Chín giờ, Cố Cẩm đã chuẩn bị xong hành lý để rời ký túc xá. "Cố Cẩm, chào buổi sáng."
Tư Vũ vừa cùng bạn trai trở về ký túc xá, tại đầu bậc thang gặp Cố Cẩm, cô cúi đầu nhìn hành lý trong tay Cố Cẩm,
"Cậu muốn đi đâu sao?"
Hôm qua Cố Cẩm mới trở về nhà, ngày hôm nay quay về trường học lai muốn rời đi, Tư Vũ cảm thấy có chút kỳ quái.
"Đúng rồi."
Cố Cẩm cười cười, không có gì giấu diếm, "Đi ra ngoài chơi mấy ngày."
"Ừ, đi chơi vui vẻ nhé."
Cố Cẩm đi ra khỏi ký túc xá, một chiếc xe Maybach màu đen đang đỗ ở đó.
Thấy cô kéo theo rương hành lý, cửa xe mở ra. Lái xe Lưu chủ động tiến lên tiếp đem hành lý của Cố Cẩm đặt ở sau cốp xe.
"Cảm ơn." Cố Cẩm cười cười nói lời cảm tạ.
"Cố tiểu thư khách khí rồi."
Đối với Cố Cẩm mà nói, kéo theo rương hành lý cũng hơi nặng, còn lái xe Lưu chỉ cần dùng một tay là đã mang được hành lý lên xe.
Cất hành lý xong, lái xe Lưu gật đầu với Cố Cẩm rồi tự động trở lại ngồi ở ghế lái.
"Em mang ít đồ như vậy à?"
Mục Minh Thừa cũng xuống xe, không biết có sợ bị người nhận ra hay không, hắn mặc trang phục màu đậm đơn giản, đeo cặp kính râm. Hai tay đút trong túi quần, trông thật trẻ trung, năng động. Mục Minh Thừa cô gắng che bớt đi khí chất ngút trời, tại nơi này, so với mấy người đi trong sân trường, nhìn anh cùng những sinh viên chừng hai mươi tuổi cũng không có gì khác biệt.
"Có ngài đưa thẻ tín dụng, thiếu cái gì thì đi mua, làm gì phải mang nhiều đồ đâu."
Cố Cẩm cười cười nghiêng đầu nhìn Mục Minh Thừa, "Chẳng lẽ Mục tiên sinh không nỡ dùng tiền?"
"Làm sao có thể."
Mục Minh Thừa nhìn cô gái trước mắt tươi cười dịu dàng, tim hơi nhảy lên, nét mặt giống như cười mà không phải cười, "Tôi đã tặng cho em, nó sẽ là của em, tùy em sử dụng."
Người đàn ông này, lời nói không đúng với suy nghĩ trong lòng. Cố Cẩm còn nhớ rõ lúc trước cô nhận chiếc thẻ này, sắc mặt Mục Minh Thừa rất lạ. Cô dám khẳng định, mình nếu mình tiêu thật nhiều tiền, anh sẽ không giữ thái độ như vậy.
Tư Vũ lại một lần xuống lầu để đưa sách cho bạn trai. Xa xa, nhìn thấy Cố Cẩm cùng một người đàn ông, ngồi vào trong xe rời đi.
"Tư Vũ, cô bé kia là ngươi bạn cùng phòng của em sao?" Bạn trai Tư Vũ quan sát chiếc xe từ xa, dò xét.
"Hừm, mới chuyển đến không có mấy ngày."
Tư Vũ đem sách đưa cho anh ta rồi hỏi, "Anh nhìn cái gì đấy?"
"Em không cảm thấy người đàn ông kia có chút nhìn quen mắt sao?"
"Không thể nào." Tư Vũ nghi hoặc, "Em chưa từng thấy anh ta!"
Thường Kiệt há hốc mồm, nghĩ tới suy đoán của bản thân.
