Chương 228: Hồn ma nghịch ngợm (10)
An Tố nói với bọn họ, cô ấy đến đây thực chất là do nhận được ủy thác của người khác.
Mà người đó không ai khác lại là con gái của Tề Mặc, thông qua xác thực của ông cụ, Tề Mặc đúng là có một người con gái, cùng học chung một trường với An Tố, mười ngày trước có về đây một lần nhưng sau đó thì không hề có tin tức gì nữa.
Nhưng An Tố tiếp tục nói với bọn họ, Tề Niệm đã chết rồi, chính là vào bảy ngày trước.
Vì cô có mắt âm dương nên có thể nhìn thấy Tề Niệm, là Tề Niệm đã nhờ cô về đây để cứu lấy ba cô ấy.
Tề Niệm hơi khép kín, quan hệ với người trong nhà cũng không tốt, phương thức liên lạc mà cô khai ở trường đều bị sai, hỏi bạn bè xung quanh đều không biết rõ tình hình cụ thể gia đình nhà Tề Niệm.
Đi tìm theo thông tin trong sổ hộ khẩu được điền lúc Tề Niệm nhập học, kết quả là nơi đó đang được xây dựng lại, căn bản là không thể tìm thấy người.
Vậy nên Tề Niệm đã chết được bảy ngày, mọi người bên này đều không ai biết.
Cô biết đến chỗ này cũng là do Tề Niệm nói Với cô, nhưng vì không biết đường nên đến tận lúc nửa đêm cô mới tìm được đến đây.
Ông cụ lập tức gọi điện đến trường học, thông tin mà trường học phản hồi lại với những gì An Tố nói đa phần đều giống nhau.
Ông cụ như bị hút hết năng lượng, cả người ngồi bất động dưới nền nhà.
Ông chủ đã biến thành thế này rồi, giờ cô chủ cũng lại không còn nữa.
An Tổ áy náy nhìn ông cụ, “Cháu xin lỗi bác quản gia, cháu sợ nếu cháu trực tiếp nói bác sẽ không tin... cho nên cháu mới tìm một cái C6.”
Hốc mắt đυ.c ngầu của ông cụ đọng đầy nước mắt, đột nhiên òa khóc, ông là người đã nhìn cô chủ trưởng thành, sao giờ cô chủ lại không còn nữa?
An Tố nhìn thấy cảnh quản gia khóc lúng túng không biết làm thế nào, đứng dậy đi tới đỡ ông lên, “Bác quản gia, xin bác đừng như vậy, ba của Từ Niệm vẫn cần đến bác, cháu đã hứa với cô ấy là nhất định sẽ cứu ba cô ấy.”
“Cô có nhìn rõ ai đã tấn công cô không?” Phong Cẩm coi như không thấy ông cụ đang khóc như một đứa trẻ kia, ánh mắt âm u nhìn An Tố.
An Tố đỡ ông cụ ngồi lên ghế, thở gấp trả lời Phong Cẩm, “Không biết, tôi không nhìn rõ...”
Cô hiện giờ ngoài khả năng nhìn thấy ma ra thì cũng chỉ có vài phép thuật đơn giản, cô biết là mình quá phô trương, nhưng cái dáng vẻ thỉnh cầu cô lần cuối của Tề Niệm khiến cô thực sự không có cách nào từ chối.
“Tôi đói rồi.” Thời Sênh đột nhiên lên tiếng, từ nãy đến giờ cô đều cảm thấy đói.
Ma mà đói thì sẽ rất đáng sợ, biết không hả, lải nhải lải nhải không dừng được đâu.
Phong Cẩm lướt nhìn cô một cái, mí mắt rũ.V v • ܠܐ ܐܟ Xuông rôi quay người đi ra ngoài cứa.
