Em Không Chơi Nổi Nữa Ư?

Chương 15

Ánh mắt Diệp Vũ Thanh nhìn lướt qua Hàn Xuyên, khi đối diện với ánh mắt của Lý Triệt, chuông báo động trong đầu cô lập tức kêu inh ỏi.

Thử hỏi có ai lại đưa bạn trai cũ đã chia tay không mấy vui vẻ đến trước mặt niềm vui mới không? Ây, đầu có phải bị úng nước đâu!

Nếu trên tường mà có khe nứt, cô thực sự muốn gấp Hàn Xuyên lại như tờ giấy rồi nhét vào bên trong! Sao tên chết tiệt này lại đột nhiên xuất hiện chứ? Nhưng bất kể vì lí do gì, khẳng định chẳng có chuyện gì tốt!

Tại sao anh ta lại như vậy chứ?

Bản thân cô đã không chạy đi quấy rầy khoảnh khắc ngọt ngào của anh ta và nữ thần, vậy mà vị này lại tới tận đây để gây sự!

Diệp Vũ Thanh mải đắm chìm trong dòng suy nghĩ nên không nhìn thấy ánh mắt tức giận của Hàn Xuyên, trong đầu cô bây giờ toàn là “tên khốn này được lắm, giỏi lắm”. Đây rõ ràng là đến kéo chân sau của mình mà! Từ tận đáy lòng, cô chúc cho đối phương một tháng rơi điện thoại bốn lần, năm lần mất ví tiền, sáu lần làm lại thẻ căn cước!

Nghe thấy Lý Triệt gọi cô tới bên cạnh anh ta, cảm xúc bên trong Diệp Vũ Thanh bỗng nhiên dâng trào. Có phải đối phương cũng hơi để ý tới mình rồi hay không?

Hàn Xuyên quay đầu lại, bất mãn liếc nhìn Lý Triệt. Tay anh ta chống tường, ngăn cản lối đi: “Không cho em qua đó.”

Diệp Vũ Thanh dùng ánh mắt như nhìn mấy thằng ngu ngó Hàn Xuyên. Việc này còn cần phải chọn à? Cát đá rác rưởi bị quăng đi VS ngọc quý tỏa sáng lấp lánh. Chỉ cần não tôi chưa bị zombie gặm sạch cũng biết nên chọn gì!

Diệp Vũ Thanh vội vàng đi qua, cô thậm chí không kịp suy nghĩ nhiều mà trực tiếp khom người lách xuống phía dưới cánh tay đối phương. Động tác của cô nhanh đến nỗi Hàn Xuyên không phản ứng kịp.

Diệp Vũ Thanh trốn phía sau Lý Triệt, một bàn tay vươn ra từ chiếc áo tay dài của cô, nhẹ nhàng kéo góc áo của anh ta: “Anh, thật may là anh đã tới.”

Gân xanh trên trán Hàn Xuyên nhảy càng bạo, khí huyết cuồn cuộn xông tới l*иg ngực, anh ta hít sâu một hơi, nổi điên quát: “Diệp Vũ Thanh!”

Nhất định là cô cố ý!

Lý Triệt mím môi, lặng yên dời khoảng nửa bước sang bên phải, chắn lại tầm mắt của hai người.

-

Mấy tháng qua Hàn Xuyên sống cũng không vui vẻ gì. Trước đây vì muốn ở bên Lâm Lãm Nguyệt, anh ta chống đối bố mẹ, sau đó lại rời khỏi nhà, tự mình đi tìm công việc. bây giờ mọi thứ lại trở về đúng quỹ đạo của nó, sau khi giải tán cái nhóm trên WeChat kia, bố mẹ vì muốn dẹp bỏ tin đồn đã tạm thời đồng ý việc cưới xin của anh ta và Lâm Lãm Nguyệt.

Anh ta lại lần nữa trở về công ty của gia đình, không cần tự mình lăn lộn bên ngoài nữa. Mọi thứ của hiện tại đều là những gì anh ta ao ước trong quá khứ. Chỉ là... có chỗ nào đó vẫn không đúng lắm.

