Thẩm Kinh Niên ngẩng đầu lên.
Các học sinh xung quanh cũng nhìn về phía cậu, trong đó có một số người đã bắt đầu cười: "Mẹ kiếp, ở đây còn có đồng tính, thật mẹ nó ghê tởm."
“Đúng vậy.” Cậu ngoan ngoãn trả lời.
Giáo viên cẩn thận quan sát cậu, thật đáng tiếc khi một đứa trẻ ngoan ngoãn xinh đẹp như vậy lại là đồng tính luyến ái, nhưng không sao, ở đây, bất kể vấn đề gì, đều có thể sửa chữa được: "Ăn xong đừng rời đi, đứng ở cửa, tất cả các em đều phải đi điều trị.
Thẩm Kinh Niên đáp lại một tiếng.
Đậu phụ bắp cải và mướp và rau diếp nhạt nhẽo, thậm chí thêm cả muối vào cũng nhạt nhẽo. Nhưng cậu vẫn ăn từng miếng một, bởi vì đây rõ ràng không phải là nơi học sinh được phép lãng phí đồ ăn. Quả nhiên, sau bữa tối, không có thùng rác để đổ thức ăn thừa, phàm là những ai không ăn sạch sẽ đồ ăn đều sẽ bị giáo viên quản lý đánh một thước, đồng thời ấn trở lại ăn tiếp. Ăn sạch sẽ thì có được một cái nhìn hài lòng, sau đó tự rửa bát bằng xà phòng và giẻ lau.
Vương Đại Dũng nghiêng người, thấp giọng nói: "Cậu chú ý cẩn thận, nghe nói nơi này trị liệu bằng điện giật... sẽ tổn thương các dây thần kinh não."
Thẩm Cảnh Niên gật đầu: “Được, không sao đâu, anh yên tâm.”
Tay Vương Đại Dũng từ phía dưới đưa lên một thứ gì đó.
Đó là một con dao nhỏ của một người chơi khác, nhưng làm thế nào đến tay Vương Đại Dũng lại là một vấn đề khác.
“Cậu cầm lấy cái này, nếu như tình huống không ổn, trước tiên bảo đảm an toàn vẫn tốt hơn."
Đôi mắt đen láy của thiếu niên ngước lên.
Cậu lễ phép nói cảm ơn, đút con dao vào túi, kề sát vào gót chân. Bát đĩa đã được rửa sạch và xếp chồng lên nhau đặt vào vị trí ban đầu, cậu lau tay một lần nữa trước khi đi đến cửa căng tin. đứng cùng những học sinh khác để tiếp nhận trị liệu đặc biệt. Một số nam sinh có biểu hiện cực kì nóng nảy, đứng yên vung tay qua lại, cũng có một số cúi
đầu im lặng, mí mắt cũng không muốn nhấc lên. Và chỉ có một nữ sinh, lặng lẽ nghẹn ngào lấy tay xoa xoa bụng mình.
"Được rồi, đều đã đến đủ, mau vào đi." Giáo viên cũng đã ăn xong cơm, nhưng hiển nhiên không phải ăn canh mà họ ăn, trên miệng rõ ràng còn có một tia bóng nhẫy. Hắn vỗ vai cô gái, mắng: "Em cũng đừng khóc, tuổi còn nhỏ mà đã mang thai thì như thế nào, sinh ra cũng chỉ là con hoang."
Nữ sinh càng khóc to hơn.
Cô cố gắng giải thích: "Em không... em bị ép, em cũng không muốn như vậy, thầy, em sợ..."
“Lời nói của con đĩ điếm như em tôi nghe nhiều rồi, đừng có ngụy biện nữa.” Thầy giáo khinh thường đẩy nữ sinh về phía trước, “Ở đây ai cũng toàn là dối trá, còn không chịu tự kiểm điểm chính mình đi. Được rồi, tất cả đi vào đi, bác sĩ Lâm đang đợi các người ở bên trong đó, nhớ tôn trọng bác sĩ!"
Hắn đưa tất cả học sinh đến một ngôi nhà gỗ riêng biệt, ánh đèn hơi mờ nên chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy một bác sĩ mặc áo blouse trắng đứng bên trong. Thầy giáo đóng cửa lại rồi dời đi, tất cả học sinh đều nơm nớp lo sợ đứng ở cửa không dám vào, nữ sinh kia khóc đến nỗi toàn thân run rẩy.
Không không không.
Bác sĩ đi đến trước mặt họ.
Cặp kính phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo được đẩy lên, người đàn ông nhìn một đám tân sinh khẽ mỉm cười: “Để tôi xem... đồng tính luyến ái, trầm cảm, rối loạn lưỡng cực... Ồ, còn có một cô bé mang thai tội nghiệp."
"Ai sẽ lên trước đây?"
Hắn quét mắt qua tất cả các con số, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Thẩm Kinh Niên: “Số 16, thế nào?”
Đây là một NPC rất đẹp trai.
