Editor: Shiba
- ---
Kể từ sau khi Hứa Lê mất trí nhớ, Hứa Thanh Hòa chưa từng về nhà lần nào, nhận thức của cô đối với đứa em gái này cũng chỉ dừng lại ở lời kể của cha mẹ, những bức ảnh cũ trong nhà, cùng với lần gọi tới nhờ cô giúp lúc trước.
Hứa Lê không dám xông vào xác nhận nhưng cũng không thể ngồi yên giả vờ như như chưa thấy gì, vì thế lấy ra điện thoại ra gọi, cô nàng trong phòng nhanh chóng bắt máy, đầu bên này cũng có thể nghe thấy tiếng âm thanh chát chúa.
"Alo."
Hứa Lê đặt điện thoại lên tai, "...... Hứa Thanh Hòa?"
"Gì." Giọng nói lười nhác, pha lẫn tiếng đàn ông hò hét ầm ĩ.
Sau khi xác nhận đối phương đúng thật là Hứa Thanh Hòa, Hứa Lê điều chỉnh lại hô hấp, che điện thoại nói nhỏ: "Ông chú đang ôm em vừa nãy ở bên ngoài sờ soạng... mông của người phụ nữ khác."
Hứa Thanh Hòa đầu tiên là đưa mắt liếc Đinh Cường ngồi bên cạnh, lại nhìn xuống màn hình, trợn mắt nói vào điện thoại: "Mông gì cơ?"
Cô ta nháy mắt hiểu ra điều gì, ngó ra bên ngoài ngay lập tức nhìn thấy Hứa Lê còn chưa kịp trốn.
"Đ*t mẹ!" Hứa Thanh Hòa chửi thề.
Đinh Cường uống đến mức đầu lưỡi tê dại, cười hi hi ha ha, "Gấp cái gì, đêm nay cưng sẽ được đ*t mà."
Hứa Thanh Hòa lấy lại bình tĩnh, nũng nịu bĩu môi với Đinh Cường, "Em đi nhà vệ sinh một lát rồi về ngay."
"Thích làm ở đấy à." Khuôn mặt Đinh Cường rõ da^ʍ tà, "Thỏa mãn cưng liền."
Cả phòng cười ầm lên, Hứa Thanh Hòa vuốt vuốt tóc nén giận đi ra cửa, Hứa Lê đã trốn xa, Hứa Thanh Hòa nhanh chóng phi tới lôi cô ra ban công.
Bên ngoài ban công thế mà khá lớn, dọc theo lan can bố trí rất nhiều bồn cây trồng các loại khác nhau, lại vừa có thể ngắm nhìn toàn cảnh sông nước xinh đẹp lung linh, chỉ là hôm nay nhiệt độ hơi thấp nên chẳng có ai ngoài này.
Hứa Thanh Hòa không dám tin nhìn Hứa Lê, lắp bắp kêu một tiếng: "Chị."
Huyết thống là một thứ vô cùng thần kì, Hứa Lê nhìn gương mặt có vài phần tương tự kia, l*иg ngực cảm thấy ấm áp mơ hồ, chần chừ một chút đáp: "Thanh Hòa."
Hứa Thanh Hòa lại cười lạnh, "Học sinh ngoan tới đây làm gì? Đừng nói là tới cùng bạn học, chi phí chỗ này các người làm sao trả nổi."
Hứa Lê cẩn thận quan sát từng biểu cảm của cô ta, mong từ bên trong tìm ra chút kí ức còn sót lại, rốt cuộc cô kết luận ngoại trừ cha mẹ thì đây chính là người thân cận nhất với mình.
"Đừng nhìn tôi như vậy!" Hứa Thanh Hòa bất mãn gào lên, cuối cùng phẩy tay, "Ok, tôi cũng chẳng quản chị tới đây làm gì! Dù sao chị cũng là niềm hy vọng của Hứa gia ta, dù có xảy ra chuyện gì nhất định ba mẹ sẽ bao che hết thảy."