Sau khi Lâm Lãm Nguyệt biết anh ta sẽ tặng cô túi, hứa khi mua nhà sẽ đề tên cô, giúp cô tổ chức tiệc sinh nhật thì cô đối xử anh ta rất nhiệt tình, rất dịu dàng, sau đó sẽ lại ám chỉ những yêu cầu khác của cô.

Trước đây anh ta cảm thấy những điều này vô cùng bình thường. Nhưng khi anh ta qua lại với Diệp Vũ Thanh, cô không hề như vậy. Ngay từ đầu Diệp Vũ Thanh đối xử với anh ta rất nhiệt tình, không hỏi về gia thế của anh ta, dường như hai người ở bên nhau chỉ đơn giản vì có cảm tình với đối phương. Vì có sự so sánh nên Hàn Xuyên khó tránh khỏi cảm giác mất mát, nhung nhớ đến từng khoảnh khắc ở cạnh bên cô.

Nhưng anh ta có nghĩ thế nào cũng không thể nghĩ ra, tại sao giờ đây cô lại làm bộ như không biết minh. Lại còn gọi một người đàn ông khác là “anh”.

“Con mẹ nó anh tránh ra cho tôi.” Hàn Xuyên tiến lên phía trước một bước, muốn lôi cô ra để đối chất.

Bàn tay vươn ra trong chớp mắt bị người đàn ông ở đối diện nhẹ nhàng nắm lấy. Anh ta muốn giằng ra nhưng lại phát hiện không thể nhúc nhích được. Lực tay của đối phương cực kì lớn.

Lý Triệt bình tĩnh nâng mắt lên, giọng nói trong trẻo mà lạnh lùng: “Có vẻ cô ấy không muốn nói chuyện với anh đâu.”

Sắc mặt Hàn Xuyên cứng đờ lại: “Tôi là bạn trai của cô ấy! Anh là cái rễ cây nào chứ?”

Sau mấy lần anh ta muốn rút tay về nhưng không thành công, đến khi anh ta tích đủ sức lực để giằng ra thì đột nhiên biên kia lại buông lỏng tay.

Hàn Xuyên mất thăng bằng bước loạng choạng về phía sau vài bước rồi đập lưng vào từng. “Bộp” một tiếng rất vang.

Diệp Vũ Thanh: “...”

Ừm, chỉ cần nghe tiếng đã thấy rất đau rồi.

Con mắt Lý Triệt híp lại, nhìn chằm chằm vào người phía trước, không quay đầu lại mà hỏi: “Bạn trai em?”

Từ nhỏ anh ta đã luyện được khả năng đánh nhau qua nhiều lần ẩu đả với bố, mấy năm ở nước ngoài cũng học thêm đấm bốc và bắn súng. Người hận anh ta nhiều lắm, đương nhiên phải thường xuyên phòng bị rồi.

Thực chiến đều là liều cả tính mạng mà đánh, đương nhiên sức lực từ đây là thứ mà những kĩ năng phòng thân không thể so sánh được.

Sau khi Diệp Vũ Thanh phản ứng kịp thì vội vã giải thích: “Anh ơi em không biết anh ta! Em không có bạn trai đâu mà!”

Hàn Xuyên cắn răng: “Em đang nói gì thế?!”

Có người chống lưng nên Diệp Vũ Thanh tự tin hơn, giọng cũng cao hơn một chút: “Cho dù trước đây có thì sau khi gặp được anh, những kẻ trước đây đều không phải là đàn ông, thậm chí còn không phải là người nữa cơ, anh phải tin em.”

Lý Triệt: “...”

Hàn Xuyên: “...”

Ban đầu Diệp Vũ Thanh bị sắc đẹp hấp dẫn, muốn chuyển sự chú ý khỏi cơn sóng gió của mối tình tan vỡ nên mới bị quỷ xui thần khiến mà tiếp cận Lý Triệt. Dù sao điểm nào của đối phương cũng phù hợp với thẩm mỹ của bản thân cô. Nếu không phải bị tức đến chập mạch thì cô tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy đâu.

