Boss Là Nữ Phụ

Chương 432: Tần thời sơ ca (5)

Chương 432: Tần thời sơ ca (5)

Chuyện này phát sinh qua không bao lâu thì Thời Sênh nhận được một cú điện thoại ngoài ý muốn, nội dung càng làm cho cô bất ngờ hơn.

Cô bị chuyển chuyên ngành…

Bị chuyển chuyên ngành…

Đúng thế, bị chuyển chuyên ngành!

Chuyển tới khoa Công nghệ.

Chó má, cô hoàn toàn không biết gì về chuyện này, không cần cô đồng ý mà cũng có thể chuyển ngành sao? Không cần thi cử gì sao?

Hơn nữa cô đã học tới năm hai rồi???

Chuyện này không cần đoán cũng biết là ai làm. Ông Kiều làm kinh doanh buôn bán, bà Kiều làm trong cục Giáo dục, quan hệ rất rộng. Vậy nên việc chuyển chuyên ngành học cho cô cũng chỉ mất vài phút mà thôi.

Nhưng sao bà Kiều lại chuyển cho cô sang học khoa Công nghệ cơ chứ?

Cô chỉ là một em gái bé nhỏ, chẳng lẽ đi chiếm ngôi đầu siêu quần xuất chúng của khoa Công nghệ ư?

Máy tính chính là sở trường của cô, học cái con khỉ ấy, kiên quyết không đi.

Vì thế, ngày nào bà Kiều cũng không gọi điện thì sẽ nhắn tin cho cô, tới tấp như khủng bố.

Cuối cùng, bà Kiều còn uy hϊếp, nếu cô không đi học thì cút khỏi nhà họ Kiều, không cần phải quay về nữa.

Không về thì không về, làm như cô thèm lắm vậy.



“Hôm nay tớ trông thấy giảng viên Tần, đẹp trai quá đi mất!”

“Không phải nghe đồn thầy ấy rất nhàm chán sao? Nghe nói ai học lớp của thầy ấy đều phải thích ứng, cạnh tranh rất khốc liệt…”

“Nhưng thầy ấy cũng rất đẹp trai. Dù sao tớ cũng không học môn của thầy ấy, quả nhiên khoảng cách sinh ra cái đẹp…”

Thời Sênh ngồi sau lưng mấy nữ sinh kia vừa nghe chuyện bát quái vừa ăn cơm.

“Đúng rồi, mọi người biết người Đường Cẩm Thần đang theo đuổi là ai không?” Em gái đằng trước đột nhiên hỏi sang chuyện khác.

“Ai thế? Ai thế? Tớ có quen không?”

Nữ sinh kia hạ giọng: “Chính là Kiều Thiển Thiển khoa Tài chính.”

“Chị ta á? Không phải chị ta là nghiên cứu sinh à?” Có người biết Kiều Thiển Thiển chen miệng vào nói.

“Thế không phải là lớn tuổi hơn Đường Cẩm Thần à?”

“Cũng không… Chẳng lẽ Đường Cẩm Thần thích loại hình thục nữ già dặn này?”

“Choang!” Đằng sau họ, một nữ sinh đứng dậy, không cẩn thận làm đổ thức ăn trên bàn.

Mấy nữ sinh bị thanh âm đó kinh động, quay đầu lại nhìn.

Nữ sinh kia đang cúi người nhặt đồ ăn để lại lên bàn.

“… Chị ta… hình như là Kiều Thiển Thiển đó.”

“Chính thị.”

“Ha, nhìn cũng có vẻ được đấy.”

“Đẹp mặt thì có lợi ích gì, lớn tuổi hơn Đường Cẩm Thần nhiều như thế…”

“Trâu già gặm cỏ non…”

Kiều Thiển Thiển cúi đầu, đầu ngón tay cầm khay thức ăn trắng bệch vì dùng sức, sau đó chuyển sang xanh tái.

Thanh âm thảo luận xung quanh làm cho hai má Kiều Thiển Thiển nóng bừng. Người trong trường học đều biết Đường Cẩm Thần theo đuổi cô ta, vì thế bọn họ luôn lôi tuổi của cô ta ra bàn tán.

