Sau Khi Soán Ngôi, Hắn Giả Chết Bỏ Trốn

Chương 30

Mộ Tương quỳ trên mặt đất, hai tay bị xích sắt cùm chặt. Hắn mặc áo choàng màu lam sẫm dính đầy vết máu cũ, toàn thân bị khí đen nhàn nhạt bao phủ, trong mắt thỉnh thoảng lóe lên tia sáng âm u.

“Cộc —— Cộc ——”

Mộ Tương ngước mắt, nhìn về phía nơi phát ra thanh âm, không ngoài dự đoán, là bóng trắng quen thuộc.

Hắn thản nhiên mỉm cười, trên môi còn vương vệt máu: “Sư phụ ——”

Sư Hòa bình tĩnh nhìn hắn, sau đó chậm rãi đi tới trước mặt hắn, khuỵu một gối chạm đất, tháo cây trâm xanh trên đầu hắn xuống rồi cầm trong tay ngắm nghía.

Cơ thể Mộ Tương cứng đờ, hắn nhìn đồng tử nhạt màu của Sư Hòa: “Ngươi đã lấy phượng ngọc đi rồi, sẽ không lấy luôn chiếc trâm xanh không đáng tiền này đấy chứ?”

Thiên hạ ai không biết, lúc trước Lạc Thần Thượng Nhân thu nhận đồ đệ, lần gặp gỡ đầu tiên đã tặng phượng ngọc ngàn năm luôn mang theo bên mình cho đối phương, có thể nhìn ra sủng ái nhường nào.

Nhưng thiên hạ ai mà không biết, đồ đệ của Lạc Thần Thượng Nhân tâm bất chính, đại nghịch bất đạo. Trăm năm sau khi bị tông môn Thái Thanh trục xuất thì nhập ma đạo, Lạc Thần Thượng Nhân tự mình ra mặt thanh lý môn hộ, đánh ma đầu kia trọng thương, thu hồi phượng ngọc trước mặt tất cả đại năng thiên hạ.

Sư Hòa không nói lời nào, nhưng vạt áo trắng va phải áo choàng thấm máu của Mộ Tương, không còn trong sạch thánh khiết như thường ngày.

Y xoay chiếc trâm xanh, đột nhiên dùng đầu nhọn vén áo choàng của Mộ Tương lên, xiêm y mượt mà trượt từ bả vai đến khuỷu tay Mộ Tương, lộ ra lớp áσ ɭóŧ mỏng manh bên trong.

Rất hiếm khi Mộ Tương có cơ hội cách Sư Hòa gần đến thế. Hắn cũng không gọi sư phụ một cách dối trá nữa: “Lạc Thần Thượng Nhân thật có nhã hứng, trước kia giả vờ thanh cao, sẽ không phải là hiện tại đột nhiên nghĩ thông suốt rồi đấy chứ? Cũng không muộn —— ôi…”

Mộ Tương đau xuýt xoa, hắn kinh ngạc cúi đầu, trơ mắt nhìn chiếc trâm màu xanh lá cây hoàn toàn đâm vào trái tim: “Sư phụ…”

Mộ Tương ngơ ngác ngẩng đầu, gọi Sư Hòa với ngữ điệu như trước, không biết là đang xin tha hay là khổ sở.

Hắn cảm nhận rõ ràng động tác của Sư Hòa hơi khựng lại, bản năng giảo hoạt của kẻ tu ma khiến hắn tiếp tục lên tiếng: “Sư phụ, ta sai rồi, ta không muốn ——”

Còn chưa nói ra miệng chữ “chết” cuối cùng, Mộ Tương đã cảm thấy có một bàn tay thò vào trái tim hắn, cơn đau dữ dội làm hắn không khỏi giãy giụa, máu đỏ tươi thấm đẫm y phục. Mùi máu tanh nồng nặc quanh quẩn nơi đầu mũi hai người.

Mộ Tương run lên không kìm nén được. Hắn lại nhìn xuống, bàn tay hắn luôn muốn nắm lấy năm xưa giờ đang đào tận trái tim hắn, sau đó lấy ra hoàn chỉnh.

Lần đầu tiên hắn nhìn thẳng vào trái tim mình. Nó đập rất nhanh, nhưng không phải màu đỏ tươi, bên trên quấn quanh vô số sợi đen, che giấu sức sống vốn có của trái tim.

Mỗi một sợi đen đều tượng trưng cho một nghiệt nợ mà hắn mắc phải.