Vậy nên mới nói, thời cơ rất quan trọng.

Trải qua quá trình tiếp xúc, cô phát hiện Hàn Xuyên và Lý Triệt căn bản không thể so sánh với nhau! Hiện tại Diệp Vũ Thanh đã không nhớ nổi Hàn Xuyên rồi, trong đầu cô đều là Lý Triệt.

Niềm vui mới tốt như vậy, ai mà còn chấp mê bất ngộ với tình cũ chứ? Anh ta không xứng! Anh ta không có giá đấy! Còn Lý Triệt rất đáng giá để mình vung tiền cho anh ta!

“Anh ơi, thật may mắn vì hôm nay có anh.”

Diệp Vũ Thanh khẽ ngửng mặt lên, nhìn đôi mắt đen như mực của đối phương, cô không phải là người giỏi nói dối, vẻ mặt vô hiện tại trông vô cùng tự nhiên bởi vì trong lòng cô cũng nghĩ như vậy.

“Anh biết rồi.” Lý Triệt nhếch miệng lên, quay đầu cảnh cáo đối phương: “Nghe rõ chưa? Bây giờ anh có thể đi rồi đấy.”

Hàn Xuyên quả thực muốn bùng nổ. Rốt cuộc Diệp Vũ Thanh đang nói gì vậy chứ? Cô bình thường không phải như thế! Tại sao đột nhiên lại thay đổi lớn như vậy chứ! Lẽ nào cô thật sự có niềm vui mới nên không còn quan tâm tới bất cứ thứ gì liên quan đến mình nữa? Hay cô đã bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ rồi?

Bộ dáng thân mật đó của hai người, Hàn Xuyên càng nhìn càng thấy khó chịu tới không thở nổi.

“Các người được lắm! Diệp Vũ Thanh cô đừng hối hận!”

Anh ta bỏ lại câu này rồi xoay người bước nhanh về phía xe của mình, dùng sức đóng sập cửa lại, ngênh ngang mà đi mất.

Hai tay Diệp Vũ Thanh rúc trong ống tay áo vô thức vẫy vẫy. Cô chẳng thèm quan tâm cái tên khốn nạn kia dọa dẫm gì đâu. Bây giờ cô chỉ nghĩ đến một chuyện, nếu Lý Triệt hỏi thì mình nên giải thích như thế nào đây?

Tên khốn kia phiền quá đi, Tiêu Dao nói không sai, loại người “tiền nhiệm” này tốt nhất cả đời đừng nên gặp lại, nếu có gặp lại thì cũng dùng hình thức cáo phó mà xuất hiện trước mặt cô.

Lý Triệt dùng giọng điệu không nhanh không chậm hỏi: “Cô có gì muốn nói không?”

Diệp Vũ Thanh vội vàng đổi một chủ đề khác: “Anh đẹp trai quá đi, hôm nay giúp em một đại ân như vậy, em nhất định phải mời anh ăn tối.” Cô ngượng ngùng nói xong, lại thận trọng đánh giá nét mặt của đối phương.

Lý Triệt im lặng chừng bảy, tám giây, rốt cuộc cũng phản ứng lại, anh ta cầm điện thoại lên nhìn thời gian: “Đến giờ ăn cơm rồi đấy.”

Ánh mắt anh ta lướt rất nhanh, cô vốn đã gầy, lại mặc trên người một chiếc áo sơ mi quá rộng trông lại càng nhỏ bé hơn. Đôi chân thẳng tắp, trắng nõn.

Mấy giây trước Diệp Vũ Thanh cúi thấp đầu, thầm nghĩ lần này xong thật rồi, đến khi nhận ra rằng đối phương đã đồng ý thì tâm tình cô lập tức trở nên xán lạn.

“Được, vậy bây giờ em sẽ đặt bàn! Anh muốn ăn gì?”

Lý Triệt: “Gì cũng được.”