“Theo anh thấy thì là do người làm hay là do ma làm?” Thời Sênh bắt kịp theo Phong Cẩm, cũng không chờ Phong Cẩm trả lời, cô xoa xoa cằm mình rồi bình luận, “Nhà họ Tề này nhiều thứ hay ho thật”
“Nạp Lan. Ảnh sắp đến rồi.” Phong Cẩm bật ra một câu.
Thời Sênh vô thức tiếp lời, “An Tố đang ở đây, hắn ta nhất định sẽ phải đến thôi.”
Không thì làm sao có thể vào sinh ra tử với nữ chính, sao có thể làʍ t̠ìиɦ với nữ chính đây?
Cái phản ứng như là người cuối cùng biết mọi chuyện của Phong Cẩm lại càng khiến cô cười vui vẻ nói thêm, “Nạp Lan. Ảnh đến đây thì càng vui.”
Phong Cẩm im lặng nhìn theo Thời Sênh, cô ấy quả nhiên là đã biết gì đó.
Nhưng từ khi vào biệt thự, cô ấy vẫn luôn trong tầm mắt của mình, chỉ có thời gian buổi trưa là có đi dạo một vòng quanh biệt thự thôi.
Thế nhưng từ tối hôm qua, cô ấy lại như đã biết được chuyện gì vậy.
Sớm biết thế này chi bằng không đưa cô ấy đến đây.
Đại khái vì An Tổ và Tề Niệm là bạn học cùng trường, lại có sự giao phó của Tề Niệm nên quản gia biết gì là nói hết với cô ấy.
Lần này An Tổ có thể quang minh chính đại quan sát Xung quanh căn biệt thự này.
Đến khi cô đi đến phòng của bà Tề cũng đúng lúc nhìn thấy Thời Sênh đang bay từ cửa phòng bà Tề vào trong.
Tiếp sau đó là tiếng thét chói tai vang lên.
Tiếng thét đó lớn đến nỗi khiến màng nhĩ của An Tố cũng như đang rung lên, cô nhanh chóng chạy đến cửa phòng rồi đẩy cửa vào trong.
Bà Tề bị ngã trước tấm gương trang điểm, trên gương còn có vài vết máu đang chảy Xuông.
Cô chạy vào phòng, Thời Sênh cũng vẫn bình thản, không chút hoang mang lo sợ lau vết máu, thản nhiên bay ra khỏi phòng.
“Sao cô lại dọa bà ấy?” An Tố đột nhiên đưa tay lên kéo Thời Sênh lại.
Thời Sênh hướng ánh mắt kỳ quái nhìn vào chỗ bị An Tổ dùng tay kéo lại, chỉ thấy nóng nóng, ngoài ra chắng có cảm giác gì khác.
“Vui mà.” Thời Sênh rụt tay mình lại, như suy tư gì đó sờ vào vị trí An Tổ vừa động vào.
Khóe miệng An Tố cũng co lại. Hù dọa bà ấy chỉ vì cảm thấy vui thôi sao?
Đúng lúc An Tố định nói thêm vài câu nữa thì nghe thấy tiếng động của đám người làm vội vã chạy đến, Thời Sênh nhân cơ hội này bay ra khỏi phòng.
Cô trực tiếp quay về phòng, Phong Cẩm vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc trước khi cô rời đi.
Thời Sênh đung đưa trước của phòng vài giây, như hạ quyêt tâm, bay đền chô Phong Câm.
Phong Cẩm ngẩng đầu, trước mắt một bóng trắng lướt qua, bàn tay truyền đến cảm giác lạnh buốt.
Thời Sênh cố chịu đựng nỗi đau bị bỏng cháy, nhanh chóng tập trung linh lực còn lại không nhiêu vào đầu ngón tay.
Thế nhưng chưa đợi được đến lúc cô đưa vào trong cơ thể của Phong Cẩm đã bị một lực rất mạnh làm bật tung ra ngoài.
Sắc mặt Phong Cẩm u ám nhìn cô. Cô ấy vừa làm gì vậy? Gϊếŧ hắn ư?