“Sư phụ…” Mộ Tương đỏ bừng viền mắt, “Có phải là hôm nay ta nhất định phải chết không?”

“…” Sư Hòa thoáng ngơ ngẩn, “Sẽ không đâu.”

Lúc này Mộ Tương không thể nghe thấy gì khác, đôi mắt hắn tràn ngập cảnh Sư Hòa vừa đào sâu trái tim mình. Thật ra hắn đã sớm nghĩ tới kết cục này, vào lần đầu tiên hắn phát hiện mình đại nghịch bất đạo yêu Sư Hòa, khi hắn bị trưởng bối tông môn phát hiện tâm tư bội nghịch, nhưng lại dạy mãi không sửa rồi trục xuất sư môn, khi hắn bị đám người ngứa mắt hắn trong tông môn đuổi gϊếŧ đến bất đắc dĩ phải nhập ma…

Hắn đã lường được kết cục này từ lâu, hắn đã tưởng tượng vô số lần cảnh Sư Hòa trừ hại gi3t ch3t mình vì muôn dân, hoặc là một mũi tên xuyên tim, hoặc là một kiếm chém chết, chẳng chút lưu tình, nhưng chỉ không ngờ Sư Hòa sẽ đào sống trái tim mình.

“Sư phụ…” Mộ Tương muốn chạm vào y, nhưng cổ tay hắn lại bị xích sắt khóa nên không thể rướn về phía trước.

L*иg nguc vừa trống rỗng vừa đau đớn, Mộ Tương thậm chí có thể cảm giác làn gió lạnh buốt lùa vào. Hắn mấp máy môi, nhìn về phía trái tim trong tay Sư Hòa: “Sư Hòa, ngươi nhìn nó đi.”

“…”

“Nó có nghiệt nợ quấn thân, nhưng nó vẫn luôn đập vì ngươi…” Mộ Tương ngước mắt, ánh mắt trong trẻo như trở về lúc mới gặp, “Đồ nhi chỉ muốn biết, trái tim của sư phụ… Liệu có từng đập vì đồ nhi dù chỉ một lần?”

Đều nói sau khi nhập ma thì tính tình đại biến, đúng là Mộ Tương thay đổi không ít. Hắn vứt bỏ tất cả ngây thơ, trở nên xảo quyệt, tàn nhẫn, sẽ không thông cảm, sẽ không từ bỏ bất luận cơ hội trốn thoát nào, giống một ma đầu.

Song Sư Hòa dường như không hoài nghi Mộ Tương đang ngụy trang, dù y cũng chẳng mềm lòng. Y nói: “Ngươi không nên dùng Luân Hồi Cảnh.”

“Không dùng Luân Hồi Cảnh thì làm sao đồ nhi biết hóa ra sư phụ thật sự không có tim chứ?” Mộ Tương đỏ mắt, mỉm cười bất cần, “Tổng cộng 107 lần, ngài chưa từng có một lần đứng ở, đứng ở…”

Người ta nói đại đạo vô tình, nhưng trái tim của Lạc Thần Thượng Nhân còn vô tình hơn đại đạo.

Dẫu là ma đầu, song mất đi trái tim vẫn sẽ phải chết.

Mộ Tương không nói được nữa, thanh âm trong miệng chậm rãi bị gió thổi tiêu tán, ý thức cũng càng mờ mịt, cuối cùng chỉ cảm thấy mình ngã vào một vòng tay ấm áp. Hắn nghe thấy bên tai truyền đến một tiếng thở dài: “A Tương —— đừng sợ.”



Mộ Tương dường như lại trở về thời điểm mình vừa bị trục xuất tông môn thừa dịp Sư Hòa bế quan. Hắn bị người khác đuổi gϊếŧ, kinh mạch toàn thân đứt từng khúc.

Vì trong lòng chỉ có chấp niệm ấy, cũng vì báo thù, hắn bất đắc dĩ nhập ma đạo. Hắn luôn suy nghĩ, nếu sư phụ bế quan xong mà nhìn thấy mình như thế, e rằng sẽ tự mình tới thanh lý môn hộ.

Tuy nhiên, Mộ Tương chờ cả trăm năm, nhưng không chờ được Sư Hòa tới gϊếŧ mình, mà nghe tin Sư Hòa muốn nhập thế tục, đoạn tuyệt chút bụi trần cuối cùng. Nếu thành công, từ đây thật sự là đại đạo vô tình, cách việc thành thần thành tiên càng gần thêm một bước.

Mộ Tương đâu thể nào cam tâm.