Hứa Lê có thể cảm nhận được sự mâu thuẫn của cô ta, suy nghĩ chốc lát mới mở lời "Vừa nãy ông chú kia ở bên ngoài sờ soạng người khác."
Hứa Thanh Hòa châm một điếu thuốc dựa lưng vào lan can, thật ra cô nàng trông rất xinh đẹp, dáng người cũng không tồi, mái tóc dài bị gió thổi tung, tia sáng nơi đáy mắt nổi bật giữa màn đêm có vài phần không cam lòng cùng bất đắc dĩ.
Cô ta thờ ơ: "Không sao cả, hắn thích sờ ai thì sờ, chỉ cần sờ tôi xong thì cho tôi thêm tài nguyên công việc có giá trị là được, hưởng theo nhu cầu, coi như cũng hợp lý."
Tuy nói Hứa Lê chưa từng tiếp xúc với giới của bọn họ, nhưng trải qua thời gian thực tập ngắn ngủi, cô đã hiểu thế nào là thế giới của người trưởng thành, không có chuyện không làm mà được hưởng, người ta luôn đặt hai chữ lợi ích lên đầu, không từ thủ đoạn để tranh giành cướp đoạt.
Nhưng tiếng "Chị" kia lại khiến cô trở nên mềm lòng, vẫn muốn khuyên nhủ Hứa Thanh Hòa,
"Thật ra có rất nhiều cách để tìm được công việc mà, đâu nhất thiết phải làm như vậy......"
"Làm gì cơ? Bồi rượu, hầu cười, hay bán thịt? Tỷ tỷ tốt, có phải ý chị đang nhắc đến những thứ này?" Hứa Thanh Hòa càng không để bụng, rít một hơi thật dài phun ra một làn sương trắng.
Hứa Lê bị sặc đến mức ho chảy nước mắt, tay che miệng nói: "Thân thể tóc da nhận từ cha mẹ, em không biết yêu quý thì cũng không nghĩ cho ba cho mẹ sao."
"Còn văn vẻ cơ đấy! Giữa hai ta, chị cao quý hơn tôi bao nhiêu?" Hứa Thanh Hòa ném đầu thuốc xuống đất dẫm nát, "Nếu không phải anh Gia Hành ngủ với chị, thì chị có thể ép anh ta cưới mình được sao? Đấy chẳng phải cũng dựa vào thân thể để kiếm lợi hay sao! À à à, tôi quên mất, chị bị mất trí nhớ nên không nhớ rõ đúng không, vậy tôi đây giúp chị nhớ lại."
Hứa Lê không ngờ rằng người trước mặt đột nhiên trở nên hung tợn, từng câu Hứa Thanh Hòa thốt ra hệt như kim nhọn đâm vào thần kinh cô khiến cô không ngừng thối lui về phía sau bám vào rào chắn.
"Đêm 30 năm ngoái, anh Gia Hành tới nhà chúng ta ăn tết, còn có mấy học sinh của ba, tất cả đều uống không ít rượu, sau đó mọi người về hết, chỉ có anh Gia Hành nghỉ lại." Bờ môi anh đào của Hứa Thanh Hòa cười đầy châm chọc, "Tôi cũng không rõ, hai ta giống nhau như vậy, cớ sao anh ta chọn chị chứ không chọn tôi."
"Rốt cuộc em đang nói cái gì?" Hứa Lê nghe không hiểu nhưng ngực lại quặn thắt từng cơn.
Hứa Thanh Hòa áp tới, trên người cô ta ngập mùi thuốc lá trộn lẫn hương nước hoa gay mũi,
"Anh ta uống rượu bị hạ thuốc, mơ mơ màng màng mà ngủ với chị, có điều chị lại vô cùng ngoan ngoãn, không hề giãy giụa dù chỉ một chút, tới cuối khi gạo đã nấu thành cơm, anh ta hết cách nên mới phải cưới chị."
Rào chắn bằng thép vô cùng lạnh lẽo, bàn tay Hứa Lê siết chặt tới run rẩy hít thở không thông.
—— Tiếng pháo hoa đêm 30, tiếng ca hát trong chương trình cuối năm trên TV, tiếng mọi người ngâm thơ đối chữ, chúc rượu náo nhiệt......
