Những người chơi mới bắt đầu cố gắng tìm hiểu tình hình với những người chơi đã có kinh nghiệm, các thành viên của Long Hổ bang bắt đầu phân phối lại công cụ trên tay mình. Có một số thành viên không phải Long Hổ bang chủ động bắt được những người mới đến, nhất là người lấy được súng lục từ trong ba lô ra. Lý Ái Manh cũng rất bối rối, một tiếng kêu thảm thiết lúc trước khiến cô đến bây giờ vẫn tim đập chân run. Cô không dám nghĩ bên trong rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có thể nhỏ giọng hỏi Thẩm Kinh Niên có phải ngồi lên xe là có thể kết thúc hay không.
"Nói chung không đơn giản như vậy, nhưng cũng đừng sợ." Thẩm Kinh Niên nhẹ giọng an ủi cô ấy, "Bây giờ hãy làm quen với ba lô đã, đồ vật bên trong nói không chừng sẽ có ích.”
Lúc này cô gái mới nhớ tới trong tay mình còn có một thứ gì đó.
Tất nhiên, của cô cũng vậy, hai ngày nước và thức ăn, và một đạo cụ đặc biệt - búp bê vải. Điều này làm cho Lý Ái Manh đặc biệt ưu thương, mặc dù nàng thường là một cô bé thích lấy búp bê, nhưng cô ấy biết lúc này, vũ khí như dao hay súng lục càng thực dụng hơn. Cô nhét con búp bê trở lại, bắt đầu buồn bã chờ đợi xe đến. Thế giới này quá đáng sợ, cô có một cảm giác, lên xe nói không chừng mới là khởi đầu khủng bố.
Thẩm Kinh Niên vẫn ngồi yên lặng trên băng ghế.
Cách đó không xa, ba lô của tổng giám đốc niêm yết đã bị Long Hổ bang nhđưa vào phạm vi tài sản, bên trong ngược lại có một cái đèn pin không tồi.
Hai mươi phút đồng hồ rất nhanh đã trôi qua, quả nhiên có một chiếc xe lửa kiểu cũ ầm ầm đến nhà ga, màu xanh lá cây, đặc biệt có cảm giác xưa cũ. Người chơi lập tức vây quanh bên cạnh sân ga, ánh mắt nhìn chằm chằm chiếc xe lửa dừng lại trước mặt. Cánh cửa được mở ra và nhân viên soát vé đứng ở cửa, trên tay cầm một cái dùi đυ.c lỗ. Khuôn mặt của anh ta rất bình thường, chiếc mũ màu xanh lá cây gần như che khuất khuôn mặt anh ta.
"Xếp hàng kiểm tra vé rồi lên xe.”
Lý Văn Bân đứng ở vị trí đầu tiên, đưa vé xe của mình qua.
"Vé một lần, được rồi, lên đi. "Đây là một chiếc xe lửa màu xanh lá cây cũ, không giới hạn chỗ ngồi.
Tất cả mọi người lục tục đi lên, bao gồm Cả Thẩm Kinh Niên và Lý Ái Manh.
Thẩm Kinh Niên là người ít nói nhất, bởi vậy ngoại trừ gương mặt xinh đẹp kia làm cho người ta nhìn thêm vài lần ra, còn lại ngược lại không có chút nào khiến người ta chú ý. Cậu cũng đưa vé ra, nhân viên soát vé ngẩng đầu, đôi mắt dần dần biến đổi thành một ánh mắt khác——
Những ngón tay đeo găng tay màu trắng cố ý lướt qua lòng bàn tay thiếu niên, triền miên đυ.ng chạm mới đυ.c lỗ lên vé xe.
Thẩm Kinh Niên nói cảm ơn, cũng hơi mỉm cười.
Lý Ái Manh run lên, luôn cảm thấy nhân viên soát vé kì quái vừa rồi hình như có chút không thích hợp.
Đoàn người lên xe, toa tàu đóng cửa, nhà ga hoàn toàn yên tĩnh.
Đây không phải là một chuyến tàu chỉ có mỗi người chơi của họ.
Sẽ có rất nhiều NPC trong mỗi cốt truyện, đó là những gì người chơi đã quen. Nhưng NPC bất kể giới tính, tuổi tác đều phải cực kì cảnh giác, nếu không không cẩn thận sẽ bị đối phương đoạt đi tính mạng. May mắn thay, hành khách ở đây rất thưa thớt, và nhiều chỗ ngồi trống. Những người chơi cũ dã lựa chọn tụ tập với nhau, người mới cũng bắt chước theo, rất nhanh liền chiếm cứ toàn bộ chỗ ngồi trống ——
Thẩm Kinh Niên suy nghĩ một chút, đi tới bên cạnh một người đàn ông bên cạnh cửa sổ
"Xin hỏi nơi này có ai ngồi không?”
Người đàn ông nghiêng đầu, vẻ mặt lạnh lùng: "Không.”
