*****
Thời gian như trôi qua quá chậm, nhưng có lúc lại vô cùng nhanh. Diệp Quân không có khái niệm gì về thời gian, anh chỉ có thể phán đoán sáng trưa hay chiều dựa vào những lần Tịch Sâm mang cơm tới cho mình. Kể từ lần Tịch Sâm tiến hành làʍ t̠ìиɦ mang tính chất hạ nhục đối với anh, Diệp Quân cảm thấy bản thân có hơi bất thường.
Thỉnh thoảng anh sẽ lại xuất hiện ảo giác, anh luôn có cảm giác mình vẫn đang kẹt ở trong cảnh làʍ t̠ìиɦ ngay lúc đó, anh thấy mình như một con chó, nếu không tại sao sau lưng anh lại mọc lên một cái đuôi chó? Anh cũng thường xuyên gặp ác mộng, ở trong mộng anh bị khoá lại bởi một cái xích sắt, chỉ có thể chấp nhận bị Tịch Sâm cᏂị©Ꮒ cả ngày lẫn đêm. Cuối cùng, vào thời điểm Tịch Sâm buông tha và bắn tinh vào trong cúc huyệt của anh, anh vội vàng lấy cái kéo ở bên cạnh, đâm vào tim của Tịch Sâm, khắp nơi đều là máu, dươиɠ ѵậŧ của Tịch Sâm vẫn đang chôn trong cơ thể của anh, nhưng lại dần trở nên lạnh lẽo.
Một lát sau Diệp Quân tỉnh lại, anh hoảng hốt nhận ra đó chỉ là một giấc mơ, tất cả những chuyện xảy ra trước đó đều chỉ là mơ. Nhưng sau khi tỉnh lại anh cũng phát hiện, hoá ra mình vẫn đang bị nhốt, cái khác duy nhất chính là Tịch Sâm không hề bị anh gϊếŧ chết, gương mặt khiến anh hận đến tận xương tuỷ kia vẫn gần trong gang tấc, hơn nữa còn đang ôm anh ngủ ngon lành. Lúc này, Diệp Quân mới cảm nhận được, hoá ra lúc nãy chỉ là một giấc mơ, vậy hiện giờ hẳn đã là buổi đêm. Nhưng trong đầu anh lại thầm nghĩ, nếu không phải là mơ thì tốt rồi, khi đó anh có thể tự ra tay gϊếŧ chết Tịch Sâm.
Thật ra không ngày nào là Diệp Quân không cầu xin Tịch Sâm, cầu xin y thả mình ra, hoặc gϊếŧ mình đi cũng được, anh cầu xin y đến khàn cả giọng. Nhưng Tịch Sâm chỉ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của anh, cuối cùng là cởϊ qυầи áo rồi tiến vào cơ thể của anh.
Tịch Sâm không dám chơi thêm bất kỳ màn dạy dỗ kỳ lạ nào nữa, y cũng không dám cho Diệp Quân dùng mấy loại thuốc lung tung rối loạn kia. Y chỉ tiến vào cúc huyệt của Diệp Quân với tần suất một tuần hai đến ba lần theo đúng quy luật, sau đó bắn tinh vào lỗ nhỏ khiến y dục tiên dục tử, cuối cùng bế Diệp Quân bị làm đến bủn rủn mềm nhũn lên tầng tắm rửa.
Theo thời gian, cúc huyệt vốn nhỏ hẹp của Diệp Quân dần có thể bao bọc lấy quái vật khổng lồ của Tịch Sâm một cách dễ dàng như trở bàn tay, thậm chí thời điểm Tịch Sâm cắm đến khối thịt mềm nhô lên trong tràng đạo của anh, dươиɠ ѵậŧ của anh còn không nhịn được mà trở nên cương cứng. Anh cũng là một người đang sống sờ sờ, bị cᏂị©Ꮒ thành quen như vậy thì cơ thể khó tránh khỏi việc sẽ xuất hiện một số bản năng phản ánh từ ý thức tự bảo vệ mình.
Sau một thời gian, Diệp Quân cũng học được cách rêи ɾỉ, hơn nữa còn biết nếu cúc huyệt của mình co rút lại sẽ khiến Tịch Sâm nhanh xuất tinh hơn, như vậy anh cũng có thể chịu ít khổ cực hơn một chút.