—— Còn có "Tịnh đế liên......
—— Tiếp đó hai gia đình đều có mặt, Hứa Trạch cho Lục Gia Hành một cái tát, Lục Gia Hành mất hết kiên nhẫn chỉ vào họ, "Chính các người đã bỏ thuốc tôi, không tin thì đến bệnh viện kiểm tra!"
......
Từng đoạn kí ức vụng vặt đâm thẳng vào trí óc tựa như cơn gió đêm thu xuyên qua lớp vải vóc xâm nhập vào lục phủ ngũ tạng, máu toàn thân như muốn đóng băng, chỉ còn lại sự rét lạnh điếng người.
Môi Hứa Lê run lên bần bật, nửa ngày mới thốt ra một câu, "...... Ai, ai đã bỏ thuốc?"
Sông đêm từng lớp sóng xô lóng lánh, Hứa Thanh Hòa bình tĩnh giơ ngón trỏ.
Hứa Lê chỉ ngẩn người trong chớp mắt, ngay sau đó lắc đầu phủ nhận: "Nói dối, tôi không bao giờ làm thế."
Thái độ kiên định ấy khiến Hứa Thanh Hòa không dám nhìn thẳng, đôi mắt cô ta bất định nhìn xa xăm vào bầu trời đêm, "Chị, lúc này truy cứu ai làm thì đâu còn ý nghĩa gì, dẫu sao dụ người lên giường, lại buộc anh ta kết hôn là chị cơ mà."
Hứa Thanh Hòa nhớ lại khoảng thời gian trước Lục Gia Hành vì Hứa Lê cho người vừa đấm vừa xoa giải quyết chuyện của cô ta, cười khổ, "Có vẻ bây giờ anh ta rất cưng chiều chị, cũng không biết có phải bởi vì đầu óc chị......Đàn ông ấy mà, luôn thích cảm giác mới mẻ, chị đang êm đẹp thì đột nhiên mất trí nhớ đúng thật rất khôi hài, lúc mẹ gọi cho tôi, tôi còn tưởng mẹ nói dối để lừa tôi về nhà đấy!"
Nhìn thấy Hứa Lê toàn thân phát run, Hứa Thanh Hòa trong lòng cũng không thoải mái, cô ta mò mẫm lấy một điếu khác, "Chị, có muốn hút một điếu không, tôi thấy chị run phát sợ rồi kìa."
Cô ta giơ bật lửa qua "Chị còn nói Đinh Cường là ông chú à, anh Gia hành chẳng phải cũng hơn chị tận tám tuổi hay sao, trước khi cưới chị vẫn luôn độc thân, ai mà biết từng ngủ với bao nhiêu cô rồi, thằng đàn ông nào mà không giống nhau...... Trời ơi!"
Hứa Thanh Hòa căn bản không kịp phản ứng đã bị Hứa Lê đẩy mạnh ra sau.
"Chị làm gì đấy?" Cô ta nghẹn họng nhìn trân trối.
Hứa Lê thấy cô ta không ngã, lại dùng sức đẩy lần nữa, lần này Hứa Thanh Hòa té lăn trên đất, mông áp trực tiếp lên chậu xương rồng đầy gai xanh biếc. Hứa Lê tay ôm quyền giơ trước ngực thủ thế, môi mím lại giống hệt như con thỏ bị dồn đến góc tường, "Anh ấy không giống vậy! Lục Gia Hành không giống vậy!"
Hứa Thanh Hòa thật sự không ngờ rằng cô chị mềm mại yếu ớt của mình lại có ngày dám tấn công mình, vỗ mông gào ầm lên: "Được lắm! Hai ta về sau đừng nhìn mặt nhau nữa! Tôi không trêu chị! Chị cũng đừng động vào tôi! Sau này dù tôi có ngủ với ai cũng đừng can thiệp!"
Dứt lời, cô ta bỏ đi không thèm ngoảnh lại.