Lý Ái Manh cẩn thận ngồi xuống, ý thức được thì ra những người này cũng có thể trao đổi.
Cô phát hiện Thẩm Kinh Niên có vẻ đặc biệt thả lỏng, ngoại trừ anh ra, những người khác cho dù rất có kinh nghiệm bình tĩnh thong dong, cũng không cách nào biểu hiện ra tư thái an tâm như vậy. Trái tim cô lại run lên, cô ôm chặt ba lô của mình, khẩn trương đến mức không dám tùy tiện nói chuyện. Những hành khách bên cạnh vốn đang ở trên tàu nhìn qua cũng là người thật giống như cô, nàng nhìn thấy có một nam một nữ tùy ý nói chuyện phiếm, còn có một bà lão đeo kính đang đọc sách...
"Anh có thể cho tôi mượn một cuốn sách được không?" Thẩm Kinh Niên suy nghĩ một chút, cảm thấy thời gian chờ đợi hẳn là rất dài, liền cùng nam hành khách bên cạnh hỏi.
Người đàn ông lại nghiêng đầu: "Lấy nó đi."
Thẩm Kinh Niên mỉm cười, trong đôi mắt mang theo ôn nhu trước sau như một: "Cảm ơn.”
Cậu bắt đầu đọc sách.
Kịch bản không gian X về cơ bản phải ba ngày sau mới có thể kết thúc, cho nên cậu cũng không vội vàng đi tìm manh mối vào lúc này. Người an tâm đọc sách như cậu tuyệt đối là người duy nhất trong toàn bộ người chơi, thành viên Long Hổ bang đã bắt đầu âm thầm tìm hiểu hoàn cảnh. Lý Văn Bân nhanh chóng có một tấm bản đồ tàu hỏa trong tay, không gian bọn họ vẫn rất hạn chế, chỉ có hai toa trước đầu xe thuộc khu hoạt động tự do, phía sau là thùng hàng chứa hàng. Mà ở phía trước, lại có một vị trí làm hắn chú ý ——
Văn phòng của trưởng xe.
Điều đó có nghĩa là, trong trường hợp tàu này không hợp tác và rời khỏi nhà ga, họ cũng có thể gϊếŧ trưởng tàu và giành được quyền chủ động.
Lý Ái Manh căng thẳng một hồi, cảm thấy có chút khát nước, nhịn không được lấy ra một chai nước trong ba lô uống vài ngụm.
Nàng không biết vật tư trân quý, cho nên cũng không có ý cố ý tiết kiệm. Chỉ là dưới tâm tình khẩn trương, cô rất nhanh liền muốn đi vệ sinh. Cô do dự nhìn một chút, lại không muốn rời khỏi Thẩm Kinh Niên, lại cảm thấy tiếp tục nhịn thật sự rất khó chịu ——
"Tôi có thể, đi ... nhà vệ sinh không?” Cô nhỏ giọng hỏi, "Kinh Niên, có thể, có thể không?”
Gần như ngay lập tức, tất cả các NPC xung quanh họ đều nhìn về hướng này.
Nhưng Lý Ái Manh rũ mắt nhìn Thẩm Kinh Niên, hoàn toàn không chú ý.
"Được, yên tâm đi."Thẩm Kinh Niên cười cười, "Có muốn tôi giúp cô trông đồ không?”
So với những người chơi khác, Lý Ái Manh bây giờ tin tưởng Tưởng Kinh Niên hơn, thật sự ngoan ngoãn để lại ba lô, sau đó tự mình đi vệ sinh. Nhà vệ sinh nằm ở giữa hai toa xe, không phân biệt nam nữ. Khi cô ấy đến, phát hiện bên trong cư nhiên còn có người, đợi một lát mới đợi được một người đàn ông trung niên khá lôi thôi đi ra.
Những NPC khác đều có vẻ mặt lạnh lùng, nhưng người đàn ông trung niên này làm cho Lý Ái Manh cảm giác được ghê tởm.
Chính là cái loại này, nó giống như bị liếʍ bởi ánh mắt trơn và tục tĩu.
Cô cố gắng hết sưc không nghĩ đến những thứ lộn xộn này, cũng không dám trêu chọc những người không biết là thật hay giả này, vào phòng vệ sinh liền nhanh chóng giải quyết, sau đó rửa sạch tay rồi vội vàng đi ra. Nhưng ngay khi cô xoay người muốn trở về bên cạnh Thẩm Kinh Niên, bỗng nhiên thoáng nhìn thấy trong toa xe phía trước, người đàn ông ghê tởm vừa rồi đang giằng co với một cô bé.
"Này, ông đang làm gì vậy! ”
Cô vô ý hô lên một tiếng.