Nhưng trạng thái tinh thần của anh càng ngày càng tệ, ban ngày suy nghĩ linh tinh cũng càng lúc càng nhiều, còn ban đêm thì mất ngủ triền miên. Hàng ngày, thời điểm Tịch Sâm ra ngoài làm việc, Diệp Quân bị khoá trên giường sẽ không nhịn được mà thét chói tai, làm cho âm thanh vang vọng khắp toàn bộ tầng hầm, chuyện này cũng khiến anh cảm nhận được ngoài bị nhốt thì mình còn có một thú vui khác. Buổi tối, khi Tịch Sâm ôm anh ngủ, anh sẽ nhắm mắt lại giả bộ ngủ trước, sau khi nghe thấy hơi thở đều đặn của người ở bên cạnh, anh mới mở mắt nhìn chằm chằm vào mặt của Tịch Sâm, giống như muốn nghĩ xem làm thế nào mới có thể dùng ánh mắt để gϊếŧ chết Tịch Sâm.
Thật ra Tịch Sâm cũng dần phát hiện sự khác thường của Diệp Quân, nhưng hiện giờ trong nhà có chút việc quan trọng cần y phải xử lý, ngày nào y cũng bận đến tối mày tối mặt, buổi tối có thể bớt chút thời gian ngủ cùng Diệp Quân đã là cực hạn của y, vậy nên một khi nằm xuống giường y liền chìm vào giấc ngủ, một thời gian dài vẫn chưa phát hiện chứng mất ngủ của Diệp Quân.
Nhưng có một đêm, y tỉnh dậy muốn đi WC, vừa mở mắt y liền phát hiện Diệp Quân đang trợn tròn mắt dưới ánh đèn mờ, ánh mắt mang theo thù hận, giống như muốn chém y ngàn nhát, trong nháy mắt doạ Tịch Sâm sợ đến đổ mồ hôi lạnh. Y chỉ có thể run rẩy hỏi Diệp Quân sao chưa ngủ, nhưng đáp lại y chỉ là hình ảnh Diệp Quân nhắm mắt lại.
Sau đó, Tịch Sâm đã hỏi một đàn anh đang học ngành tâm lý học, nói bóng nói gió muốn học một vài phương pháp. Cuối cùng y hạ quyết tâm, không thể trói buộc người như vậy được, nếu không sớm muộn gì cũng bị ép tới phát điên.
Sau lần đó, Tịch Sâm cởi trói cho Diệp Quân, để anh có thể tự do hoạt động dưới tầng hầm, đồng thời y đã đặt một chiếc TV và vài cuốn sách liên quan đến thương mại ở trên bàn, giúp Diệp Quân không đến nỗi nhàm chán như vậy, nhàm chán đến phát điên.
Nhưng trước khi thả Diệp Quân ra, y đã dọn toàn bộ những thứ ở trên mặt bàn, chỉ để lại một cái bàn, ngay cả những thứ mà Diệp Quân mơ ước đã lâu đều bị nhét vào thùng giấy chuyển đi hết rồi.
Diệp Quân chưa bao giờ nghĩ tới việc tự sát, anh chỉ nghĩ đến cha mẹ của mình vẫn đang ở bên ngoài, nghĩ về tương lai vốn đang tươi sáng đẹp đẽ của mình, anh cũng luyến tiếc không muốn tự sát. Tại sao anh lại phải tự sát, Diệp Quân nghĩ vậy, tại sao không phải là anh gϊếŧ Tịch Sâm?
Để ngăn không cho mình nổi điên, Diệp Quân chỉ có thể cưỡng ép mình làm chút chuyện gì đó. Khi Tịch Sâm không có ở đây, anh thường đọc sách và xem TV. Sau khi đọc hết cuốn sách đó, lần sau Tịch Sâm đến sẽ lại mang sách mới đến cho anh. Nhưng trạng thái tinh thần của anh vẫn không có tiến triển so với hồi trước, ngày nào cũng sống như cái xác không hồn.
