Chương 545: Nhân yêu thù đồ (10)
Khóe miệng Huyền Phong cong lên một nụ cười khát máu, trên mặt không có gì sợ hãi.
Thời Sênh nhướng mày, đáy lòng có dự cảm không lành.
Quả nhiên, lúc trường kiếm đâm vào trong cơ thể Huyền Phong, thân thể hắn biến thành mây khói trong khoảnh khắc.
Đệt…!
Đã nói nam chính đại nhân sao có thể yếu ớt như vậy, rõ ràng người ta căn bản không phải bản thể.
Uổng công cả nửa ngày trời.
"Không phải bản thể." Vô Trần thu hồi kiếm, "Hắn không dễ gϊếŧ như vậy."
Yêu quái có thể làm cho tông môn đau đầu, sao có thể vô dụng như vậy.
Thời Sênh quay đầu nhìn về phía Ngu Tiểu Thất, Ngu Tiểu Thất đại khái nghĩ Huyền Phong đã chết, sắc mặt đầy vẻ bi thương.
Con ngươi Thời Sênh đảo một vòng, còn chưa có kịp làm gì, biến cố nảy sinh.
Không biết chỗ nào bay ra một làn khói trắng, cả khách điếm nháy mắt đã bị khói trắng bao phủ, trước mắt trắng xoá không nhìn thấy gì cả.
Người đối diện nhốn nháo, còn có tiếng đánh nhau, khói trắng tan đi, bóng người chậm rãi lộ ra.
Người vừa rồi uy hϊếp Ngu Tiểu Thất, lúc này nằm trên mặt đất không biết sống chết.
Ngu Tiểu Thất không biết tung tích.
"Ai?"
"Vừa rồi có người đánh lén ta..."
Thời Sênh thở dài.
Quả nhiên vẫn là cần tiêu hao số mệnh nam nữ chính trước, sau đó mới có thể xử lý bọn họ.
"Là bọn hắn, khẳng định là bọn hắn." Người Nhạc Dương Tông đột nhiên chĩa mũi dùi về phía Thời Sênh và Vô Trần.
"Vô Trần, ngươi là người Vạn Thần Tông, vì sao lại đi cùng với hồ yêu!"
"Ta thích đi cùng ai thì liên quan gì các ngươi?" Ánh mắt Vô Trần đầy vẻ trêu tức, "Nhạc Dương Tông các ngươi ngay cả con yêu đều không giữ được, có được tích sự gì chứ?"
Bị người ta chê vô dụng, người của Nhạc Dương Tông lập tức xù lông, "Vô Trần, ngươi lại dám cấu kết với yêu, lần này Vạn Thần Tông cũng không giữ được ngươi."
"Ta..."
"A!" Tiếng kêu thảm thiết vọng lại.
"Ngu Y ngươi lại dám đánh lén."
Thời Sênh giẫm lên người vừa rồi kêu gào kia, "Đánh lén? Không phải ta động thủ trước mặt các ngươi sao? Nếu như vậy đều coi là đánh lén, thế thì chỉ có thể chứng minh các ngươi mắt mù, trách ta sao?"
Chính mình ngu xuẩn, còn trách người khác quá thông minh.
Bản cô nương không gánh lỗi này, cảm ơn.
"Hàng yêu trừ ma, gϊếŧ!"
...
Từ sau sự kiện khách điếm, cái tên Ngu Y phát hỏa trong một đêm.
Chỉ với một người mà tiêu diệt mấy chục người Nhạc Dương Tông, trở thành đối tượng đuổi gϊếŧ đầu bảng của Nhạc Dương Tông.
Không ít người đoán cô có liên quan đến việc moi tim trong thành.
Nhưng lúc ấy có người tận mắt nhìn cô ra khỏi thành, mà trong thành vẫn có người tử vong như trước, không ai bắt được hung thủ moi tim kia.
Cũng có người hoài nghi Thời Sênh không ra khỏi thành, cả thành trì giới nghiêm, lục soát từng nhà, tự nhiên là cái gì cũng lục soát hết.
Ở phủ đệ rách nát nào đó trong thành.
Ngu Tiểu Thất nằm trên giường coi như sạch sẽ, trừ tròng mắt, thì không thể động đậy gì nữa.
Nàng không biết mình đến đây thế nào, lúc ấy trước mắt nàng trắng xóa, nghe thấy có người kêu thảm thiết, sau đó nàng liền hôn mê bất tỉnh.
Chờ mở mắt ra thì đã ở ngay nơi này.
Ngu Tiểu Thất thử nhúc nhích, nhưng thân thể cứng ngắc không giống của nàng, thử vài lần đầu ngón tay cũng chưa nâng được một chút.
Nàng không biết ở trên giường nằm bao lâu, ánh sáng phòng trong càng ngày càng tối.
"Kẹtttt --"
Tiếng bước chân từ xa truyền đến.
Có người vào.
Bóng đen cao lớn chậm rãi tới gần giường, Ngu Tiểu Thất cảm thấy bị áp bức.
Nàng chuyển động con ngươi, thấy rõ người đứng bên giường.
Là một người nam nhân.