Cũng không trách cô, vừa mới đến thế giới này, Lý Ái Manh còn chưa thể phân biệt được rõ ràng giữa "người chơi" và "NPC". Cô ấy có thể tránh những người làm cho cô ấy cảm thấy lạnh lẽo, nhưng khi đột nhiên nhìn thấy một đứa trẻ, cô ấy sẽ quên tất cả những điều đó.
Những người chơi khác cũng nhìn cô ấy.
Xung đột với chủ NPC cũng không phải là không được, nhưng dưới tình huống không cần thiết, tuyệt đại đa số người chơi sẽ không làm như vậy. Lý Ái Manh bỗng nhiên có chút cảm thấy không thích hợp, nhưng vẫn cứng cổ đi qua, đẩy người đàn ông ra. Cô bé mặc đồng phục trường màu đỏ và một chiếc cặp màu hồng đáng yêu trên lưng. Cô bé nhìn qua cũng chỉ bảy tám tuổi, cư nhiên là một mình ngồi xe ở chỗ này.
"Cảm ơn chị." Cô bé ngoan ngoãn nói, "Chị ơi, em có chút sợ, chị có thể ở lại với em không? ”
"A... Có thể a, nhưng chị cũng..." Lý Ái Manh muốn nói mình cũng sợ, nhịn không được quay đầu nhìn Thẩm Kinh Niên ở một toa xe khác, "Vậy, vậy chúng ta cùng đi phía sau ngồi có được không? ”
"Đúng thật sự là ngu xuẩn" Có người thấp giọng cười nhạo, "Còn coi như đứa trẻ ở nơi này thật sự là một đứa trẻ đơn giản, lần trước có người chính là bị cắt đứt cổ họng như vậy. ”
Lý Ái Manh run rẩy.
Nhưng cô vẫn nắm tay cô bé và trở về cùng nhau.
Cô bé ngoan ngoãn, sau khi ngồi xuống còn lấy đường từ trong túi ra cho nàng ăn, ít nhất an ủi một chút nội tâm yếu ớt của Lý Ái Manh. Thẩm Kinh Niên là một người anh trai xinh đẹp, cho nên cô cũng cho, còn nhỏ giọng cùng bọn họ tán gẫu một lát.
- Ta là Yến Ny, tiểu danh Ny Ny, ta một mình ngồi xe đi học..."
"Con mới bao nhiêu tuổi, sao lại đi học một mình? "Lý Ái Manh có chút lo lắng, phải biết rằng trẻ con cô ta nhìn thấy lúc trước đều được người nhà xem là bảo bối ở trong lòng bàn tay, "Như vậy cũng không an toàn nha. ”
"Ba mẹ em ở bên ngoài làm việc, ông bà nội lớn tuổi rồi..." Yến Ny nhai đường trong miệng, bắt đầu lay động bắp chân của mình, "Không có việc gì, Ny Ny rất tự lập, có thể một mình đi học. ”
Thẩm Kinh Niên dịu dàng sờ sờ đầu cô bé.
Hắn cũng cầm sô cô la của mình ra chia cho mọi người ăn, kể cả nam hành khách bên cạnh vẫn không lên tiếng đều có một khối. Lý Ái Manh có chút kinh ngạc, nhưng cho rằng vật tư trong ba lô mỗi người không giống nhau, liền không để ở trong lòng, vui vẻ ăn miếng sôcôla mềm mại này. Cùng lúc đó, cũng có tiếp viên đẩy xe đẩy ra bán thức ăn, cô ấy giao cả một đoạn đường nhưng thực tế không có ai mua, chỉ có bà lão NPC đọc sách kia lục lọi trong túi moọt lúc lâu và tìm thấy một đồng tiền, yêu cầu một chai nước khoáng đơn giản nhất.
Tiếp theo, lại là trưởng xe đi ra kiểm tra vé lần nữa.
Không giống như tất cả các tiếp viên khác, đồng phục của trưởng xe rõ ràng là cao cấp hơn, áo khoác nỉ màu xanh hải quân càng tôn lên vóc dáng cao lớn, hai chân thẳng tắp thon dài. Găng tay lụa màu trắng bạc bao bọc ngón tay hắn, toàn thân trên dưới chỉ có gương mặt kia bại lộ ra bên ngoài. Đáng tiếc chính là, so với thân hình anh tuấn như vậy, gương mặt kia cũng có chút bình thường quá đáng.
Thẩm Kinh Niên vừa mới đọc xong cuốn sách trong tay.
"Kiểm tra vé. "Trưởng xe tràn đầy áp bức đi tới bên cạnh cậu
Lý Ái Manh vội vàng lấy vé xe của mình ra, nhìn đối phương giống như lúc trước kiểm tra xong rồi trả lại. Cô bé và nam hành khách bên cạnh cũng giống nhau, cô thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm hẳn là sẽ không có chuyện gì ——
Nhưng đến lượt Thẩm Kinh Niên, trưởng tàu khẽ cười một tiếng.
"Hành khách này, vé của cậu dường như có vấn đề gì đó. ”