Chương 230: Hồn ma nghịch ngợm (12)
Bà Tề bị nhốt dưới hầm, sau khi trở lại trạng thái bình thường An Tổ mới đi đến phía trước gọi người. Căn hầm được thiết kế phía sau hòn non bộ của biệt thự, cửa ra vào được che phủ bởi một lớp cây cối, người bình thường đều không thể nhận ra có điều gì khác biệt ở đây cho nên những người đang đi tìm người ở phía trước căn bản không thể tìm thấy chỗ nay.
Khi quản gia nhìn thấy cửa vào của căn hầm, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, biểu cảm như từ trước đên giờ ông không hề hay biết ở đây còn có một căn hầm.
Thời Sênh đứng trong bóng tối, Phong Cẩm liếc mắt nhìn cô, cô hất hất cằm vẻ mặt như có chút tùy tiện lại thêm vài phần kɧıêυ ҡɧí©ɧ, sau đó liền biến mất không còn tung tích.
Quản gia đi xuống dưới tầng hầm, phát hiện bà Tề đã chết, bà ta bị hai con chó mà An Tố nhìn thấy cắn chết, máu thịt lẫn lộn, hai con chó còn đang gặm rỉa thân thể của bà Tề.
Chó mà ăn thịt người thì chỉ có thể là thường Xuyên được cho ăn thịt người, thì chúng mới ăn...
Quản gia bị cảnh tượng trước mắt làm cho khϊếp sợ, sao bà chủ có thế gϊếŧ người được chứ?
Phải mất rất nhiều sức lực mới có thể chể ngự được hai con chó to đó.
Bọn họ còn tìm thấy trong tầng hầm này có rất nhiều xương người, trong đó còn có một người chính là người làm mà quản gia nói đã bỏ đi từ mấy ngày trước.
Người này đã không còn thở nữa, nhưng cơ thể vẫn còn độ ấm, có lẽ vừa chết cách đây không lâu.
Thời Sênh rời khỏi chỗ này, bay lên tầng ban của biệt thự.
Cả tầng hai của căn biệt thự là chủ nhà ở, tầng ba là tầng để nghỉ ngơi giải trí, thế nhưng tầng ban lại bị niêm phong.
Thời Sênh dễ dàng vào trong tầng ban, tầng ban này chỉ có duy nhất một phòng, vừa bước vào căn phòng này cô lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh, nhưng cảm giác này lại không hề giống với cảm giác khi cô vừa bước vào căn biệt thự lúc trước.
Tất cả các cửa sổ trong phòng đều được phủ kín bởi những tấm rèm cửa màu đen, một tia sáng cũng không thể lọt được vào.
Cô lượn một vòng quanh căn phòng, chỉ nhìn thấy ở giữa phòng có một tấm di ảnh thờ cúng, người trong ảnh có dung mạo giống hệt với bà Tề.
Không, không giống.
“Tôi và nó rất giống nhau phải không?” Sau lưng cô đột nhiên vang lên một giọng nói.
Thời Sênh quay đầu lại nhìn, bên cạnh tấm rèm màu đen không biết xuất hiện một người phụ nữ mặc quần áo đỏ từ lúc nào, dung mạo không khác gì người trong ảnh.
Một đỏ, một trắng, ở trong một không gian thiếu ánh sáng như thế này hình thành một Sự so sánh càng rõ ràng.
Người phụ nữ cười với Thời Sênh, “Cô chết như thế nào?”
“Không nhớ nữa.”
“Không nhớ gì cũng tốt, suốt ngày nghĩ về bản thân mình ngày trước, buồn phiền nhiều lắm.” Người phụ nữ nói như than thở.
Có lẽ vì cả hai đều là ma, người phụ nữ này không hề để lộ một chút ác ý nào với Thời Sênh, bà ta từ từ di chuyển đến trước linh vị.
