Chương 541: Nhân yêu thù đồ (6)
Không phải hắn.
Thời Sênh buông Vô Trần ra.
Phượng Từ sẽ không sinh ra sự kháng cự lớn như vậy đối với linh lực của nàng.
Vậy đâm trước mấy kiếm cũng được.
Vô Trần vừa mới hồi phục một chút, lại thấy nữ nhân đối diện, không biết rút từ chỗ nào ra một thanh trường kiếm, tư thế như đang chuẩn bị đâm hắn.
"Tiểu hồ yêu, đợi chút!" Vô Trần vội lên tiếng, tiểu hồ yêu này bạo lực lên rất đáng sợ.
Nhưng Thời Sênh cũng không cho hắn cơ hội nói chuyện, trường kiếm đâm tới không chút do dự.
Vô Trần ngã ngửa người về phía sau, cả người văng ra khỏi thiết kiếm, rơi xuống phía dưới.
Phía dưới là một rừng cây, Vô Trần ngã thẳng vào tán cây tươi tốt, nện "bịch" một cái xuống đất.
Rơi đến choáng váng đầu óc.
Hắn hoa mắt bò dậy, chợt thấy một đôi đồng tử màu vàng sẫm to bằng quả đấm.
Một con hổ màu vàng kim đứng ở cách hắn vài bước, đang quay đầu nhìn hắn.
Hắn cứng người lại, một chân còn quỳ trên mặt đất, tư thế hơi quái dị.
"Graoooo!" Đột nhiên con hổ gầm lên một tiếng, lưng hơi hơi cong lên.
Đây là dấu hiệu tấn công.
Tay Vô Trần thong thả sờ ngọc bội bên hông.
Ngay tại lúc tay hắn chạm đến ngọc bội, con hổ lại cụp đuôi, "ngaoooo" một tiếng, rồi nhảy vào lùm cây bên cạnh, trong nháy mắt liền biến mất ở trước mặt Vô Trần.
"Giờ đến con hổ ngươi còn đánh không lại, ngươi xác định muốn chạy sao?" Sau lưng vang lên giọng nói gay gắt.
"Ngươi muốn đâm chết ta. Ta không chạy, chẳng lẽ chờ ngươi đâm?" Vô Trần nhịn không được đốp lại.
"Ta cũng sẽ không đâm chết ngươi." Dù sao ngươi còn có tác dụng.
Vô Trần: "..." Trước kia hắn cảm thấy mình rất dễ khiến người khác ghét, hiện tại mới phát hiện, thật ra hắn cũng không đáng ghét lắm.
Có điều như vậy mới càng thú vị hơn.
Vô Trần quay đầu nhìn về phía tán cây phía sau, "Ngươi muốn như thế nào?"
Thời Sênh nhảy từ trên cây xuống, đi đến trước mặt Vô Trần, ngồi xổm xuống không chút hình tượng, "Ngươi giúp ta gϊếŧ người...Không đúng, là con yêu."
"Ai?"
Thời Sênh mỉm cười, "Huyền Phong."
"... Huyền Phong?" Cô nói Huyền Phong là Huyền Phong mà hắn biết đến sao?
"Chính là hắn, ngươi giúp ta gϊếŧ hắn, chuyện lúc trước, chúng ta liền xóa bỏ, sao hả?" Thời Sênh khuyến khích Vô Trần.
"Chúng ta lúc trước làm sao vậy?"
Vô Trần khó hiểu, không phải bọn họ chỉ đánh một trận sao? Lúc sau ngăn cản gϊếŧ người, cũng không tính thâm cừu đại hận gì.
Thế mà cô lại đuổi tới tận Vạn Thần Tông, như vậy có phải cô thích hắn không?
"Tiểu hồ yêu chẳng lẽ ngươi thích ta sao?" Vô Trần khóe miệng lộ ra một tia ý cười trêu tức, "Nếu ngươi thật sự thích ta, ta cũng có thể chịu thiệt một chút, miễn cưỡng đón nhận ngươi."
Thời Sênh tát hắn một cái, "Bớt mơ mộng đi. Cho ngươi hai lựa chọn, hoặc là chết, hoặc là giúp ta gϊếŧ Huyền Phong."
"Này, đừng có động chân động tay, gϊếŧ thì gϊếŧ, dù sao hắn là yêu, gϊếŧ yêu là lẽ dĩ nhiên thôi."
Nói xong Vô Trần cảm thấy không ổn, nói thêm một câu, "Đương nhiên xinh đẹp như tiểu hồ yêu ngươi, chắc chắn ta sẽ không nỡ."
Thời Sênh nhếch môi, ngoài cười nhưng trong không cười, "Bọn họ bỏ rơi ngươi là chính xác."
Vô Trần biết Thời Sênh nói chính là người Vạn Thần Tông, hắn không thèm để ý vuốt vuốt tóc, "Là vàng sẽ sáng lên, một ngày nào đó bọn họ sẽ hối hận."
Thời Sênh thản nhiên tạt nước lạnh, "Nhưng kết cục của vàng thường là bị hòa tan."
"Tiểu hồ yêu, ngươi không thân thiện với ta như vậy, coi chừng ta không giúp ngươi gϊếŧ Huyền Phong đâu."