Lúc này trời cũng sắp tối rồi, xe chạy đến đường cao tốc vừa vặn là giờ cao điểm. Đi qua một nút giao thông cũng phải tốn tới năm phút đồng hồ. Thừa dịp kẹt xe, Diệp Vũ Thanh lấy điện thoại ra tra địa chỉ nhà hàng ở gần đây.

Nghĩ thôi cũng biết bình thường Lý Triệt hẳn rất kén chọn, mình không thể bạc đãi đối phương được. Là chính là cơ hội để bày ra thực lực của bản thân mình, năng lực in tiền.

Tìm được ba nhà hàng, Diệp Vũ Thanh nhanh chóng quyết định tới một trong ba nhà hàng đó.

Trong phần giới thiệu, nhà hàng này yêu cầu phải đặt trước, mỗi n gày chỉ tiếp mười bàn khách. Diệp Vũ Thanh do dự một chút rồi thử gọi điện thoại tới. Người phục vụ bên kia trầm ngâm vài giây rồi nói: “Xin chào quý khách, thông thường nhà hàng chúng tôi phải đặt trước ba ngày, nhưng vừa rồi có một bàn đã được đặt trước nhưng khách hàng tạm thời không tới được nên đã hủy hẹn, vậy nên ngài có thể trực tiếp tới ạ.”

“Được, tôi đã ở gần đấy rồi, khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới, cảm ơn.”

Diệp Vũ Thanh cúp điện thoại, hít sâu vào một hơi, cười nói: “Em đặt được nhà hàng rồi, ở ngay gần đây, để em nói cho anh đi thế nào, đi qua đó rất nhanh.”

Lý Triệt cầm tay lái, nhìn cảnh đêm của thành phố qua lớp cửa kính, nhẹ nhàng “ừ”

một tiếng.

Nhà hàng ở trong ngõ hẻm, vừa rồi trong điện thoại người phục vụ đã cố ý nhắc nhở nên đi thế nào, bằng không sẽ phải tìm mất một lúc lâu.

Trên hành lang gió to, trên đùi Diệp Vũ Thanh lập tức nổi lên một tầng gai ốc, cô ko tự chủ rụt vai lại. Vừa rồi cô đã do dự không biết có nên đổi một bộ quần áo khác không, nhưng lại không muốn anh ta chờ lâu nên đã bỏ ý niệm ấy đi.

Đương nhiên là ăn cơm với anh đẹp trai quan trong hơn rồi.

Lý Triệt liếc mắt trông thấy người bên cạnh run lẩy bẩy, anh ta không nói gì mà đi tới phía trước Diệp Vũ Thanh. Bờ vai rộng của anh ta đã chặn lại phần lớn cơn gió lạnh lẽo đang thổi qua nơi đây.

Diệp Vũ Thanh hơi giật mình, được thể tránh luôn phía sau lưng đối phương. Nhìn từ chính diện gần như không thể thấy được hình bóng của cô.

“Anh, anh thật tốt.”

Lý Triệt: “Không được gọi tôi là anh trai nữa.”

Diệp Vũ Thanh trù trừ chừng vài giây, ở sau lưng đối phương lắc dầu nguầy nguậy: “Vừa rồi anh đã cho em gọi anh như thế mà, đàn ông không thể sáng nắng chiều mưa như vậy được đâu, anh ha?”

Hai chữ cuối cùng vừa mềm lại vừa nhẹ, giống như từ nơi xa được cơn gió cuốn tới.

Lý Triệt rũ mắt xuống, không nói thêm gì.

Đi về phía trước thêm khoảng ba mét đã đến nhà hàng kia. Cửa lớn ngoại trừ biển hiệu thì gần như giống hệt các hộ dân khác xung quanh, chỉ cần không để ý sẽ rất dễ bỏ qua.

Mấy năm gần đây những nhà hàng mở ở trung tâm thành phố giá cả không đắt mấy, nhưng những nơi có địa chỉ bí ẩn, nhìn qua giống của tư nhân như thế này giá lại rất cao.

