên trong, lúc này dây chuyền trên cổ y lại phát ra một tia kim quang đánh hung thú bay ra ngoài.

Liễu Ngọc sờ sờ cổ, trong lòng dâng lên tia hy vọng. Y không ngờ, dây chuyền này là ông ngoại tặng cho y rất lâu rồi, từ nhỏ y đã đeo trên cổ nhưng chỉ coi là sợi dây chuyền bình thường, không ngờ nó cũng là pháp khí bảo mệnh.

Thấy hung thú lại xông đến lần nữa, trái tim Liễu Ngọc như treo trên cổ.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân liếc nhìn nhau, sau đó xông về phía Liễu Ngọc.

Giang Thiếu Bạch có ấn tượng không tồi về đối phương, vả lại hắn hoàn toàn không biết gì về thế giới bên ngoài, muốn tìm người quen dẫn đường.

Ba người kia bỏ đi, Liễu Ngọc lập tức gặp nguy hiểm, y trông thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân xuất hiện, lập tức kinh hỉ không thôi. Diệp Đình Vân ném mấy viên Xú Khí Cầu và Mê Vụ Cầu ra.

Khi Xú Khí Cầu nổ tung sẽ tỏa ra mùi thối nồng nặc, yêu thú có khứu giác nhạy bén ngửi thấy sẽ đi vòng. Còn Mê Vụ Cầu có thể tạo ra khói đen, mê hoặc mắt yêu thú. Công thức điều chế hai thứ này đều là Bạch Miểu ở Hổ Nha Trại cho cậu. Mặc dù hai loại này không có tính công kích nhưng có thể đối phó với thú triều.

Yêu thú có khứu giác càng nhạy bén thì càng bị ảnh hưởng mạnh, hơn phân nửa yêu thú đuổi tới đều đổi hướng.

Diệp Đình Vân triệu hồi dây leo đầy gai nhọn mọc ra, trì hoãn tốc độ hung thú. Thỉnh thoảng Giang Thiếu Bạch sẽ phóng sấm sét tấn công, hung thú bị sấm sét đánh trúng không chết cũng bị tê liệt.

Ba người liên thủ, thật vất vả trốn thoát từ trong thú triều.

“Cám ơn các ngươi.” Bằng hữu phản bội, Mạc Đông lạnh lùng rời đi, Liễu Ngọc bị đả kích rất lớn, tâm trạng sa sút.

“Tiếp theo ngươi định làm gì?” Giang Thiếu Bạch hỏi.

Liễu Ngọc lắc đầu, mờ mịt nói: “Không biết.”

Bốn người cùng nhau tới đây, Liễu Ngọc hành động theo lời Mạc Đông, bỗng nhiên gặp biến cố như vậy khiến y hơi luống cuống. Cuộc sống của y rất tiêu dao, mặc dù vài trưởng lão Liễu gia chê Liễu Ngọc có thiên tư kém, nhưng dù sao y vẫn là bảo bối trong lòng Tô trưởng lão, mà Liễu gia toàn mua đan dược từ Tô trưởng lão, thế nên bọn họ đều giữ thái độ lấy lòng đối với Liễu Ngọc. Từ nhỏ Liễu Ngọc muốn cái gì là được cái đó, dù có nhiều người chướng mắt y, nhưng thường thì sẽ không biểu hiện ra ngoài trước mặt y.

Giang Thiếu Bạch: “…”

Liễu Ngọc vắt hết óc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Đầu tiên phải hội hợp với người của Liễu gia Thương Minh, nhưng mà…”

Giang Thiếu Bạch ngờ vực hỏi lại: “Nhưng mà cái gì…”

“Ta không biết đi đường nào, Cảm Ứng Thạch ở chỗ Mạc Đông.”

Hắn hỏi một chút mới biết được Cảm Ứng Thạch là một loại đá đặc biệt, thường là một cặp, giữa hai hòn đá có thể cảm ứng lẫn nhau. Cảm Ứng Thạch đẳng cấp càng cao thì khoảng cách cảm ứng được càng xa. Hai bên cầm đá trong tay có thể dựa vào hòn đá biết được vị trí của đối phương.

“Ngươi đến thế nào thì bây giờ đi ra như thế chứ sao.” Giang Thiếu Bạch nói.

Liễu Ngọc cười ngượng: “Ta đã quên đường tới đây từ lâu rồi, vả lại vùng đất hoang dã này toàn cây là cây, chẳng phải không khác gì mấy sao?”

Giang Thiếu Bạch lườm một cái, hay thật, là một tên mù đường.

Liễu Ngọc cúi thấp đầu, y không hề nghĩ sẽ thất lạc Mạc Đông nên không để ý đường đi, y không ngờ Mạc Đông sẽ vứt bỏ y lại mà chạy trốn.