Vì muốn mình có chút khái niệm về thời gian mà ngày nào Diệp Quân cũng mở TV lên coi một lúc, thông qua tin tức trên TV, anh biết được trong một năm mình bị nhốt này, giới thương nghiệp ở thành phố A đã thay đổi rất lớn. Đầu tiên là con gái cả của nhà họ Dương - Dương Nghệ Hân mất tích một cách bí ẩn, đây cũng là gia tộc có tiếng nhất trong ba gia tộc đứng đầu giới thương nghiệp, vì chuyện này mà cổ phiếu của tập đoàn Dương thị đã thay đổi rất nhiều, ông Dương không chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhập viện không bao lâu thì qua đời, tập đoàn Dương thị như rắn mất đầu, cuối cùng thì bị tập đoàn Tịch thị thu mua lại.
Tập đoàn Vương thị đứng thứ hai trong giới thương nghiệp ở thành phố A, là thông gia của nhà họ Tịch cũng tuyên bố phá sản, sau đó bị tập đoàn Tịch thị thu mua lại.
Cuối cùng là tập đoàn đứng thứ ba trong giới thương nghiệp ở thành phố A - Tịch thị, quyền hành bên trong có sự thay đổi vô cùng lớn, chủ tịch tập đoàn Tịch thị Tịch Đống, người vốn cầm lái dẫn dắt cả tập đoàn đột nhiên tuyên bố muốn rút khỏi chức vị này, người thay thế chính là con trai ruột nhảy lớp ở đại học F, vừa mới tốt nghiệp bằng tiến sĩ vào năm 21 tuổi, Tịch Thần. Mặc dù Tịch Đống vẫn là thành viên trong hội đồng quản trị, nhưng cổ đông lớn nhất đã là Tịch Thần, với 51% cổ phần, có quyền phủ quyết.
Diệp Quân đã mở tất cả các kênh, nhưng không một kênh nào đưa tin về việc anh mất tích, không có một tin tức nào liên quan đến chuyện con trai lớn và con trai ngoài giá thú của chủ tịch tập đoàn Tịch thị Tịch Đống mất tích cả. Cuối cùng, Diệp Quân chỉ có thể phẫn hận tắt TV, đi đi đi lại trong phòng để gϊếŧ thời gian.
Nhưng trạng thái tinh thần của anh vẫn không hề có chuyển biến tốt, thậm chí càng lúc càng tồi tệ. Bất kể người bình thường nào bị nhốt một năm dưới tầng hầm, không được nhìn thấy ánh mặt trời đều sẽ nổi điên, Diệp Quân có cảm giác mình điên rồi. Nếu nửa đời còn lại, trong những thập kỷ tiếp theo, anh vẫn chỉ có thể ở lại trong cái tầng hầm chật chội này, thì có lẽ thứ mà Tịch Sâm có được chỉ là một cái xác không hồn.
Diệp Quân bắt đầu xuất hiện một vài hành vi tự hành hạ bản thân mình, không quá nghiêm trọng, chỉ là đâm đầu vào tường, dùng sự đau đớn để duy trì chút tỉnh táo, anh không muốn sống như cái xác không hồn mãi thế này.
Ngày đầu tiên Diệp Quân có hành vi tự hành hạ bản thân thì Tịch Sâm đã phát hiện, buổi tối y vừa mở cửa tầng hầm ra thì nhìn thấy Diệp Quân đang ngồi trên giường xem TV, nhưng trên trán anh xuất hiện một cục u nho nhỏ, Tịch Sâm nhẹ nhàng bôi thuốc cho anh, hỏi chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Quân không trả lời, anh chỉ nhàm chán đổi kênh.
“Quân, ngày mai chúng ta sẽ lên trên ở, vậy được không?” Tịch Sâm nhẹ nhàng ôm lấy Diệp Quân, khuôn mặt vùi vào bả vai của anh, giọng nói cũng trở nên khàn khàn.
“Thật sao?” Đôi mắt vốn trống rỗng của Diệp Quân lập tức sáng lên, anh nhìn vào đôi mắt đang giãy giụa của Tịch Sâm để xác nhận lại lần nữa. Nhưng Tịch Sâm lại ôm anh rất chặt, khiến anh không tránh thoát nổi, hơn nữa anh còn cảm nhận được bả vai của mình hơi ướt.
“Ừm.” Tịch Sâm cọ qua cọ lại trên bả vai của Diệp Quân, vô hại như một con cún nhỏ đang lấy lòng chủ nhân.