Mang mặt nạ, chỉ lộ ra một đôi con ngươi âm u.
"Ngươi... Là ai?" Ngu Tiểu Thất co rúm lại một chút, "Sao ngươi lại bắt ta?"
"Bắt ngươi?" Giọng của nam nhân đeo mặt nạ rất thấp, mang theo vài phần khàn khàn, "Ta cứu ngươi đấy chứ."
Ngu Tiểu Thất nhớ chuyện lúc trước, nếu nàng không được nam nhân mặt nạ này mang đi, vậy nàng cũng sẽ chết nhỉ?
Nuốt mấy ngụm nước miếng, Ngu Tiểu Thất nói, "Vì sao ta không cử động được?"
Nam nhân mặt nạ cúi người, ngón tay có chút thô ráp lướt qua khuôn mặt nhẵn nhụi của Ngu Tiểu Thất.
Ánh mắt hắn phức tạp.
Hắn không nói một lời xoa mặt Ngu Tiểu Thất, một hồi lâu mới buông ra, "Ngủ đi."
Ngu Tiểu Thất vốn không hề buồn ngủ nhưng không biết vì sao nghe xong hai chữ kia của hắn, cơn buồn ngủ liền ập tới.
...
"Tiểu Y, bây giờ chúng ta đi đâu?" Vô Trần gẩy gẩy đống lửa phía trước.
"Ai về nhà nấy, mẹ ai nấy tìm."
Vô Trần ném nhánh cây trong tay xuống, đi đến bên người Thời Sênh ngồi xuống, "Ta đã bị tông môn từ bỏ, không nhà để về, Tiểu Y chẳng lẽ không chịu trách nhiệm với ta sao? Gả cho ta thì thiệt thòi cho Tiểu Y, bằng không Tiểu Y cưới ta đi!"
Thời Sênh liếc hắn, "Cưới ngươi cũng thiệt thòi cho ta, cho nên vì không để chính mình phải uất ức, cút xa một chút, bằng không..."
Nói đến câu sau, sắc mặt Thời Sênh hơi âm trầm.
Vô Trần rụt cổ, con ngươi đảo một vòng.
Nếu hắn và Tiểu Y gạo nấu thành cơm...
Vậy chẳng phải Tiểu Y sẽ phải chịu trách nhiệm với hắn sao?
Phương pháp này tốt, quyết định vậy đi!
"Khối ngọc kia của ngươi lóe lên." Thời Sênh đột nhiên lên tiếng đánh gãy suy nghĩ của Vô Trần.
Vô Trần cúi đầu nhìn lại, ngọc bội giống như đom đóm, chợt lóe chợt lóe.
Hắn nắm ngọc bội, đột nhiên nhớ tới mình không thể dùng linh lực.
Vô Trần lo lắng nói với Thời Sênh, "Tiểu Y Tiểu Y, mau mau, ta muốn dùng linh lực."
Thời Sênh: "..."
"Ta có chính sự, ta nhất định không chạy, ta yêu ngươi như vậy, sao có thể bỏ lại ngươi." Vô Trần giơ tay thề, ngọc bội trong tay hắn lóe ra liên tục hơn.
Thời Sênh nhìn chằm chằm ngọc bội kia vài lần, chậm chạm đưa giải dược qua.
Vô Trần luống cuống tay chân nuốt giải dược vào, dược hiệu phát huy phải mất một lúc, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm ngọc bội không chớp lấy một cái.
Giống như ngọc bội kia là vợ hắn vậy.
Đợi cho dược hiệu phát huy, linh lực trong cơ thể tuần hoàn dâng lên, Vô Trần lập tức rót linh lực vào ngọc bội.
"Sư phụ."
Vô Trần mở miệng, Thời Sênh liền kinh ngạc, tên này mà cũng có sư phụ?
Không đúng... Hình như lúc trước hắn từng nói đến.
"Ngươi ở đâu?" Trong ngọc bội truyền ra một giọng nam trong trẻo nhưng lạnh lùng.
"..." Mặt Vô Trần đầy vẻ phức tạp, "Sư phụ, người ở đâu, con tới tìm người."
Bên kia trầm mặc, có tiếng gió gào thét, thật lâu sau mới có tiếng nói truyền đến, "Lam Sơn."
"Sư phụ, người cũng đừng đi bừa, ta đến ngay."
Vô Trần buông ngọc bội, quay đầu nhìn về phía Thời Sênh vẻ mặt quỷ dị, "Tiểu Y, ta muốn đi đón sư phụ ta..."
"Ta đi cùng ngươi."
Vô Trần nháy mắt, Tiểu Y mà dễ nói chuyện thế à?
Lại nghĩ đến sư phụ nhà mình...
Vô Trần đè nén suy nghĩ trong đầu, đi đón sư phụ trước cấp bách hơn.
Thời Sênh lộ ra nụ cười bí hiểm.
Mẹ nó, bản cô nương chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng có chút manh mối.
Còn không có manh mối nữa, thì nàng còn cho rằng Hệ thống lừa gạt cô.
Lam Sơn cách bọn họ hơi xa, nhưng có thiết kiếm, xa hơn nữa cũng không là gì.