Thời Sênh ôm cánh tay đang sắp mất đi cảm giác bò dậy, ngọn lửa tức giận vẫn còn đang phập phồng trong l*иg ngực, cuối cùng vẫn là bị cô nuốt lại.
Đổi lại là cô, nếu như người khác không nói không rằng mà tự ý động vào người mình thì bản thân cũng sẽ lấy kiếm ra mà chém người dó.
Cô trừng Phong Cẩm một cái, “Tôi mà muốn gϊếŧ anh có cần phải phiền phức vậy không, hơn nữa giữa chúng ta còn có khế ước, anh chết tôi cũng phải chết, tôi vẫn còn chưa nhược não như thế.”
Cơ thể đang căng lên của Phong Cầm từ từ thả lỏng theo câu nói của Thời Sênh, “Vì sao cô cứ nhất định đòi sờ vào người tôi?”
Thậm chí là dù bản thân có bị thương cũng không thèm đếý...
“Tại sao không thể sờ?” Sờ một cái thì vỡ hay hỏng chắc?
“Cô là ma.”
“Tôi là ma thì đã sao, ma thì không có quyền của ma sao? Anh phân biệt đối xử với tôi?” Thời Sênh tức giận.
Phong Cẩm trầm mặc một lúc, yết hầu chuyển động lên xuống mất mấy lần mới nói ra được mấy chữ, “Người và ma không thể ở bên nhau được.”
Thời Sênh: “...”
Bản cô nương chỉ đơn thuần muốn xác định xem hắn có phải là Phượng Từ không mà thôi.
Đầu óc có vấn đề.
Phong Cẩm nhìn thấy Thời Sênh ném vài cái trừng mắt về phía mình, trong đó chứa đầy sự chán ghét và khinh thường,sau đó ôm tay bay ra khỏi phòng.
Phong Cẩm: "...” Không phải cô ấy có ý này Sao?
Không phải ý này vậy suốt ngày cô ấy đòi sờ vào người mình làm cái gì chứ? Sau đó thì Phong Cẩm không nhìn thấy cô
nữa, hắn chỉ có thể sử dụng ma khể để cảm nhận vị trí của cô, vẫn còn trong biệt thự.
Kết quả là Phong Cẩm còn chưa tìm được cô thì An Tố đã mất tích rồi, đồng thời mất tích còn có cả bà Tề.
Không ai biết bọn họ mất tích từ khi nào, đi mời hai người đó xuống ăn tối kết quả là phòng cả hai người đều trống trơn.
Tìm một lượt xung quanh biệt thự cũng đều không tìm thấy.
Lúc ấy bên ngoài còn đang mưa to, mưa to như thể này bọn họ không thể nào ra ngoài được.
Lúc này, tại tầng hầm.
An Tổ bị trói vào ghế dựa, Thời Sênh bay ở bên cạnh cô, Vẻ mặt như cười trên nôi đau của người khác, “Cảm thấy thế nào?”
An Tổ không nói được lời nào, “Sao tôi lại ở đây?”
Cô vốn là đang ở cùng bà Tề, kết quả là không biết tại sao lại bị ngất lịm đi, vừa tỉnh dậy đã trông thấy ma nữ Thời Sênh mang vẻ mặt cười trên nỗi đau của người khác, đang bay bên cạnh mình.
Không biết là vì sao, nhìn thấy cô ấy ở đây An Tổ lại không hề thấy sợ hãi.
“Bị người ta trói chứ sao, còn vì sao lại ở đây, tôi cũng không thể biến cô đến đây được.” Nụ cười của Thời Sênh cực kỳ gợi đòn. Mặt An Tổ đầy vạch đen, cô bị như thế này, cô còn nghi ngờ là chính mình đã tự trói mình đến đây chứ không hề nghi ngờ cô ấy.
Chính An Tố cũng cảm thấy kì quặc.