Vô Trần nhướng mày, trong mắt tràn đầy tia sáng, "Thực lực của ngươi không kém, nếu thật sự muốn gϊếŧ Huyền Phong cũng sẽ không quá khó khăn, nhưng ngươi lại bảo ta đi gϊếŧ giúp ngươi... Chuyện này chứng tỏ điều gì?"
Trên người cô còn có sức mạnh có thể so với thiên đạo đó, sao còn e ngại một Huyền Phong?
Con ngươi Thời Sênh híp lại, chờ câu tiếp theo của Vô Trần.
Vô Trần dài giọng, "Điều này chứng tỏ... Hoặc là ngươi không thể gϊếŧ Huyền Phong, hoặc là ngươi không dám gϊếŧ Huyền Phong. Tiểu hồ yêu, ngươi nói ta phân tích vậy đúng không."
"Cho nên?"
"Cho nên, muốn ta giúp ngươi gϊếŧ Huyền Phong, thì tốt với ta một chút."
"Tốt với ngươi một chút à..."
"Đúng vậy."
"... F*ck ông nội ngươi, còn dám uy hϊếp ông đây à, mẹ kiếp ngươi lấy đâu ra tự tin thế, như vậy có tính là tốt với ngươi không?"
Vô Trần bị đánh một trận, cũng không dám... tùy tiện uy hϊếp Thời Sênh nữa.
Cách suy nghĩ của tiểu hồ yêu này hoàn toàn không giống người thường.
...
"Này, tiểu hồ yêu, ngươi không giao giải dược cho ta, thì ta làm sao giúp ngươi gϊếŧ Huyền Phong?" Vô Trần vừa đi vừa thở hồng hộc, không có linh lực nên rất yếu ớt.
Cô nương đi ở phía trước dừng lại, quay đầu, khóe miệng khẽ mỉm cười.
"Đến lúc đó tự nhiên sẽ cho ngươi."
Vô Trần chưa từ bỏ ý định, "Lỡ đột nhiên gặp gỡ thì làm sao? Đến lúc đó ngươi đưa cũng không kịp đúng không."
"Kịp."
Vô Trần: "..."
Vô Trần đòi giải dược không có kết quả.
Hai người đi ra khỏi rừng, tiến vào quan đạo có người.
"Tiểu hồ yêu, khát quá, nghỉ ngơi một chút." Vô Trần chỉ chỉ quán trà phía trước.
Cũng không cần biết Thời Sênh có tới hay không, hắn đi thẳng đến đó.
Thời Sênh chậm rãi theo sau.
Trong quán trà cũng bán thức ăn, nhiều ngày nay Vô Trần chỉ ăn trái cây dại, đã sớm đói chịu không được.
"Tiểu hồ yêu..."
Thời Sênh lạnh lùng trừng mắt, Vô Trần lập tức sửa lại, "Tiểu Y."
Thời Sênh cụp mắt xuống, tiếp tục uống cháo trước mặt.
Vô Trần nhìn bát cháo vài lần, yêu cũng ăn cháo sao?
Thật đúng là lần đầu tiên gặp.
Những con yêu quái hắn từng gặp, nếu không phải là ăn thịt người thì chính là ăn thịt sống, trước giờ chưa từng thấy yêu quái nào húp cháo như vậy.
Vô Trần tò mò, "Tiểu Y, lúc trước vì sao ngươi lại chọc tới người Nhạc Dương Tông?"
"Tập thể chó dại."
Vô Trần: "???"
Tập thể chó dại là sao?
Cái đó có liên quan gì đến vấn đề hắn hỏi?
"Các ngươi muốn làm gì?"
Tiếng kêu của nữ hài tử từ bên cạnh truyền đến. Bởi vì tới gần thành trì, người lui tới trên quan đạo dần nhiều hơn, nghe tiếng này, tất cả mọi người lập tức đều tập trung chú ý đến bên này.
Mấy đại hán đang bắt một cô nương, túm trên kéo dưới.
Nói năng bẩn thỉu khó nghe.
Cô nương là con gái của chủ quán. Chủ quán đứng bên cạnh, lo lắng sợ hãi kéo bọn hắn, nhưng rõ ràng không có hiệu quả.
Thời Sênh thản nhiên liếc bên kia một cái, cụp mắt tiếp tục uống cháo.
Đi theo nàng một thời gian, Vô Trần phát hiện tiểu hồ yêu này dù làm gì, đều là vẻ định liệu trước, bộ dạng kiêu ngạo ngông cuồng.
Không phải bày mưu nghĩ kế như người bình thường, mà là một loại --
Ngạo thị quần hùng, ông đây không sợ ai hết, dáng vẻ như ‘không phục thì tới đây’.
Nhưng trước giờ cô cũng không quan tâm ai, chỉ cần người ta không có gì xung đột với cô, người khác tươi cười với cô, cô cũng sẽ tươi cười đáp lại.
Người khác cho cô một phân thiện ý, nếu tâm trạng cô tốt có lẽ sẽ tặng lại mười phần thiện ý.
Nhưng mà có đôi khi lại giống hiện tại, hờ hững không quan tâm, thờ ơ lạnh nhạt.
Trong lòng cô không có nghĩa lớn gì, cô có quy tắc của chính mình.
Đáng tiếc, hắn cũng không biết quy tắc của cô là gì.
Thật là một tiểu hồ yêu kỳ quái.
Vô Trần càng lúc càng cảm thấy hứng thú với Thời Sênh.