“Có thể ở trên đó bao lâu?” Diệp Quân cẩn thận hỏi lại, dường như vẫn giống trước đó, chỉ khi tắm rửa anh mới có thể lên trên đó. Anh rất muốn rời khỏi tầng hầm này, trong một năm ở lại đây, lúc nào anh cũng muốn trốn thoát. Anh nhớ những người bên ngoài, ánh mặt trời, gió, mưa và tất cả mọi thứ bên ngoài.
“Chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời, thì anh có thể ở luôn trên đó.” Tịch Sâm buông Diệp Quân ra, sau đó xoa xoa hốc mắt hơi đỏ của mình. Y nhìn Diệp Quân trước mặt, rõ ràng vẫn là Diệp Quân, con trai kẻ thù của y, nhưng mọi thứ có vẻ đã khác, rốt cuộc là khác ở chỗ nào nhỉ? Y còn chưa kịp nghĩ lại. Có lẽ một năm này, y đã nhìn thấy Diệp Quân dần trở nên gầy ốm, ánh mắt cũng không còn sáng như trước nữa, tinh thần trên người như biến mất, cuối cùng người đau lòng vẫn là y. Y đã gọi Quân bảy năm nay, mỗi lần khuôn mặt đều mang theo ý cười, cho dù là giả tạo, nhưng cũng có lần là thật.
“Ừm.” Diệp Quân khẽ gật đầu, không chút do dự, miễn là anh có thể ở trên thì như thế nào cũng được. Ngoan, thật ra một năm này anh chưa bao giờ là không ngoan.
“Anh ngoan ngoãn, sau này chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.” Cuối cùng Tịch Sâm cũng lại nở nụ cười, mang theo vài phần ngu ngốc, dường như Diệp Quân đã hứa điều gì đó khiến y cảm thấy vui vẻ.
“Ừ.” Diệp Quân cúi đầu, không nhìn vào nụ cười tỏa nắng của Tịch Sâm nữa, anh chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng.
Ngày hôm sau, Tịch Sâm đã đưa Diệp Quân ra khỏi tầng hầm, y dẫn Diệp Quân đi một vòng quanh tầng một và tầng hai của ngự uyển, cũng để Diệp Quân chọn một phòng mà mình yêu thích. Diệp Quân chọn một căn phòng có ánh sáng mặt trời chiếu vào, ngày hôm sau Tịch Sâm liền cho đội trang trí tới sắp xếp lại. Căn phòng này tương tự với căn phòng của Diệp Quân ở nhà tổ của Lưu thị, điểm khác biệt duy nhất chính là chiếc giường lớn hơn, đủ để chứa bốn người đàn ông trưởng thành.
Nhưng Diệp Quân vẫn không thể ra khỏi cổng của ngự uyển, bởi vì luôn có một người giúp việc và vệ sĩ ở dưới tầng một theo dõi không cho anh ra ngoài, anh cũng không có bất kỳ cơ hội nào để tiếp xúc với thiết bị điện tử hay điện thoại.
Nhưng đối với Diệp Quân mà nói, cuộc sống như hiện giờ đã là tốt lắm rồi, ít ra anh còn có thể hoạt động trong khu ngự uyển rộng lớn này, có thể di chuyển đến sân trước và nhà kính, có thể ngồi dưới tàng cây trong sân xem con kiến chuyển nhà, cũng có thể ngồi trong nhà kính đọc sách hoặc phơi nắng, chứ không cần ngây ngốc ở dưới tầng hầm không ánh mặt trời kia chờ chết nữa. Đương nhiên, tất cả những việc anh làm đều là vì không muốn mình chết.
Ngoại trừ Tịch Sâm, không có bất kỳ người nào chịu trò chuyện với anh cả, bởi vì người giúp việc và vệ sĩ sẽ không chủ động mở lời với anh. Có lúc anh sẽ nói chuyện với hoa cỏ, đôi khi lại trò chuyện cùng với côn trùng, lúc này trong đầu anh chợt xuất hiện ý nghĩ nếu có thể ra khỏi cửa lớn của ngự uyển thì tốt đến nhường nào. Tự do tự tại giống như gió thì hạnh phúc biết bao.
Cứ như vậy, thời gian lại trôi qua một năm.