Người phục vụ đứng ở cửa dẫn hai người đi vào, sân vườn đang trang trí theo lối cũ nhưng lại không lỗi thời, rất dễ chịu. Đây là một nhà hàng chuyên món Trung nhưng lại là mỗi người một phần riêng, khiến cho cảm giác thân thiết bị giảm đi. Ở chỗ này cũng không thể gọi món, đầu bếp chuẩn bị món gì thì thực khách sẽ ăn cái đó. Những món ăn mang hơi hướng của ẩm thực Pháp, trình bày rất đẹp nhưng khẩu phần lại rất ít.

Đây là lần đầu tiên Diệp Vũ Thanh tới nơi như vậy, ban đầu thì cô hơi kinh ngạc, nhưng rất nhanh sau đó sự chú ý của cô đã rơi vào người ngồi đối diện.

Ăn là thuận tiện thôi, chủ yếu là cô muốn ngắm người.

Phía sau Lý Triệt là một bức bình phong rỗng được chạm trổ bằng gỗ, bộ quần áo ngày hôm nay anh mặc rất hợp với phong cách của phòng bao này. Quả thực là một bức tranh tĩnh lặng. Ý cưới trên môi Diệp Vũ Thanh không thể che giấu được.

Lý Triệt nhận lấy ấm trà từ trong tay người phục vụ: “Anh ra ngoài đi, tự chúng tôi làm là được rồi.”

“Dạ được thưa quý khách.”

Nhà hàng này chỉ có phòng bao, cả quá trình người phục vụ đều sẽ ở bên trong để hướng dẫn thực khách dùng bữa, hoặc thêm trà, rót nước. Nhưng Lý Triệt không thích người khác nhìn anh ta ăn.

Diệp Vũ Thanh nhận lấy chén trà được đẩy tới trước mặt mình, cô nhấp một ngụm rồi nói: “Trà anh đưa cho em rất ngọt.”

“Đây chỉ là trà xanh bình thường thôi.”

“Vậy thì đó là bởi vì anh ngọt rồi.”

“...”

Diệp Vũ Thanh nói với giọng điệu hết sức chân thành, ánh mắt cô tỏa sáng lấp lánh.

Lý Triệt nhìn ra chỗ khác, anh ta rũ mắt uống trà, không nói thêm gì nữa.

Quả thực Diệp Vũ Thanh rất đói bụng, nhưng ở trước mặt Lý Triệt cô phải cố sức rụt rè, thả chậm tốc độ.

Khi đồ trên bàn được dọn đi hết, người phục vụ đi tới đưa hóa đơn, Diệp Vũ Thanh vừa nhìn thì có hơi ngoài ý muốn. Review trên mạng đều là 1500 tệ, nhưng trên hóa đơn này lại là 4000 tệ! Lại còn thu thêm 10% phí phục vụ!

Lý Triệt: “Hay bữa này để tôi mời cô nhé.”

“Không cần, tôi có tiền.” Diệp Vũ Thanh chẳng qua chỉ đau lòng chừng một giây, lập tức mở mã QR ra rồi gọi người phục vụ tới quét.

Lý Triệt pha trà phục vụ ở CLB cũng thu thêm 10% phí phục vụ. Mà anh ta còn chỉ phục vụ cho hội viên VIP, vậy nên phí mỗi lần thu vào đều hơn vạn, ngày hôm nay chẳng những anh ta châm trà cho cô, lại còn ngồi nói chuyện cùng với cô. Chỉ nghĩ tới đây, Diệp Vũ Thanh đã cảm thấy xứng đáng!

Diệp Vũ Thanh đợi người phục vụ quét xong mã, sau đó cô cất điện thoại đi, cười nói: “Bất luận mời anh ăn gì đều đáng giá, anh muốn đi nhà hàng nào, hoặc muốn mua gì đều có thể nói với em!”

Thật ra thì cô cảm thấy mùi vị món ăn ở đây cũng không tệ, nguyên liệu đều tươi ngon. Nhưng quán ăn trung bình 50 tệ mà cô hay đi cùng với đồng nghiệp còn thơm hơn. Chỉ là hiện tại hai người còn chưa thân thiết như vậy, không thể dấn Lý Triệt tới mấy nơi như vậy được.