Giang Thiếu Bạch rất hiếu kỳ về Cảm Ứng Thạch, hắn muốn có một cặp với Diệp Đình Vân, phòng ngừa lạc nhau. Tiếc là Liễu Ngọc không mang trên người.

Diệp Đình Vân lên tiếng: “Không ngờ lại xuất hiện thêm một con vương cấp yêu thú.”

“Con vương xà đang ngủ, hẳn là con sư tử kia biết đối phương ở đó nên mới chạy qua.” Sư tử lợi dụng đám người tấn công nó làm thức tỉnh hung thú đang ngủ, lần này e là người của Lăng Thiên Tông dữ nhiều lành ít.

“Thật kỳ quái, vương cấp yêu thú dưới chân núi thế mà không ai phát hiện.”

Liễu Ngọc nghĩ nghĩ rồi nói: “Rất nhiều rắn có thói quen ngủ đông, ngủ mấy trăm năm cũng không lạ.”

Diệp Đình Vân: “…”

“May là chúng ta cách xa.”

Vương cấp yêu thú chẳng những có thực lực bất phàm mà còn có thể hiệu lệnh đàn thú, con phi xà kia bị chọc giận, nó sẽ điều động hung thú phát động tấn công kẻ thù.

Lần này trong số những người đến đây thì Lăng Thiên Tông là chủ lực, Thương Minh chỉ có chút quân ô hợp. Địa vị của Lăng Thiên Tông cao hơn Thương Minh rất nhiều, nhóm Liễu Ngọc sợ bị tu sĩ tông môn kiêng dè nên đi cách xa. Liễu Ngọc còn nghe Vu Phàm phàn nàn người của tông môn quá bá đạo, không ngờ nhờ vậy mà giữ được cái mạng.

Nhớ đến Vu Phàm, Liễu Ngọc không kiềm được mà sinh ra hận ý, mặc dù y không thích đối phương nhưng tự hỏi không làm gì có lỗi với hắn ta. Dọc đường Vu Phàm nói mang đan dược không đủ, y còn đưa hai bình cho hắn ta, không ngờ đối phương lại đối xử với y như vậy.

Liễu Ngọc nhìn Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, khó xử nói: “Có thể nhờ hai vị hộ tống ta về không, ông ngoại ta nhất định sẽ báo đáp hai vị.”

Liễu Ngọc bị thương không nhẹ, mấy ngày nay đi trong Thập Vạn Đại Sơn khiến y ít nhiều hiểu được rằng một mình y đi trong rừng sẽ gặp nguy hiểm rất lớn. Lần này Liễu Ngọc ra ngoài, Tô trưởng lão không đồng ý nhưng không chịu nổi y cầu xin, vì phòng ngừa ngoài ý muốn nên ông chuẩn bị rất nhiều pháp khí tấn công cho cháu trai. Trước đó bốn người họ gặp nguy hiểm mấy lần, Liễu Ngọc đều không chút do dự lấy các pháp khí ra.

Y cho rằng ông ngoại chuẩn bị pháp khí rất đầy đủ, hiện giờ lấy lại tinh thần mới phát hiện đã dùng gần hết pháp khí.

Giang Thiếu Bạch nghe Liễu Ngọc mất mát đếm số pháp khí y đã dùng, còn tiếc nuối trước đó không suy nghĩ nhiều, vừa gặp thú dữ thông thường đã lấy pháp khí ra dùng, thực tế thì không cần như vậy.

Hắn nhìn Liễu Ngọc, chỉ cảm thấy tên này quá phá của, thật sự khiến người ta đố kị. Nếu không phải muốn dựa vào y rời khỏi vùng hoang dã này, hắn thật sự muốn cướp của y.

Giang Thiếu Bạch lên tiếng: “Ta sẵn lòng hộ tống ngươi, nhưng ta cũng không biết đường.”

Liễu Ngọc cúi đầu, hơi chán nản, ý nghĩ đi tìm Mạc Đông chợt lóe lên trong đầu y nhưng nhanh chóng biến mất. Từ khi còn rất nhỏ, y đã biết bản thân thích nam nhân. Mạc Đông có ngoại hình tuấn mỹ, thực lực lại vô cùng xuất sắc trong số thế hệ trẻ tuổi Thương Minh, Liễu Ngọc vô cùng thích hắn. Dù Liễu Ngọc cảm thấy Mạc Đông chỉ coi y là đệ đệ, nhưng Liễu Ngọc vẫn theo đuổi đối phương. Thế mà khi gặp nguy cấp, Mạc Đông không chút do dự dẫn Mạnh Nhan Ngọc rời đi, khiến Liễu Ngọc bị đả kích lớn.

Hành vi lạnh lùng của Mạc Đông khiến Liễu Ngọc phát hiện thì ra đối phương không tốt như vậy, không phải là nam nhân tài hoa hơn người, anh dũng không sợ nguy hiểm như y vẫn nghĩ.

Hết chương 253