Thân hình hắn cao và mảnh mai, những ngón tay linh hoạt vẫn đang mân mê chiếc bút máy tự động. Con ngươi dưới kính cũng đặc biệt hẹp dài, môi lại hơi mỏng.
Thẩm Kinh Niên có chút cảnh giác đi tới trước mặt đối phương.
Cậu được đưa vào một "phòng trị liệu".
Căn phòng nồng nặc mùi thuốc khử trùng, thậm chí còn có chút hăng hắc. Trên chiếc giường đơn trong góc là một tấm ga trải giường đã giặt quá kỹ, vẫn còn dính vết máu loang lổ cũ. Bên cạnh giường là một thiết bị kì quặc với dây và điện cực lộ ra ngoài, còn có một số dây đai dùng để cố định bệnh nhân.
Đi xa hơn sang bên cạnh là tủ kính đựng thuốc và kim truyền dịch dùng một lần. Đồ phẫu thuật được cất tùy ý trong tủ, chỉ một phần nhỏ được bọc trong vải vô trùng.
Ở phía bên kia là một chiếc giường hơi khác, với hai thanh đỡ ở cuối, mở chéo ra bên ngoài.
Ánh mắt của thiếu niên dừng lại, rất nhanh đã bị bác sĩ nhận ra.
“Sao, tò mò đây là cái gì?” Người đàn ông nghịch chiếc bút máy tự động trong tay, giọng điệu ác liệt nói: “Đây là nơi phá thai cho những cô gái không may lạc lối,16, cậu có muốn thử một lần không?”
Thẩm Kinh Niên nắm chặt con dao.
Cậu biết rằng người yêu của mình sẽ tiến vào mọi cốt truyện và có thể điều khiển mọi nhân vật, nhưng cậu sẽ không bao giờ để mình bị kiểm soát cho đến khi cậu chắc chắn rằng NPC trước mặt cậu đã bị đối phương kiểm soát. Vị bác sĩ trước mặt không giống với người đàn ông đó từ khuôn mặt đến dáng người, nếu có bất kỳ nguy hiểm nào ...
Vị bác sĩ khẽ cười, bước đến bên cạnh cậu và nắm lấy bàn tay đang không an phận bất an kia.
“Dao?” Hắn khẽ thở dài, “Còn ai có thể dùng dao giỏi hơn bác sĩ, cậu nói đúng không, số 16?”
“Anh muốn làm gì?” Thẩm Kinh Niên cau mày, hai tay bị cưỡng ép mở ra, khiến cậu cảm nhận được đau đớn.”
Sức mạnh của đối phương quá lớn.
“Đương nhiên là kiểm tra thật kỹ cơ thể cho bạn học mới của chúng ta rồi.” Con dao rất sắc bén, lướt nhẹ trên vải sẽ để lại một lỗ hổng. Khi gió lạnh thổi qua, Thẩm Kinh Niên lập tức cảm thấy eo mát lạnh. Nhưng rất nhanh, một bàn tay to lớn ấm áp đi vào, vuốt ve làn da nhẵn nhụi kia...
Thiếu niên nhắm mắt lại, nhưng từ trong lòng thở ra một hơi.
Lòng bàn tay quen thuộc.
Tên khốn này.
Nhưng vì hắn muốn chơi trò chơi này... Vậy nên cậu liền phối hợp vậy.
Cơ thể bị buộc cố định vào giường.
Để ngăn cho học sinh vùng vẫy, cả hai cổ tay và khuỷu tay đều bị trói chặt vào giường. Thẩm Kinh Niên nhìn đối phương buộc những miếng băng đó lên người mình, những vết đỏ nhanh chóng xuất hiện trên làn da trắng nõn và nhẵn nhụi của cậu. Cậu không chống cự, nhưng khi hai chân cậu sắp bị tách ra, cậu nhắm vào mặt người đàn ông và đạp một phát. Chỉ đáng tiếc kiểu đánh lén này quá đơn giản, lòng bàn chân chẳng những không gây ra thương tổn, mà bác sĩ còn đùa nghịch nó trong lòng bàn tay, ấn mũi dao vào da thịt non mềm của lòng bàn chân.
"Thật là không ngoan..."
Con dao lạnh như băng lướt qua lòng bàn chân mềm mại và mẫn cảm nhất, những ngón chân của cậu nhanh chóng co rút căng thẳng.
Bác sĩ hài lòng nhìn vào tác phẩm được của mình: "Để tôi xem cậu có bí mật gì."
Hai chân cũng bị cố định bất động.
Thẩm Kinh Niên nhắm mắt lại.