Người phục vụ đang cầm tờ hóa đơn kia đi tới cửa thì chợt đứng lại. Khi ra đến ngoài hành lang, anh ta lại hoài nghi liếc nhìn phòng bao kia. Quan hệ của hai người bọn họ có giống như anh ta nghĩ không? Bây giờ chất lượng của phú bà đều cao như vậy rồi à? Cái thế giới hiểm ác này, nếu thật sự nhưu vậy, bản thân anh ta thực sự khó bảo toàn rồi.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lý Triệt lái xe đưa Diệp Vũ Thanh về nhà.

Diệp Vũ Thanh xuống xe rồi vẫy tay chào tạm biệt, nhìn xe của đối phương vòng ngược lại mới đi vào trong tòa nhà.

Sau khi tắm rửa xong xuôi và mang chiếc áo sơ mi kia đi giặt sạch sẽ rồi đem phơi nắng, Diệp Vũ Thanh nằm trên giường lấy điện thoại ra. Cô đổi phần chú thích của đối phương chuyển thành “Anh”.

Diệp Vũ Thanh suy nghĩ một chút rồi mở Weibo lên đăng một cái status: “Ngày hôm nay đã cùng anh đi ra ngoài rồi!”

Tấm hình đi kèm là bóng lưng mà Diệp Vũ Thanh lén chụp từ phía sau anh ta tại nhà hàng trong ngõ hẻm kia.

Chỉ năm phút từ lúc cô đăng status mới đã có rất nhiều người vào bình luận. Một tấm hình mờ căm của lần trước đã khiến mọi người thán phục vì quá đẹp, lần này chỉ bóng lưng thôi đã thấy rất tuyệt rồi.

Vai rộng eo thon chân dài, ngay cả quần áo cũng đẹp, nhìn thế nào cũng là một đại soái ca! Muốn xem hình chính diện!

Diệp Vũ Thanh cười ra tiếng, chuẩn bị trả lời bình luận, tạm thời nên khiêm tốn lại một chút. Đúng lúc này, điện thoại của cô rung lên, nhóm WeChat có tên [Tổ thảo luận của phú hào vùng Trung Đông] có tin nhắn mới. Đây là cái tên Tiêu Dao mới đổi gần đây. Tầm này cũng đúng lúc mọi thành viên đều đang online.

Tiêu Dao: @Diệp Vũ Thanh, tôi thấy Weibo của cậu rồi, xảy ra chuyện gì thế?

Bổ sung thêm một tấm ảnh chụp màn hình Weibo.

Trương Mộ Mộ: Ôi đờ mờ thật đấy à? Đẹp trai không đẹp trai không đẹp trai ko?

Hạ Dĩnh: Bạn trai mới à?

Diệp Vũ Thanh suy nghĩ một lát, hiện tại cũng chưa thể nói là bạn trai được, vẫn chỉ là bạn bè bình thường thôi. Bây giờ mình vẫn đang trong giai đoạn theo đuổi mà. Hơn nữa, trong lòng cô vẫn còn đang lo lắng, nếu như quá chủ động theo đuổi thì tốt hay không tốt đây?

... Thích người ta, lúc nào cũng muốn vung tiền cho người ta liệu có đúng hay không?

Vấn đề thứ nhất, Tiêu Dao trả lời rằng: Suy nghĩ nhiều như thế để làm gì? Tám tên bạn trai cũ của tôi có sáu tên mặt dày theo đuổi tôi, có hai người là tôi mặt dày theo đuổi bọn họ, nếu không phải như thế thì đừng chơi nữa, lên đi bạn!

Hạ Dĩnh: Không sao mà, đàn ông dùng tiền theo đuổi phụ nữ là chuyện bình thường, tiêu tiền vì tiểu mỹ nữ cũng chẳng ai nói gì, tại sao phụ nữ lại không thể? Với cả em có tiền cũng không sao, con gái không cần yêu cầu quá cao về cảm giác đạo đức đâu.

Trương Mộ Mộ: Đẹp trai không đẹp trai không?