Giống như tuổi của cô ta đã phạm vào tội ác tày trời gì đó không thể tha thứ vậy.

Đúng lúc Kiều Thiển Thiển đang không biết làm thế nào, phía sau đột nhiên xuất hiện một người ôm lấy cô ta đi ra ngoài.

Ánh mắt bốn phía lập tức trở nên khác lạ.

Kiều Thiển Thiển không cần nhìn cũng biết người kia là ai, mạnh mẽ đẩy Đường Cẩm Thần ra.

“Đường học đệ, nam nữ thụ thụ bất thân.” Kiều Thiển Thiển lui về sau vài bước, kéo giãn khoảng cách với Đường Cẩm Thần.

Gần đây Đường Cẩm Thần cảm thấy cực kỳ phiền chán bởi thái độ của Kiều Thiển Thiển. Hắn không biết tại sao lại xúc động, sau đó xông lên ôm lấy Kiều Thiển Thiển và cúi đầu hôn.

“Oa!”

Canteen lập tức nổ tung những thanh âm bàn tán.

“Chát!”

Không gian trong nháy mắt an tĩnh lại.

Đường Cẩm Thần ôm má, đáy mắt đầy vẻ hoang mang.

Sắc mặt Kiều Thiển Thiển trắng bệch, cuối cùng xoay người chạy biến.

Sắc mặt Đường Cẩm Thần trở nên âm trầm, cất bước đuổi theo.

Lúc bọn họ đang hôn nhau, Thời Sênh cũng đi ra khỏi canteen. Kiều Thiển Thiển cúi đầu chạy tới, không biết vấp phải cái gì liền bị trượt, vừa vặn nhào về phía Thời Sênh.

Thời Sênh đang chuẩn bị đi xuống lầu thì Kiều Thiển Thiển vồ tới, “a” lên một tiếng rồi ngã nhào về phía cô.

Bởi vì người ra vào canteen rất nhiều, căn bản là Thời Sênh không chú ý tới, nghe được thanh âm liền quay đầu lại, không ngờ lại thấy cái mặt của Kiều Thiển Thiển đang lao về phía mình.

Vốn dĩ cô có thể tránh rồi, nhưng người bên cạnh lại như sợ mình bị đυ.ng vào nên mạnh mẽ lủi sang một bên, cản luôn đường lùi của cô.

Kiều Thiển Thiển đυ.ng vào Thời Sênh, thân mình Thời Sênh mất cân bằng, ngã thẳng xuống dưới.

“A!” Người bốn xung quanh phát ra tiếng thét chói tai, cũng có người giơ tay kéo Thời Sênh lại nhưng đều không giữ nổi.

Phía dưới chính là bậc cầu thang.

Có ít nhất hai mươi bậc, chỉ cần ngã xuống liền nằm giường bệnh mấy ngày cũng không chừng.

Lúc Thời Sênh ngã xuống, trong đầu chỉ có duy nhất một ý niệm.

Bà đây biết ngay là tác giả muốn tác quái mà.

Mỗi lần đều là loại cao trào như thế này, quả thực không thể nhẫn nhịn nổi, không biết làm gì mới mẻ hơn sao?

Ngay khi cô chuẩn bị một tư thế ngã vừa đẹp mắt vừa soái khí thì bên hông đột nhiên căng thẳng.

Cô được một người đỡ lấy từ phía sau.

Thời Sênh: “…”

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn, là một nam sinh diện mạo tầm thường. Quả nhiên tiểu thuyết đều gạt người, cái gì mà ngã xuống liền gặp được một soái ca chứ?

Nhưng khi Thời Sênh nhìn sang phía Kiều Thiển Thiển, lại thấy cô ta được một người đàn ông cực kỳ đẹp trai ôm trong lòng…

Quả nhiên cô không có mệnh của nữ chính…

“Cảm ơn!” Thời Sênh đứng vững thân mình, nói lời cảm ơn nam sinh kia.

Nam sinh ngại ngùng cười cười: “Chỉ tiện tay thôi, không cần khách khí, lần sau cẩn thận chút.”