Giữa trưa Diệp Quân mới tỉnh lại, anh chạm vào phần giường bên cạnh đã sớm lạnh lẽo, trong đầu thầm nghĩ chắc hẳn Tịch Sâm đã ra ngoài từ sớm. Anh tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi dạo vài vòng trong phòng, nhìn thấy cơ thể trắng bệch gầy yếu với những vết hôn và vết trầy xước trải khắp người mình ở trong gương, cả người vẫn yếu ớt không có tinh thần như trước, ánh mắt cũng hơi trống rỗng. Trong đầu anh thầm nghĩ, rõ ràng anh mới 24 tuổi, nhưng tại sao linh hồn lại như người 42 tuổi vậy?
Đột nhiên dưới tầng vang lên tiếng mở cửa, sau đó chính là âm thanh ô tô ngừng lại. Diệp Quân không quan tâm, chỉ nghĩ tại sao giờ này mà Tịch Sâm đã về rồi?
Sau đó, cửa phòng của anh bị đẩy ra, một người đàn ông mang theo khuôn mặt u ám tức giận đi vào.
Diệp Quân kinh ngạc quay đầu thì thấy Tịch Thần mặc tây trang đi giày da đang đứng ở cửa. Thật ra hai năm nay Diệp Quân không có gặp Tịch Thần, lần cuối anh nhìn thấy hắn là ở trong bữa tiệc Thanh minh. Nhưng mấy năm nay anh cũng biết một vài tin tức thông qua TV, ví dụ như Tịch Thần đã chính thức tiếp quản “Tập đoàn Tịch thị”, trở thành vị cổ đông lớn nhất, sau đó là ba của hắn - Tịch Đống với 25% cổ phần, có quyền lên tiếng lớn nhất, cuối cùng là Tịch Sâm đang học y với 24% cổ phần.
Mấy năm nay, có lẽ là tiếp quản tập đoàn lớn như Tịch thị nên Tịch Thần đã thành thục hơn không ít, ít nhất cũng sẽ không thể hiện sự tức giận ra mặt. Khuôn mặt của hắn vẫn luôn lạnh lùng ít nói ít cười, dáng vẻ người sống chớ lại gần, không giống như anh trai Tịch Sâm của hắn, luôn luôn vui vẻ hoà đồng. Thật ra hai anh em bọn họ nhìn giống nhau y như đúc, nhưng Diệp Quân chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân biệt được thông qua khí chất trên người bọn họ.
Thấy Tịch Thần đẩy cửa mà không hề mang theo bất kỳ sự phòng bị nào, Diệp Quân đã bị dọa sợ, cơ thể của anh tùy tiện tiến vào trong đôi mắt tức giận của Tịch Thần.
Trong mắt của Tịch Thần, người trước mặt hắn là Diệp Quân thật sao? Chính là con trai của mụ tiện nhân kia, cũng là anh trai cùng cha khác mẹ với hắn? Rõ ràng vẫn là gương mặt như trong trí nhớ, nhưng hình như có hơi khác. Cơ thể trải đầy những dấu hôn khiến nó càng thêm quyến rũ, khuôn mặt đẹp đẽ tái nhợt, rõ ràng là không có biểu cảm gì, nhưng phần đuôi mắt đỏ hồng đang nhếch lên kết hợp với cánh môi căng mọng vẫn lộ ra vài phần hấp dẫn. Giống như con vật sắp chết tản ra mùi thịt mê người.
Trong nháy mắt, đầu óc của Tịch Thần như nổ tung. Đây không phải là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Diệp Quân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ. Lần đầu tiên là sáu hay bảy năm trước, Diệp Quân đã nhận được giấy báo trúng tuyển của đại học F vào đúng kỳ nghỉ hè, lúc đó Diệp Quân đang bơi lội trong bể bơi ở nhà, còn hắn quay về lấy tư liệu. Đột nhiên hắn nhìn thấy Diệp Quân ngồi trên thành bể bơi, phần lưng trắng nõn bị ánh mắt trời chiếu vào giống như đang phát sáng, mấy giọt nước chảy dọc theo sống lưng xuống đến kẽ mông. Trong khoảnh khắc đó, Tịch Thần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến ngây người, sau đó trong lòng hắn thầm mắng câu dâʍ đãиɠ rồi vội vàng ra khỏi nhà, ngay cả tư liệu cũng quên không lấy, khoảng thời gian sau, hắn cũng rất ít khi về nhà.