Diệp Vũ Thanh: Ờm, đẹp lắm.

Hạ Dĩnh: Ok, chờ chị xong việc thì mọi người hẹn nhau ăn cơm đi, cố lên nhé Tiểu Diệp.

-

Ra khỏi giao diện chat, Trương Mộ Mộ có chút ngây ngốc. Diệp Vũ Thanh làm sao thế, hành động gì mà nhanh quá vậy?

Mấy người bọn họ tuy là bạn bè nhưng tính cách lại không giống nhau. Thái độ sinh hoạt của Tiêu Dao rất giống cái tên của cô, cả ngày đều vui vui vẻ vẻ. Còn Hạ Dĩnh thì lớn hơn bọn họ vài tuổi, là một nữ cường nhân chỉ chú tâm vào sự nghiệp.

Trước đây Hạ Dĩnh chính là thần tượng của Trương Mộ Mộ. Hai người đến từ cùng một thành phố. Khi Trương Mộ Mộ còn đi học, Hạ Dĩnh chính là con nhà người ta trong miệng của bố mẹ. Lần nào kiểm tra cũng nằm trong ba người dẫn đàu, tính cách chín chắn, người lại xinh đẹp, là thủ khoa đầu vào ngành Tài chính của Đại học Z. Bố mẹ muốn cô phải đi theo học tập người ta một chút, đừng suốt ngày lêu lổng nữa.

Ban đầu khi vừa tốt nghiệp Hạ Dĩnh đã về quê làm việc một năm, nhưng vì bị bố mẹ thúc giục cưới xin mà tức giận quay về thành phố. Cô là một nữ cường nhân, sau mấy lần nhảy việc thì hiện tại đã làm tới quản lí cao cấp của một công ty đã lên sàn. Thu nhập một năm rất cao, cũng đã sớm mua được nhà, còn nhận được hoa hồng từ những khoản đầu tư khác nữa. Ai cũng không thể ép cô ấy đi xem mắt được, thậm chí còn không dám mở miệng ở trước mặt cô.

Chỉ là mấy năm này bố mẹ Trương Mộ Mộ lại đổi giọng, bảo cô đừng có học theo Hạ Dĩnh nữa, kiếm được chút tiền thì không muốn kết hôn rồi, thế này là kiểu gì chứ.

Cho dù là hiện tại, Hạ Dĩnh vẫn là thần tượng của cô. Trương Mộ Mộ nhìn tài liệu trên máy tính, lại vùi đầu vào viết tiếp.

-

Dưới sự cổ vũ của bạn bè, Diệp Vũ Thanh càng thêm quyết tâm. Cô mở WeChat của Lý Triệt ra, tính toán xem nên nói như thế nào.

Diệp Vũ Thanh: Anh ơi, anh về đến nhà chưa?

Qua hai mươi phút bên kia mới trả lời lại.

Lý Triệt: Về đến rồi, đừng gọi tôi là anh trai nữa mà.

Diệp Vũ Thanh quyết tâm liều mạng, thẳng thắn đi vào vấn đề: Vậy anh cảm thấy chúng ta có khả năng phát triển không?

Gửi xong câu này, cô lập tức nín thở. Khoảng vài chục giây sau đối phương mới đáp lại, cuối cùng không cũng để cô nín chết.

Lý Triệt: Không có.

Diệp Vũ Thanh thở sâu, mặc dù có hơi thất vọng, thế nhưng cô lại lập tức tự an ủi chính mình. Không sao cả, nếu Lý Triệt có thể dễ dàng theo đuổi như vậy thì đã sớm bị người khác tóm đi mất rồi, nào đến lượt của mình chứ. Như vậy mới đúng! Như vậy cũng tốt lắm!

Diệp Vũ Thanh: Anh à, chắc có lẽ vì hôm nay anh ngồi lái xe hơi lâu nên đầu có chút choáng váng, không cần vội vàng, chờ anh nghỉ ngơi tốt thì em hỏi lại anh cũng được!

Lý Triệt: ...

Diệp Vũ Thanh: Ngủ ngon, mơ đẹp nhé anh.