Đại khái là nam sinh đó có việc nên cũng không dừng lại, tiếp tục xoay người rời đi.

Mà đám người bên trên náo động như có bom nổ vậy. Cả đám nữ sinh cúi đầu hét chói tai khiến cho Thời Sênh có loại cảm giác như đang ở hiện trường chào đón ngôi sao ấy.

Thời Sênh ngẩng đầu nhìn người đàn ông vừa mới ôm nữ chính.

Đại khái vì cô đang đứng ở bên dưới nên thân hình của người đàn ông đó trong mắt cô cực kỳ cao lớn. Ánh mặt trời xán lạn rơi trên người hắn giống như phủ một tầng kim quang vậy.

Như một nam thần từ trên trời rơi xuống.

Đợi chút, nam thần kia sao lại thấy quen mắt thế nhỉ?

Mẹ! Là lão thầy tẻ nhạt kia!

Không biết có phải cảm nhận được ánh mắt không tốt của Thời Sênh hay không mà ông thầy tẻ nhạt cũng đột nhiên quay đầu nhìn qua, lạnh lùng mắt đối mắt với cô.

Sau đó hắn buông Kiều Thiển Thiển ra, nhấc chân đi thẳng xuống chỗ Thời Sênh.

Thời Sênh cũng chạy lên trên. Lúc hai người sắp đυ.ng vào nhau, thân mình Thời Sênh linh hoạt lách sang, nhảy tới vị trí bên trên. Cánh tay vừa vươn ra của ông thầy tẻ nhạt chỉ túm được không khí.

Tần Ca: “…”

Thời Sênh căn bản không chú ý tới Tần Ca vừa định túm lấy mình. Cô đã xuất hiện ở trước mặt Kiều Thiển Thiển còn chưa lấy lại hồn phách sau cú ngã vừa rồi.

“Chị.” Thời Sênh ngoài mặt cười nhưng trong không cười, gọi một tiếng.

“Tiểu Sơ…” Con ngươi Kiều Thiển Thiển chợt lóe, mang theo vài phần xa cách, hỏi: “Vừa rồi em không sao chứ? Có bị ngã đau ở đâu không?”

“Không phải lúc này chị nên xin lỗi tôi sao?” Thời Sênh nhíu mày.

Cánh môi Kiều Thiển Thiển mấp máy, ánh mắt nhìn bốn xung quanh.

Kiều Thiển Thiển là người vừa tự ti lại vừa sĩ diện.

Cứ nghĩ đây là em gái mình nên cô ta cảm thấy chuyện lớn có thể hóa nhỏ, chuyện nhỏ có thể hóa không có.

Nhưng nhìn tư thế của cô gái trước mặt lúc này, chắc chắn là không có miếng bánh ngon ấy rồi.

Cánh môi cô ta mấp máy: “Thực xin lỗi.”

“Không nghe thấy.” Thời Sênh mang tư thế của nữ phụ độc ác làm khó Kiều Thiển Thiển.

Đã cho cô một thân phận như thế rồi, không làm giá thì quả thực có lỗi với mẹ tác giả.

Càng thật xin lỗi với cái chết oan ức mà tác giả đã cho nguyên chủ.

“Tiểu Sơ…” Kiều Thiển Thiển chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây, người tới càng lúc càng nhiều.

Đường Cẩm Thần đẩy đám người ra, bá đạo kéo Kiều Thiển Thiển vào lòng, ánh mắt sắc bén nhìn Thời Sênh. “Thiển Thiển đã xin lỗi cô rồi, cô đừng có bám lấy không tha người ta.”

Thời Sênh liếc nhìn hắn một cái, đột nhiên vươn tay đẩy hắn một cái. Vì cô ra tay quá bất ngờ nên Đường Cẩm Thần lảo đảo rồi ngã xuống dưới bậc thang mấy bậc. Nếu không phải bên dưới có nhiều người thì hắn đã lăn xuống nữa rồi.”

“Thực xin lỗi nhé!” Thời Sênh lập tức xin lỗi trước khi hắn kịp phát tác.