Tư thế cơ thể này thật đáng xấu hổ, không có gì lạ khi người đàn ông lại nói rằng cốt truyện của thế giới này rất thú vị. Cơ thể dần dần cảm thấy mát lạnh, bởi vì tất cả các loại vải đã được cắt ra bởi một con dao. Giữa hai chân là nơi cuối cùng bị đυ.ng chạm, con dao cách xa đến nỗi người đàn ông hơi khựng lại khi đâm. Hắn cố ý trượt cán dao vào chính giữa, cười khẽ một tiếng sau đó mới xé lớp vải cuối cùng ra----
Hai chân thiếu niên trắng nõn như ngọc, độ cong của chân càng thêm hoàn mỹ. Đôi chân này nếu có thể duỗi thẳng thoải mái thì chắc chắn sẽ vô cùng đẹp đẽ và uyển chuyển, nhưng giờ đây, dù là gót chân, đầu gối hay mắt cá chân co quắp đều bị dây trói chặt vào chiếc giường sắt.
Mà ở giữa hai chân của cậu, ngoại trừ côn ŧᏂịŧ của đàn ông ra, còn ẩn giấu một hoa huyệt mềm mại đáng yêu.
“Số 16, cơ quan sinh dục của cậu hình như có gì đó không bình thường?” Bác sĩ cúi người thổi thổi hoa huyệt non nớt, “Tôi phải kiểm tra thật kỹ…”
Găng tay cao su được đeo vào.
Bác sĩ mặc áo blouse trắng đặt ngón tay lên hoa huyệt, sau đó dùng hai ngón tay tách ra, để lộ hoàn toàn màng nhầy màu hồng và lối vào hoàn toàn khép kín.
Đó là một hoa huyệt rất đẹp.
Cánh môi mỏng manh mềm mại, khi tách ra thì rất ngoan ngoãn, màng nhầy ở trung tâm đều là màu hồng xinh đẹp nhất, giống như đóa hoa mẫu đơn non nớt nở rộ giữa hai chân trắng nõn của thiếu niên. Bởi vì hoa huyệt chiếm không gian nên côn ŧᏂịŧ phía trước không có hai quả bóng nhỏ, chỉ sạch sẽ nằm trên bụng dưới. Phía trước có cuống hoa mẫn cảm, chỉ riêng hơi thở vừa rồi đã khiến Thẩm Kinh Niên run rẩy. Về phần lối vào khép kín bên dưới, đã bắt đầu có chút dịch nhầy ướŧ áŧ chảy ra, co rút theo nhịp thở.
Thẩm Kinh Niên hít một hơi thật sâu.
"Anh muốn làm gì?"
“Cậu có biết bác sĩ ở đây kiểm tra thế như nào không?” Đầu ngón tay đeo găng tay cao su trượt đến lỗ của hoa huyệt, bắt đầu vuốt tới vuốt lui dính đầy dịch nhầy, “Đầu tiên là dùng ngón tay kiểm tra, sờ vào chỗ trong cùng để kiểm tra độ khít và hình dạng của miệng tử ©υиɠ……”
Đầu ngón tay thọc vào dò xét, tiểu huyệt của thiếu niên ướŧ áŧ không chịu nổi, chỉ cần vài lần đâm vào đã trở nên động tình. Điều này khiến người đàn ông rất hài lòng, vừa cố ý dùng ngón tay cái mân mê ©ôи ŧɧịt̠ nhỏ ở giữa, vừa đẩy ngón tay giữa vào chỗ sâu nhất, thọc tới lui trong hoa huyệt ấm áp và chặt chẽ. Bên trong ẩm ướt đến mức bạn có thể cảm nhận được nó qua găng tay. Từng lớp thịt mềm đang mυ'ŧ lấy ngón tay mà đâm vào chỗ sâu nhất có thể dễ dàng chạm đến cơ quan càng thêm bóng loáng mềm mại hơn——
Thân thể Thẩm Kinh Niên khẽ run lên, côn ŧᏂịŧ phía trước cũng có xu hướng đứng lên.
Bác sĩ cười khẽ, đặt đầu ngón tay áp vào cổ tử ©υиɠ, cẩn thận sờ nắn hình dáng: "Vẫn là hình tròn... không tệ, chưa có kinh nghiệm sinh nở."
Ngón tay bị rút ra, động tác rút ra có chút lớn, còn mang theo màng nhầy màu hồng: "Ừm, còn sót lại một ít màиɠ ŧяiиɧ."
Thẩm Kinh Niên nhắm mắt lại.
Hắn vẫn luôn như vậy, khi biết lời nói của mình sẽ không mang lại kết quả tích cực, cậu chọn cách im lặng, la hét chắc chắn không phải phong cách của cậu. Nếu người đàn ông muốn, cậu cũng sẵn sàng tiếp tục giả vờ không chú ý và lãnh đạm hợp tác với trò chơi này. Bác sĩ quả nhiên rất vui vẻ, giơ tay liếʍ sạch chất nhầy trên đó. Rồi hắn lại cúi xuống, cơ hồ như dán sát vào tai thiếu niên.
"Tiếp theo, tôi sẽ tiến hành kiểm tra kỹ càng..."
"Dùng công cụ mỏ vịt, từng chút một mở phía dưới huyệt đạo ra, lộ ra toàn bộ đường sinh dục, như vậy mới có thể trực tiếp kiểm tra thân thể của cậu, số 16."