Lần thứ hai là một tuần trước, Tịch Sâm đã đưa cho hắn xem mấy bức ảnh chụp Diệp Quân đang tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, nhưng mỗi bức ảnh đều mang theo vẻ phong tình dụ hoặc khác nhau. Mấy bức ảnh này bao gồm cả ảnh Diệp Quân đang bị bịt mắt, cúc huyệt bị nhét một cái đuôi chó, đang mơ mơ màng màng ghé vào đầu giường. Diệp Quân bị khoá trên giường lớn, trên người đầy những vết thương, tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính đầy mặt. Hai chân của Diệp Quân bị tách ra, phần cúc huyệt bị cắm gậy mát xa, tϊиɧ ɖϊ©h͙ và dịch bôi trơn dính đầy hạ thể. Còn một vài bộ phận đặc tả, đôi môi sưng đỏ dính đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ khẽ nhếch lên, đầṳ ѵú nho nhỏ dựng thẳng hơi trầy xước, cúc huyệt đỏ hồng bị hai ngón tay mở ra thành một cái lỗ nhỏ, khiến tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng sữa ở bên trong tràn ra. Sau tất cả, Diệp Quân giống như một tên trai bao chính hiệu, để mặc người ta trêu đùa.
Thời điểm xem xong những bức ảnh này, Tịch Thần ngước đôi mắt u ám tràn đầy du͙© vọиɠ của mình lên thì nhìn thấy vẻ mặt tràn đầy ý cười của anh trai. Hắn nghe thấy đôi môi mỏng của anh trai phát ra thứ âm thanh như địa ngục xa xôi, “Thế nào?”
Hắn chỉ biết mình đã hưng phấn đến run rẩy, sau đó chậm rãi gật đầu một tiếng. “Ừm.”
Nhìn thấy người đến là Tịch Thần, Diệp Quân xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái hố chui vào, anh lập tức bò lên giường, dùng chăn quấn chặt lấy người mình. Trong lòng điên cuồng nghĩ xem tại sao Tịch Thần lại tìm tới ngự uyển này? Mình được cứu rồi sao? Hắn tới là để cứu mình sao?
Còn chưa nghĩ ra nguyên nhân, anh liền nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới lầu, sau đó là âm thanh ô tô dừng lại. Cuối cùng anh quyết định mặc kệ, túng quá hóa liều một phen.
“A Thần, A Thần, mau cứu anh, mấy năm nay anh vẫn luôn bị anh trai của em cầm tù, cậu ấy vẫn luôn nhốt anh ở dưới tầng hầm, em tới là để cứu anh phải không? Em báo cảnh sát giúp anh với, nói cho cha mẹ anh không chết cũng không hề mất tích, anh là bị Tịch Sâm cầm tù, cầu xin em đó, cầu xin em.” Diệp Quân chui trong chăn nói năng lộn xộn, dường như muốn nói mấy lời sau hai năm không gặp chỉ bằng một hơi, trong mắt anh mang theo hoảng sợ, cơ thể cũng phát run.
Diệp Quân nói được một lúc nhưng vẫn không thấy Tịch Thần đáp lại, anh dần không lải nhải nữa, ánh mắt nghi ngờ liếc nhìn người đang đứng ở cửa. Xuất hiện ở sau Tịch Thần, chính là Tịch Sâm. Trên mặt y không hề mang theo ý cười, chỉ có vẻ lạnh như băng, bàn tay đặt cạnh người nắm chặt đến mức các khớp xương trở nên trắng bệch, sau đó lại buông ra. Y dơ tay vỗ vai Tịch Thần đang đứng trước, sau đó đẩy cửa ra, đi về phía Diệp Quân.
Nhìn Tịch Sâm đang tiến về phía mình giống như Tu La dưới địa ngục, Diệp Quân càng run rẩy lợi hại hơn, anh há miệng thở dốc thì phát hiện mình đã sợ đến mức không thể phát ra âm thanh, anh không chút do dự, Tịch Sâm nhất định sẽ đánh anh, vậy nên trước khi y hành động, anh tự đặt tay lên mặt mình.