Thời Sênh nhìn bà ta, ngoài mặt không có chút biểu cảm nào nhưng trong lòng lại đang suy nghĩ, chém thể nào cho tôt.
Người phụ nữ đó lại tiếp tục nói một mình.
“Năm tôi chết, vừa đúng vào ngày sinh nhật hai mươi lăm tuổi, tôi vừa mới sinh Niệm Niệm, vẫn còn chưa nhìn thấy nó trưởng thành thì đã chết rồi.”
Người phụ nữ này tên Tô Vân, là người yêu từ thời Đại học của Tề Mặc, hai gia đình lại thân thiết với nhau nên hai người họ kết hôn là lẽ đương nhiên.
Sau khi kết hôn, tình cảm hai người lại càng sâu đậm, tốt đẹp, dưới sự cố gắng không ngừng của hai người mà sự nghiệp của gia tộc ngày càng phát triển.
Tô Vân lại sinh được một bé gái, vốn dĩ đã là hạnh phúc mỹ mãn rồi.
Thế nhưng đúng vào năm Tô Vân hai mươi lăm tuổi, bà bị người ta hại chết.
Người hại chết bà không phải ai khác chính là người em song sinh của bà- Tô Hân.
Có lẽ là do sự cảm ứng kì diệu giữa các cặp song sinh nên Tô hân cũng thích Tề Mặc, khi nhìn thấy Tô Vân càng ngày càng hạnh phúc, trong lòng bà ta đố kị đến vặn vẹo.
Tô Hân lên kế hoạch gϊếŧ Tô Vân, ban đầu Tô Vân cũng không hề biết Tề Hân đã gϊếŧ mình.
Bà không đi đầu thai ngay chỉ vì còn vương vấn không thểbỏ mặc Tề Mặc và Tề Niệm.
Sau đó, bà liền trông thấy sau khi bà chết, Tô Hân vô cùng ân cần với Tề Mặc, bày mưu bò lên giường của Tề Mặc.
Lúc đó, Tề Mặc vô cùng đau lòng vì cái chết của Tô Vân, vẫn luôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhìn thấy khuôn mặt giống hệt Tô Vân của Tô Hân, ông ta cũng không phân biệt được người đang ở bên mình là ai.
Lúc ấy, tuy Tô Vân phẫn nộ vì hành vi của Tô Hân, nhưng sau khi đau lòng tổn thương cũng chỉ có thể chấp nhận, dù sao bà cũng chết rồi, không thể nào chăm sóc Tề Mặc và Niệm Niệm nữa.
Dù ông ấy không ở bên Tô Hân thì cũng sẽ ở bên người khác.
Nhưng có một lần, bà vô tình nghe thấy Tô Hân đang gọi điện thoại cho người nào đó, nghe được những lời nói tàn nhẫn, táng tận lương tâm của bà ta, lúc đó bà mới biết mình đã bị chính cô em gái của mình hại chết.
Vì muốn có được Tề Mặc mà bà ta điên cuồng gϊếŧ chết chị gái ruột của mình, chiếm đoạt anh rê.
Nỗi oán hận trong lòng Tô Vân lại được nhen nhóm lên, hóa thân thành ác quỷ suốt ngày quây rầy Tô Hân.
Thời gian đó, Tô Hân vô cùng sợ hãi, nhưng không được bao lâu bà ta tìm được một đạo sĩ, tên đạo sĩ đó làm phép thuật nhốt bà trong căn biệt thự này.
Từ đó trở đi, bà không nhìn thấy Tô Hân nữa.
Một tháng trước, Tô Vân đột nhiên đưa Tề Mặc trở lại biệt thự, bà nghe ngóng từ miệng bọn họ, loáng thoáng biết được những chuyện đã xảy ra.
Bà vẫn luôn muốn tiếp cận Tô Hân, nhưng trên người bà ta có bùa bảo vệ của tên đạo sĩ năm đó đưa cho nên bà hoàn toàn bất lực không dám lại gần.