Hắn sử dụng thủ đoạn để mình vào phàm trần lịch kiếp giống Sư Hòa. Nếu nhập phàm trần thì đương nhiên không thể mang khả năng và ký ức của họ từ thế giới bên ngoài.

Khi hắn sinh ra ở phàm trần, Sư Hòa đã ở Đại Tương mấy thập kỷ. Mặc dù không có ký ức, nhưng chấp niệm khắc vào xương tủy vẫn khiến Mộ Tương nảy sinh vọng niệm với Sư Hòa ở lần gặp đầu tiên, không thể khống chế.

Nhưng ở nơi tập tục còn chưa cởi mở như Đại Tương, hắn mất đi ký ức còn chẳng hiểu tại sao mỗi lần nhìn thấy Sư Hòa đều cảm thấy chua xót và vui mừng.

Hắn chỉ có thể vâng theo bản năng đi lấy lòng y, đi nịnh nọt, đưa tất cả những thứ mình cảm thấy tốt đến trước mặt y, rồi bị thờ ơ hết lần này đến lần khác.

Nhưng Mộ Tương không ngờ rằng, chuyện đi theo Sư Hòa nhập phàm trần lịch kiếp sẽ thành quyết định sai lầm nhất của mình.

Chấp niệm đã thành ma trong lòng hắn, cuối cùng vì cứu Sư Hòa lúc ấy bị nữ nhân dị tộc Lạc Hoàng hạ cổ, hắn ngây thơ mà ngu xuẩn mang chiếc hộp đen bất minh vào lãnh thổ Đại Tương ——

Cổ độc giống như ôn dịch đó đã lan ra khắp Đại Tương và sau đó đến các quốc gia xung quanh… Từ đây, sinh linh đồ thán, vạn dân bi ai.

Trên lưng hắn gánh ngàn vạn món nghiệt nợ, từng sinh mệnh thống khổ, phụ nữ trẻ em phát ra tiếng gào thét thê lương, đều chết vì hắn.

Quyết định sai lầm thứ hai nhưng không hề hối tiếc mà hắn đã thực hiện, là đoạt Luân Hồi Cảnh, vây hãm ngàn vạn linh hồn đã chết bởi tai bay vạ gió, cũng như Sư Hòa và chính hắn.

Bọn họ bị mắc kẹt ở đây trăm năm, bị hủy diệt hết lần này đến lần khác, rồi lần nữa lặp lại.

Nhưng vô luận Đại Tương đi đến kết cục nào, Mộ Tương vẫn chưa bao giờ nhận được nỗi niềm yêu thương từ Sư Hòa.

Hắn mang theo ký ức kiếp đầu tiên, kiếp thứ hai… Liên tục hồi tưởng ký ức của các đời trước, chỉ muốn được toại nguyện, dù chỉ có một lần.

Hắn muốn cầm tay Sư Hòa một lần, muốn một nụ hôn từ y, còn muốn nhận được một cây dành dành do y tặng, bày tỏ tâm tư với nhau vào lễ Chi Hương ở Đại Tương, cùng nhau dạo bước trên những con phố nhộn nhịp.

Song hắn chưa từng có một lần như nguyện.

Mãi đến kiếp cuối cùng, hắn ngồi trên ngôi vị hoàng đế, ép Mộ Ngọc vào đại lao, nhưng cuối cùng vẫn chỉ chờ được một Sư Hòa thờ ơ. Hắn rốt cuộc không chịu đựng nổi nữa, lựa chọn tự vẫn trước mặt Sư Hòa…

Hắn là người điều khiển Luân Hồi Cảnh, hắn tự vẫn chết, đồng nghĩa với việc Luân Hồi Cảnh sụp đổ.

Ngàn vạn vong hồn bị giam cầm hàng trăm năm đồng loạt than khóc, dù có ăn tươi nuốt sống máu thịt của hắn cũng chẳng thể bù đắp được tội nghiệt ngập trời này.

Còn Sư Hòa thức tỉnh đến đây tìm hắn, hai người đấu cả đêm. Nhưng nhìn thấy ánh mắt ngày càng lạnh lẽo của Sư Hòa, Mộ Tương rốt cuộc không phản kháng nữa, chịu một đòn nặng nề nhất.

Phượng ngọc mà hắn được tặng khi xưa bái sư đã bị Sư Hòa thu trở về ngay trước mặt tất cả đại năng, còn bị Sư Hòa đánh gãy ma kinh, giam trên Nhân Quả Đài để chuộc tội cho các linh hồn chết oan.

