Chương 242: Hồn ma nghịch ngợm (24)
Mảnh ký ức chính là chỉ những con ma Sao? Cô thật sự có quan hệ với ngôi nhà cổ ở đây, mẹ kiếp!
Cốt truyện bổ sung này khiến bản cô nương đau trứng quá!
Không thể đơn giản một chút sao?
Ví dụ cái gì đó như bị cướp gϊếŧ người vứt xác, đơn giản thuận tiện biết bao, vì sao lại cứ phải ân oán gia tộc 100 năm như vậy.
“Ta muốn xem xem cánh tay của muội có được không?” Nữ tử lại đưa ra một yêu cầu.
Thời Sênh trầm ngâm một lát rồi vén tay áo cho nàng ta xem, những con ma này là NPC quan trọng để tìm được ký ức, vẫn là đừng đắc tội thì hơn.
Phải biết NPC mà tùy hứng cũng là có thểlên trời xuống đất.
Vị trí đầu vai cánh tay Thời Sênh có một vết đỏ rất nhỏ, trông hơi giống như kết quả lúc nhỏ bị thương tạo nên.
Nữ tử tên Ninh Nhàn, đứa trẻ choai choai đó tên Ninh Ngôn.
Thời Sênh và Phong Cẩm bị họ đưa tới một căng phòng ngâm.
Bên trong rất yên tĩnh, nhưng có mùi rất kì lạ, Thời Sênh hơi chau mày, lại gần Phong Câm.
Ninh Nhàn thấy vậy có chút ái ngại cười cười, “Tiếu Ngôn hơi nghịch ngợm, luôn mang vài thứ kì lạ về.”
“Ở đây chỉ có hai người các cô?” Thời Sênh bất động thanh sắc quan sát căn phòng ngầm một lượt.
Có chút cũ kĩ nhưng không sơ sài, còn có giá sách, án sách chế tác tinh xảo, rõ ràng là làm từ rất lâu rồi.
“Ừm, chỉ có ta và Tiểu Ngôn, các ngươi ngồi đi...” Ninh Nhàn hơi rụt rè nhìn Phong Cấm.
“Không cần đâu, cô có thể nói cho ta chuyện vê ta không?”
Ninh Nhàn gật đầu, “Được. Tiểu Ngôn, đệ ra ngoài chơi một lát, tỉ tỉ và nhị tỉ nói chút chuyện.”
“Vậy đệ về có thể chơi với nhị tỷ không?”
Ninh Nhàn nhìn Thời Sênh một cái, “Tiểu Ngôn nghe lời, nhị tỉsẽ chơi với đệ.”
“Tiểu Ngôn nghe lời.” Tiểu Ngôn vỗ ngực thề thốt, nhìn Thời Sênh lộ ra một nụ cười, “Nhị tỉ, lát nữa đệ lại chơi với tỉ.”
Thời Sênh kéo khóe miệng cười một cái, ánh mắt lại không có bao nhiêu gợn sóng.
“Muội tên là Ninh Oanh, là con thứ hai của Ninh gia...”
Ninh Gia là thế gia buôn bán, ở thời đại đó vốn nên tam thê tứ thϊếp, nhưng đương gia của Ninh gia cũng chính là Ninh phụ lại chỉ có một người Vợ.
Sức khỏe Ninh mẫu không tốt, sinh liền hai đứa đều là con gái, Ninh mẫu vì vậy rất tự trách, cảm thấy bản thân không thể nối dõi cho Ninh gia.
Ninh phụ lại không để tâm, rất thương yêu hai người con gái này.
Ninh phụ càng như vậy, trong lòng Ninh mâu càng khó chịu, sức khỏe càng ngày càng kém đi, thấy đã sắp không được rồi.
Không biết Ninh phụ từ đâu tìm về một người, người đó nói cho Ninh phụ, Ninh mẫu là vì tâm kết mới như vậy.
Để giải ra tâm kết của Ninh mẫu, Ninh phụ từ chỗ người đó biết được một cách, cùng Ma Vương định khế ước, đồng ý sau khi Ninh Oanh trưởng thành sẽ gả cho hắn ta kết minh hôn.
Ma Vương sẽ giúp Ninh mẫu mang thai một bé trai.
Quả nhiên, không lâu sau, Ninh mẫu hoài thai, tám tháng sau sinh ra một bé trai, chính là Ninh Ngôn.
Có lẽ là vì cảm thấy mắc nợ Ninh Oanh, Ninh phụ và Ninh mẫu đặc biệt sủng ái Ninh Oanh, hai đứa trẻ kia lại không được yêu thương như thế.
Ninh Ngôn ngày một trưởng thành, lễ trưởng thành của Ninh Oanh cũng sắp tới.
Nhưng trước đó Ninh Oanh đã nghe thấy Ninh phụ, Ninh mẫu nói chuyện, biết họ sắp gả mình cho một con ma, chỉ cảm thấy họ hoang đường buồn cười, trên thế giới này làm gì có ma, nên không hề để tâm.
Cho đến khi trong phủ bắt đầu mua sắm đồ dùng trong ngày đại hỉ, người trong phủ rõ ràng giảm bớt rất nhiều, người ở lại đều là lão bộc từng làm nhiều năm, hiểu rõ gốc rễ ở Ninh gia.
Lúc này, Ninh Oanh mới bắt đầu sợ hãi, Ninh phụ cấm nàng ấy ra khỏi cửa, mỗi ngày chỉ có thể hoạt động trong Ninh phủ, bên cạnh đi theo hai nữ hầu, một khắc cũng không thể rời khỏi tầm nhìn của họ.