“Nói vậy, là từ trước đến giờ bà đều không lại gần Tô Hân?” Thời Sênh khẽ nhướng mày.
Tô Vân lắc đầu, “Không có, tôi đứng gần nó mười mét đã thấy khó chịu rồi!”
Bà ấy nhìn có vẻ rất bình thản, nếu như không phải là mặc cả một bộ đồ đỏ thì chính Thời Sênh cũng nghĩ bà ấy căn bản không phải là ma ác.
“Vậy người hù dọa bà ta là ai?” Tô Vân lắc đầu. Đúng lúc Thời Sênh định hỏi thêm vài câu
nữa thì cửa ngoài tầng ban đột nhiên truyền đến tiếng bước chân. Cơ thể Tô Vân nhoáng một cái rồi biến mất trước mặt Thời Sênh, cửa tầng ban bị ai đó mở ra.
Hình bóng của Phong Cẩm và An Tố xuất hiện trong đồng tử của Thời Sênh. Không làm được việc gì tử tế, chỉ giỏi phá hoại. Thời Sênh lườm hai người kia một cái, rồi lóe người bỏ đi.
Phong Cẩm: "...” Lại làm sao vậy?
.” Hình như chị ma nữ lại chê mình
Phong Cẩm trở về phòng, nhìn thấy Thời Sênh đang nằm dài trên giường, hắn nhanh chóng đóng cửa rồi đi đến bên cạnh giường, cúi đầu xuống nhìn cô.
“Cô đang làm cái gì vậy?”
Thời Sênh đưa tay lên đặt ngang với khuôn mặt của Phong Cấm, nhỏ nhẹ nói: “Sức mạnh yêu quá rồi.”
Sức mạnh yếu quá rồi? Là sao?
Phong Cẩm bỗng cảm thấy khả năng thấu hiểu của bản thân có chút kém cỏi, nghe hoàn toàn không hiểu cô ấy đang nói gì.
Thời Sênh lật người ngồi dậy, chống cằm nói: “Tôi vốn định ăn linh hồn của Tô Vân để tăng thêm sức mạnh.”
Yếu quá, đến một sợi tóc của Phong Cẩm cô còn không thế chạm vào, đúng là một sự sỉ nhục.
Phong Cẩm nhất thời không nói được câu nào, một lát sau mới di chuyến đồng tử, khô khan lên tiếng, “Ai dạy cô phương pháp đó?”
Từ trước đến giờ hắn không hề nói cho cô ấy biết, hấp thụ sức mạnh của ma ác có thể làm tăng sức mạnh của bản thân.
“Việc đơn giản như thế, cần gì phải ai nói cho mới biết?” Thời Sênh trừng mắt nhìn hắn, “Không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao.”
Phong Cẩm: “...” Đọc tiểu thuyết nhiều quá nên mụ mị cả đầu óc à?
hắn hít một hơi dài, nghiêm gương mặt, “Cô dừng có làm linh tinh, cô muốn tăng cường sức mạnh phải nhờ đến sự giúp đỡ của tôi, hấp thụ bừa bãi cô sẽ không thể chịu đựng được.”
Thời Sênh chớp chớp mắt hất cằm, “Được thôi, vậy bây giờ anh đi bắt Tô Vân về đây cho tôi, cái cơ thể tồi tàn này cũng chẳng dễ điều khiển một chút nào cả.”
Câu sau Thời Sênh cằn nhằn rất bé, Phong Cẩm không hề nghe thấy, bởi vì hắn còn đang mải tức giận với câu nói trước đó của cô.
Cô muốn bắt là bắt được à?
Cô tưởng người ta là gà mái à? Chỉ cần thờ hai tay là người ta tự quỳ xuống đất sao?
#Con ma tôi nuôi càng ngày càng không bình thường, cứ như muốn thăng thiên ấy.#