Hứa Lê cảm giác toàn bộ sức lực đều bị rút cạn, dựa vào rào chắn từ từ tụt xuống ngồi bệt trên mặt đất, cô nhặt điếu thuốc bị Hứa Thanh Hòa vứt xuống nền nhà, để màu đỏ tươi của ánh lửa chiếu sáng đôi đồng tử đen láy, để sát mũi khẽ ngửi.
Mùi nicotin nóng cháy.
Trên người Lục Gia Hành chưa từng có mùi này.
Cột khói bị gió thổi tan xóa nhòa mê võng trong đêm tối.
"Nha đầu."
Hứa Lê bỗng bừng tỉnh ngẩng đầu thì thấy Lục Gia Hành đang đứng ở trước mặt, anh ngồi xổm xuống, nét hoang mang còn hiện rõ trên gương mặt, "Sao ra đây lâu thế, trốn anh trộm hút thuốc à?"
Nghe thấy giọng anh, hốc mắt Hứa Lê ửng đỏ, nhỏ giọng nói: "Em không có."
Lục Gia Hành đoạt điếu thuốc trực tiếp dùng tay bóp tắt, giữ cánh tay cô kéo người lên chất vấn:
"Học hút từ khi nào?"
"Không đâu, em không, em không hút, đây là của người khác, em chỉ nhặt lên xem thôi...... Thật đấy." Nghe cô giải thích lung tung, Lục Gia Hành chà xát đôi tay nhỏ nhắn lạnh lẽo, "Để anh ngửi xem nào."
"Em......"
"Không nghe lời bạn trai à?" Âm cuối anh nhẹ nhàng cong vυ't lên, "Hử?"
Không biết có phải bị lời nào kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Hứa Lê đột nhiên ôm lấy eo anh, nhón chân chạm nhẹ một nụ hôn.
Lục Gia Hành không nhúc nhích, cảm nhận cô ngây ngô liếʍ láp bờ môi, mềm mại, vụng về, lại chân thật, trêu chọc.
Lúc cô muốn tách ra lại bị anh ôm chặt vào lòng, môi hai người vẫn còn dán vào nhau, Lục Gia Hành cười xấu xa, "Mới thế mà đã muốn chạy?"
Tiếp đó, anh trao cho cô một nụ hôn sâu nồng nhiệt.
......
Sau khi kết thúc, Hứa Lê nấp trong ngực anh ngượng ngùng không dám đối mặt, nhẹ nhàng chọc chọc vào nút áo sơ mi thì thầm: "Em không có mùi thuốc thật mà."
Thanh âm mang theo vài phần làm nũng, vài phần oán trách, Lục Gia Hành vui tới cong khóe mắt, "Em đấy, miệng ngọt hệt như bôi mật vậy."
Hứa Lê càng vùi đầu sâu hơn, cô có thể nghe thấy tiếng trái tim anh đập vô cùng hữu lực. Bất luận người khác nói gì cô chỉ tin tưởng vào cảm nhận của bản thân, mũi cô có chút chua xót:
"Lục tiên sinh, trước kia rốt cuộc em là người thế nào?"
Đây là lần đầu tiên kể từ sau khi bị mất trí nhớ cô trực tiếp hỏi anh về vấn đề như vậy, trong lòng Lục Gia Hành ngũ vị tạp trần, khẽ vuốt lên tóc cô, "Đột nhiên sao lại hỏi vậy?"
Giọng Hứa Lê mềm mại, "Em chỉ muốn biết ở trong lòng anh em là dạng người gì."
Cô vẫn luôn e ngại khi chạm vào những ký ức đó, anh làm sao dám nhắc tới, nhưng muốn ở bên nhau dài lâu, muốn tình cảm tiếp tục phát triển, những thứ đó vốn thuộc về quá khứ của hai người, suy cho cùng vẫn cảm thấy tiếc nuối nhưng sau cuối vẫn phải lưu luyến buông xuôi.
Lục Gia Hành xoa đầu cô nhẹ nhàng dỗ dàng, "Trước kia em rất ngoan, rất hiểu chuyện, chỉ là tuổi quá nhỏ."
Hứa Lê hỏi: "Em đã làm sai chuyện gì sao?"
