Thiếu niên cũng không có rơi vào trong loại cảm xúc này.
Cậu là kiểu người điền tĩnh, giỏi tự điều chỉnh, rất nhanh liền chuyển sự chú ý đi nơi khác. Ngược lại Tần Lệ thủy chung nhíu mày, lúc Thẩm Kinh Niên không biết còn một lần nữa đứng trong luồng dữ liệu khổng lồ. Hắn đưa tay chặn một đoạn số liệu, bên trong chính là một cốt truyện nghênh đón người chơi mới, người chơi mới tới không ngừng gào khóc chạy trốn, hiển nhiên tràn ngập sợ hãi đối với không gian X...
Nhưng số liệu của những người chơi này đến từ đâu?
Tần Lệ ngẩng đầu, ngẩng đầu nhìn về phía trung tâm sáng nhất.
Giống như những NPC này, họ đến từ đó.
Không có sự khác biệt.
Thẩm Kinh Niên hưởng thụ tắm nắng trên boong tàu, liền trở lại bên trong không gian X.
Cậu cũng không phải vẫn ở trong căn phòng xa hoa Tần Lệ chuẩn bị cho cậu, trên thực tế, cậu thỉnh thoảng cũng sẽ đi tới nơi có người chơi khác ngồi một chút, để nhắc nhở mình vẫn là một nhân loại quần cư. Nhưng cậu cũng không thích cùng những người chơi kia có quá nhiều dính líu, bởi vậy phần lớn thời gian đều lựa chọn góc thư viện yên tĩnh, hoặc là một góc không người trong nhà hàng.
Tần Lệ đương nhiên nguyện ý ở bên cạnh cậu, cho nên những người chơi khác có thể từ xa nhìn thấy một NPC phục vụ của không gian X lúc nào cũng đứng bên cạnh một thiếu niên.
Bất quá ở không gian X, tất cả yêu cầu của người chơi đều có thể được thỏa mãn, bên cạnh có bồi bàn hộ tống cũng không tính là chuyện gì làm ầm ĩ.
Ánh mắt Tần Lệ rũ xuống, phảng phất đang hết sức chăm chú làm bạn với người yêu của mình. Nhưng trên thực tế, hắn lại ngược dòng đi về phía trung tâm sáng nhất cũng có năng lực phòng ngự nhất, chống đỡ số liệu khổng lồ giống như gió tuyết, duy trì tinh thần cùng lý trí của mình, gian nan vươn tay, thăm dò vào trong ——
gần như bị cắt xén.
Hắn cũng là một khối dữ liệu ở đây, dữ liệu sẽ bị cuốn trôi.
Hai tay dần dần mơ hồ, một loại xúc cảm giống như đau đớn của con người xâm nhập vào đại não hắn, không ngừng nhắc nhở Tần Lệ hai chữ nguy hiểm. Hắn không phải chưa từng thử qua, chỉ là quá khứ hắn quá mức yếu ớt, còn chưa tới gần hai tay đã trực tiếp bị thổi tan.
Nhưng lần này, ít nhất hắn cũng thò vào.
Da tiêu tán, để lộ xương ngón tay trắng như tuyết bên dưới. Lúc này thống khổ không cần nói cũng biết, nhưng Tần Lệ lại không có bất kỳ biểu tình biến hóa nào. Trong lúc thống khổ, hắn cũng thu được một phần tin tức, giống như usb liên kết với một máy tính mở tường lửa cấp cao nhất ——
"A Niên."
Tần Lệ không tiếng động nỉ non, sau đó mạnh mẽ bắt lấy một bộ dữ liệu từ giữa xương tay hắn chạy qua, hung hăng kéo ra ngoài đầu chủ.
Trong thư viện, thiếu niên còn đang yên lặng đọc sách, không nhận thấy trên trán người đàn ông bên cạnh đang chảy xuống một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu. Thân hình cứng ngắc, biểu tình vốn ôn nhu trên mặt cũng trong nháy mắt rút đi, hoàn toàn không giống Tần Lệ làm cái gì cũng mềm dẻo có thừa.
Tần Lệ chân thật đã ngã ngồi trong luồng số liệu, thở dốc nhìn về phía một đoàn số liệu chưa thành hình trong lòng bàn tay mình ——
Đây là một cốt truyện mới được xây dựng được một nửa. Ngoại trừ cấu trúc cơ bản và NPC ban đầu, hắn quả nhiên nhìn thấy không ít nhân vật là ""lính mới" với vai trò là người chơi.
A Niên của hắn, nói thật đúng là không sai.
Nam nhân cười khẽ, cũng không thèm để ý bàn tay bạch cốt kinh người mà kinh khủng kia, mà là nhắm mắt lại, dùng năng lực của mình dần dần điều chỉnh cốt truyện mới chưa hoàn toàn hoàn chỉnh này ——
Tuy rằng chỉ kéo ra thứ này...
Nhưng hắn cũng phải lợi dụng thật tốt, làm cho A Niên vui vẻ.
Trong thư viện, sắc mặt bồi bàn dần dần khôi phục bình thường, mồ hôi trên thái dương cũng ngừng chảy. Hắn nhẹ nhàng nở nụ cười, rốt cuộc làm cho thiếu niên hết sức chăm chú kia ngẩng đầu nhìn hắn ——
"Làm sao vậy?"
"Không có gì." Đôi môi mỏng của người đàn ông hơi nhếch lên, "Chỉ là lại thấy được một ít chuyện thú vị.”