Nhưng cuối cùng Tịch Sâm lại không hề ra tay, y chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, không nhanh không chậm nói. “Một tuần trước, đổng sự trưởng của tập đoàn Tịch thị Tịch Đống và vợ của ông ta say rượu lái xe gây tai nạn giao thông, ngày hôm qua tôi vừa giúp người cha đang hôn mê làm phẫu thuật, đau đớn thay, cuộc phẫu thuật thất bại. Ông già đó hiện đang nằm ở phòng ICU, còn mụ tiện nhân kia cũng đang nằm trong đó, anh thử nói xem, nếu thủ đoạn của tôi ác hơn một chút thì chuyện có còn như vậy không, hửm?” Trong miệng Tịch Sâm phát ra những lời ác độc, y nhìn chằm chằm vào Diệp Quân đang nằm trên giường. Chỉ thấy người kia dùng chăn quấn chặt cơ thể lại, chỉ để lộ ra cái đầu nhỏ, giống như nghe được tin dữ bất ngờ nào đó, anh chớp mắt, hai hàng nước mắt vô thức chảy xuống.
Diệp Quân chưa bao giờ nghĩ mình có thể hận một người đến mức độ này, anh thật sự không thể hiểu nổi Tịch Sâm ở trước mặt mình, anh không thể tưởng tượng được tại sao lại có một người xấu xa đến như vậy, sao có thể trút giận lên đầu một người không liên quan như thế.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Diệp Quân cũng lấy lại bình tĩnh, anh nhìn Tịch Sâm đang đứng trước mặt mình, sau đó lại nhìn Tịch Thần ở ngoài cửa. Anh cảm thấy không người nào có thể cứu được anh, không có một người nào cứu được anh cả, nếu vận mệnh đã sắp đặt anh phải chết, vậy tại sao anh lại không tự ra tay kết liễu đi mạng sống của mình?
Biến cố chỉ đến trong nháy mắt, anh dơ tay chạm vào mảnh gương nhỏ ở dưới gối. Hôm qua anh đã giả bộ làm vỡ chiếc gương lớn trong phòng, sau đó lén giấu một mảnh nhỏ đi, trong lòng thầm nghĩ nhân lúc Tịch Sâm ngủ, anh sẽ chui vào ngực y, cuối cùng, vẫn để lại cho bản thân mình.
Diệp Vân dơ tay muốn cắm mảnh vỡ vào trái tim của mình, lòng bàn tay dùng sức nắm mảnh vỡ không nhịn được mà chảy máu, nhưng động tác còn nhanh hơn cả anh chính là Tịch Sâm - người đang đứng rất gần anh. Tịch Sâm chỉ nhìn thấy một ánh sáng trắng lóe lên, y liền không chút do dự mà lao lên giường, cầm lấy bàn tay trắng bệch tinh tế kia, mảnh vỡ thuỷ tinh trong tay chỉ cách ngực mấy centimet nữa, bàn tay của anh bị bàn tay to lớn của y bao bọc, máu chảy không ngừng, nhuộm đỏ cả một mảng ga trải giường.
“Anh muốn chết sao? Tôi nói cho anh biết, trước khi chết, tôi phải đưa con mụ tiện nhân kia xuống địa ngục trước.” Tịch Sâm bẻ tay của Diệp Quân ra, y giữ chặt lấy phần gáy của anh, sau đó kéo anh về phía mình. Khuôn mặt dữ tợn nghiến răng nghiến lợi nói mấy lời này.
Nhìn Diệp Quân bị hành động bất ngờ này dọa sợ đến ngây người, ngoại trừ lòng bàn tay bị thương thì những chỗ khác đều ổn, lúc này trái tim đang đập thình thịch của Tịch Sâm mới dần bình tĩnh lại.
Y nghĩ, nếu khi nãy Diệp Quân chết thật, vậy y nhất định sẽ, nhất định sẽ… Nhất định sẽ gì? Có lẽ là nổi điên, hoặc sẽ chết theo anh.
Tịch Thần, người cũng bị tình huống bất ngờ lúc nãy dọa cho hoảng sợ, hắn vội vàng chạy đến cạnh giường, xem xét thương tích của Diệp Quân.
Một lúc lâu sau, Diệp Quân mới tiêu hoá hết những lời mà Tịch Sâm nói, anh muốn giãy giụa để tránh thoát khỏi sự cầm tù của Tịch Sâm. Nhưng cuối cùng cũng chỉ có thể hoảng sợ phát ra âm thanh hấp hối: “Không!”