Lục Gia Hành ngẩn người, trên mặt hiện lên ý cười nhàn nhạt, "Chuyện gì em cũng đều làm tốt, lúc học nhà trẻ đã biết viết chữ bằng bút lông, biết ngâm thơ Đường, còn biết hát tiếng Anh, chỉ có điều không được chuẩn lắm."
Trong số ít ỏi lần hai người gặp nhau trong quá khứ, khi đó anh chỉ mới hơn mười, những kí ức tưởng như đã quên lẵng bị phủ đầy bụi từ từ được mở ra.
Hứa Lê yên lặng khụt khịt, Lục Gia Hành không hề chất vấn điều gì, anh không muốn ép cô mà chỉ an tĩnh ở bên, dùng vòng tay che chắn khỏi cơn gió lạnh thời khắc giao mùa.
Chờ tới khi cảm xúc cô hòa hoãn lại, Lục Gia Hành hôn lêи đỉиɦ đầu, "31 tháng này anh mang em về nhà cũ nhé."
"Vâng."
******
Lục Gia Hành vẫn bận bịu quấn thân, ngay cả buổi tối cũng không có thời gian về chung cư.
Khắp công ty đều truyền tai nhau rằng đây chính là thời khắc anh chính thức tiếp nhận vị trí CEO, đầu tàu sắp thay đổi, đây là chuyện đại sự của tập đoàn.
Tuy bận rộn nhưng ngày nào Lục Gia Hành cũng gửi hoa tới, hoa hồng, bách hợp, hoa baby...... Hoa nào tặng được anh đều tặng, biến chung cư trở thành tiệm hoa nồng nàn mùi hương đến mức làm người ta phải giận sôi, Hứa Lê không thể nhịn được nữa vì thế đành hỏi thăm Ngô Lãng hành tung của anh, lại thêm Tần Chiêu phối hợp, hôm đó cô chặn Lục Gia Hành trước cửa thang máy VIP.
Lục Gia Hành vốn định đi gặp Lục Chấn Đông, nhìn cánh cửa đang khép lại, hỏi: "Em lên đây kiểu gì?"
"Tần trợ lý ấn vân tay cho em."
Lục Gia Hành giả bộ sẵng giọng, "Cậu ta là trợ lý của em hay của anh thế, muốn lật trời hả!" Vừa nói anh vừa kéo cô vào lòng thì Hứa Lê chỉ vào camera kêu lên "Em có chuyện muốn nói với anh."
Lục Gia Hành ôm lấy cô không buông, "Được."
"Thì là, anh có thể đừng mua hoa cho em nữa được không, trong nhà thơm quá với lại cũng không có chỗ mà để nữa."
"Vậy để anh mua căn khác." Lục Gia Hành buông cô ra, nhéo lên gò má trắng noãn, "Vì nói chuyện này nên mới tìm anh?"
Con số hiển thị trên thang máy không ngừng nhảy, Lục Gia Hành nói: "Nếu em không muốn nhận hoa nữa thì viết cho anh một bài thơ, hôm 31 tặng anh."
"Thơ?" Hứa Lê phát ngốc.
"Ừm, viết hay chẳng những không phải nhận hoa nữa mà còn có thưởng."
Cửa mở, Lục Gia Hành chỉnh lại cà vạt, tươi cười rạng rỡ từ thang máy bước ra.
Bàn về kinh doanh, anh chưa từng thua bao giờ.
......
31 là chủ nhật, lúc Lục Gia Hành tới đón Hứa Lê, cô mới sực nhớ ra chuyện phải về nhà cũ.
Hứa Lê chỉ cho là đi thăm lão thái thái như bình thường, không ngờ rằng khi tới nơi mới nhận ra có gì đó là lạ—— Lục Chấn Đông, Triệu Đình đều phục trang lộng lẫy tham dự, trong nhà còn xuất hiện rất nhiều người, giống như hôm nay có một sự kiện vô cùng long trọng.
- ---Tác giả có lời muốn nói: # Nghe nói ảnh đế cuối cùng cũng được thả ra #