Ninh Oanh cực kì sợ hãi, nàng không muốn gả cho ma, cũng không muốn chết, cho nên nàng muốn bỏ trốn.
Ninh phụ sớm đã có chuẩn bị, Ninh Oanh không trốn được, bị nhốt lại, một bước cũng không được phép bước ra khỏi phòng.
Nàng từng nghĩ qua các cách, gào thét ầm ĩ, tuyệt thực uy hϊếp, nhưng kết quả nhận được là bị trói lại, mỗi ngày ăn cơm đề bị người ta cưỡng chế cho ăn.
Đến ngày lễ trưởng thành đó của nàng, nàng bị ép thay hỉ phục, đợi tới đón dâu.
Ngay khi nàng đang tuyệt vọng thì Ninh Nhàn xuất hiện.
Nàng là tỉ tỉ của Ninh Oanh, đương nhiên có thểvào phòng, lấy lí do muốn nói chuyện với Ninh Oanh, đuôi người khác ra ngoài.
Ninh Nhàn giúp Ninh Oanh cởi trói, đổi quần áo với muội muội, thay Ninh Oanh xuất giá. Lúc đó Ninh Oanh bị dọa sợ rồi, chỉ muốn bỏ chạy, cho nên khi Ninh Nhàn đưa ra yêu cầu này, dù nàng từng do dự nhưng cuối cùng vẫn đồng ý.
Ninh Oanh và Ninh Nhàn vốn có bảy phần giống nhau, thân hình cũng tương tự, nàng cầm lấy khăn tay che mặt, khóc lóc chạy ra ngoài, người bên ngoài căn bản không phát hiện ra.
Sau đó Ninh Nhàn xuất giá, nhưng Ma Vương phát hiện người mình lấy không phải Ninh Oanh, thế là Ninh gia trong một đêm máu chảy thành sông, không ai trốn thoát.
“Ninh Oanh, tỉ rất hối hận, lúc đầu nếu tỉ không đổi. Với muội, phụ thân mâu thân sẽ không chết.” Ninh Nhàn khóc nói câu này.
“Vậy sao?” Biểu hiện của Thời Sênh lại rất lạnh nhạt.
Có lẽ Ninh Nhàn bị phản ứng này của Thời Sênh làm cho có chút luống cuống.
Trong dự liệu của nàng ta, cứ coi như muội muội mất trí nhớ rồi, nghe được thân thế như vậy của mình, dù thế nào cũng nên lộ ra một chút tình cảm chứ?
Nhưng không có, muội muội cứ bình tĩnh nhìn nàng ta như thế.
Hình như điều nàng ta nói thật sự là một câu chuyện, một câu chuyện hoàn toàn không có liên quan tới Ninh Oanh.
Ngay lúc này, Thời Sênh đột nhiên nhếch mép lộ ramộtnụ cười kì dị, móc thiết kiếm ra, chém về phía Ninh Nhàn đối diện.
Trong mắt Ninh Nhàn lộ ra sự kinh hãi và bàng hoàng, bay người nhảy tới bên cạnh, giận giữ chất vân: “Ninh Oanh, muội làm gì?”
“Gϊếŧ ngươi đấy, còn có thể làm gì?” Thời Sênh nhìn Ninh Nhàn đang dại ra.
“Vì sao?” Trên mặt Ninh Nhàn nhuốm màu bi thương, “Vì sao muốn gϊếŧ tỉ?”
“Vì sao? Vì cô mặc áo đỏ có được không?” Thời Sênh như cười mà như không cười nhìn Ninh Nhàn.
Ninh Nhàn hồi hộp một lát, trên mặt lóe lên Sự hoảng loạn.
Không đợi Ninh Nhàn áp chế hoảng loạn xuống, thiết kiếm của Thời Sênh liền theo tới, hướng vào mặt của nàng ta chém xuống.
“Tỉ Tỉ!” Ninh Ngôn đột nhiên xuất hiện, chặn trước mặt Ninh Nhàn, trong thanh âm đều là sự kinh hoàng, “Đừng sát hại tỉ tỉ”
“Tránh ra.” Thời Sênh lạnh lùng nhìn Ninh Ngôn.
“Đệ không, nhị tỉ, tỉ tỉ đã làm sai chuyện gì mà tỉ phải gϊếŧ tỉấy.”
“Ninh Oanh...” Thân hình Ninh Nhàn hơi run rẩy, gương mặt vốn trắng nhợt càng ngày càng trắng nhợt, “Ngươi không có mất đi kí ức có đúng không?”
“Vì sao nói như vậy?” Khóe môi Thời Sênh cong lên như đang chê nhạo Ninh Nhàn, "Là nói lời gì lừa gạt ta sao?”
Ninh Nhàn không phân rõ được người đối diện rốt cuộc có mất trí nhớ không, một hồi lâu cũng không tiếp lời.
“Nhị tỉ, tỉ trở về đi, chúng ta sẽ sống tốt bên nhau, chuyện trước đây đều là quá khứ không quan trọng nữa, chúng ta là người một nhà, vì sao phải làm thành như vậy?” Gương mặt nhỏ của Ninh Ngôn nhăn thành 1 nắm.
“Ngươi đã cảm thấy tỉ tỉ ngươi quan tâm ngươi như vậy, vậy vì sao nàng ta không để ngươi đi chuyển thể đầu thai?” Ninh Ngôn chỉ là một con ma thông thường, có thể chuyển thể đầu thai.
Chất vấn của Thời Sênh khiến Ninh Ngôn ngây ra một lát, sau đó lớn tiếng giải thích, “Là đệ muốn ở cùng tỉ tỉ”