Hắn không biết Sư Hòa cần trái tim của mình làm gì… Thật sự không cần thiết…

Sinh mệnh lực của hắn đã sắp sửa cạn kiệt, không kéo dài được bao lâu nữa.

“Ta chỉ muốn xem xem, rốt cuộc phải lặp lại bao nhiêu lần, ngươi mới có thể nắm lấy tay ta, bảo vệ ta một lần…”



Mộ Tương không ngờ mình còn có thể tỉnh lại.

Hắn ngơ ngác nhìn chiếc giường vừa quen thuộc vừa xa lạ —— đây là cung điện hắn xây dựng ở biên giới sau khi tu ma đạo.

Thân thể cũng không suy yếu như hắn tưởng. Cảm giác trống rỗng trong l*иg nguc ban đầu cũng đã biến mất, vô cùng tràn đầy, như thể ký ức mình bị đào sống trái tim lúc trước là giả vậy.

Nhưng khi hắn kéo áo mình ra và cúi đầu nhìn xuống, nơi trái tim quả thật có một vết sẹo còn chưa khỏi hẳn. Còn các sợi đen vốn quấn quanh trái tim đều đã biến mất…

Không biết có phải là ảo giác của hắn không, dường như còn có thể loáng thoáng trông thấy đường công đức màu vàng kim.

Công đức…

Hình như từng có người nói với hắn, thần vừa thấy bệ hạ đã biết bệ hạ là người có đại công đức trên thân.

Cảm giác lạnh lẽo lan tràn từ đầu đến chân Mộ Tương, hắn nhớ ra rồi.

Hắn nhớ lại kiếp luân hồi thứ một trăm linh tám mà mình và Sư Hòa đã trải qua. Hắn bước lên hoàng vị, Sư Hòa vẫn là Quốc sư, đối xử với hắn tốt chưa từng có. So sánh với sự lạnh băng trăm kiếp, đời trước có thể nói là dịu dàng.

Đây cũng là đời duy nhất mà người chết trước là Sư Hòa, không phải hắn.

Tay Mộ Tương run rẩy không ngừng. Rõ ràng Luân Hồi Cảnh đã tan biến khi hắn tự vẫn ở lần luân hồi thứ một trăm linh bảy. Đời luân hồi cuối cùng không phải do hắn dựng lên.

Nhưng ngoại trừ hắn, cũng chỉ mỗi Sư Hòa có thể làm được.

Mộ Tương nghĩ về điểm khác biệt giữa Sư Hòa và hơn một trăm lần luân hồi trước đó, từ người thường tới bách độc bất xâm, cùng với khối ngọc bội tùy thân hắn đeo lúc sinh ra, còn có chiếc trâm xanh lá Sư Hòa để lại lúc rời khỏi, rõ ràng đều không thuộc sở hữu của Đại Tương.

Nhưng Sư Hòa hiển nhiên cũng không có ký ức, rốt cuộc y muốn làm gì?

Hoặc là nói, rốt cuộc y đã làm gì?

Đến tận bây giờ Mộ Tương vẫn nhớ rõ cảnh tượng ở kiếp cuối cùng, Sư Hòa chết ở trước mặt hắn, ngón tay thon dài chậm rãi buông xuống.

Quá tuyệt vọng… Thậm chí còn tuyệt vọng hơn cả khi hắn bị Sư Hòa moi tim lúc trước.

Mộ Tương nắm chặt tay, cảm nhận nguồn sức mạnh sâu trong cơ thể không thuộc về mình, lệ khí toàn thân vốn thuộc về ma đầu cũng đã biến mất, như thể đã trải qua một hồi rửa tội, khắp người đều trở nên tinh thuần hẳn.

Hắn vận lực, kinh ngạc phát hiện tất cả kinh mạch đã đứt gãy trước khi nhập ma đã được chữa trị hết, thậm chí còn dồi dào hùng hậu hơn.

Hắn cảm thấy, nếu bây giờ lại đối đầu với Sư Hòa, chưa chắc hắn đã không phải đối thủ.

Song trước đấy hắn rõ ràng đã bị giam trên Nhân Quả Đài, bị sư phụ yêu dấu moi tim, còn sử dụng món quà sinh nhật mà hắn từng đòi —— một cây trâm gỗ màu xanh lá bình thường đến chẳng thể bình thường hơn.

Trong lòng hắn dâng trào nỗi khủng hoảng không tên. Hắn ngỡ ngàng luống cuống nhìn quanh cung điện băng giá.