Anh ta đã học xong nên có tham gia buổi lễ tốt nghiệp năm nay. Tại buổi lễ, anh lại ngồi ở hàng phía trước, nhìn thấy hiệu trưởng cùng người khác là Mục Minh Thừa ngồi phía trên. Mặt khác anh ta đặc biệt yêu thích xe sang, dù là mua không nổi, nhìn qua cũng là tốt rồi.
Trong lúc chờ lấy sách, Thường Kiệt đã chú ý chiếc Maybach kia. Cho nên, khi thấy người bên trong xe đi ra anh cũng để ý. Nhưng có lẽ thật sự là anh nhìn lầm, Tư Vũ nói bạn cùng phòng tính tình nhu hòa, làm sao lại quen biết Mục Minh Thừa chứ?
Nhưng, coi như người kia không phải Mục Minh Thừa, cũng không phải người bình thường. Xem ra, còn phải để bạn gái của anh chơi thật thân với Cố Cẩm nữa.
Không phải giờ làm việc nên giao thông không bị cản trở. Sau khi lên xe, xe chạy rất nhanh đã tới sân bay.
Tại sảnh VIP trong sân bay, trợ lý Phương một lần nữa lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian.
"Mục tiên sinh, Cố tiểu thư."
Trợ lý Phương nhìn thấy Mục Minh Thừa trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn, "Còn một lúc nữa máy bay mới cất cánh, hai người có muốn tìm một vị trí nghỉ ngơi hay không?"
"Ừm."
Sau đó, Mục Minh Thừa liền dắt tay Cố Cẩm ngồi vào trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ngoại trừ trợ lý Phương, còn có một vài nhân viên Mục thị đi cùng. Tuổi bọn họ đều tầm bốn mươi tuổi trở xuống, toàn bộ mặc Âu phục, giày da đen bóng, thần sắc bình tĩnh, lộ ra dáng vẻ không thể xâm phạm.
Dù là Cố Cẩm không thèm để ý, tại mọi người vụиɠ ŧяộʍ dò xét nên cô cũng không được tự nhiên. Cô đang muốn hất tay Mục Minh Thừa ra thì lại thấy ánh mắt của anh nên dừng lại. Cũng may rất nhanh sau đó có thông báo máy bay sắp cất cánh.
Cố Cẩm cùng Mục Minh Thừa đứng lên, thở dài một hơi, cô còn tưởng rằng có thể hưởng thụ đãi ngộ như nữ chính là ngồi máy bay tư nhân! Bên trong khoang thương gia, Cố Cẩm lấy một quyển sách ra đọc cho đỡ nhàm chán.
Đột nhiên, một ngón tay thon dài tay che lên quyển sách, "Phòng Nguyên nói, em dự định sáng lập tạp chí?"
"Đúng."
Cố Cẩm không muốn giấu Mục Minh Thừa chuyện này, thoải mái thừa nhận, "Có vấn đề sao?"
"Không có vấn đề, nhưng tôi có một yêu cầu."
Mục Minh Thừa lấy quyển sách trên tay của cô, nghiêm túc nói: "Không cho phép hợp tác với Đồng Lâm."
"Vì sao?"
Cố Cẩm giương mắt, nhìn thẳng Mục Minh Thừa. "Em không có ý với anh ta, nhưng tâm tư của anh ta không cần tôi nói em cũng hiểu rõ."
Ngón tay Mục Minh Thừa gõ nhẹ lên bàn, quay đầu nói: "Nếu thực sự muốn lập nghiệp, có thể làm một mình. Có thể lập công ty dưới danh nghĩa của Mục thị."
Dường như sợ Cố Cẩm hoài nghi, Mục Minh Thừa liền nói, "Yên tâm, loại công ty nhỏ này, tôi còn không để vào mắt."
Đạo lý dựa vào đại thụ hóng mát, chắc hẳn mọi người đều biết. Mục Minh Thừa đồng ý đem tên tuổi Mục thị cho Cố Cẩm dùng, so với cho tiền con hữu dụng hơn nhiều.
Dừng lại một lát, Cố Cẩm mấp máy môi, khẽ nói, "Được."
Đề nghị của Mục Minh Thừa cô có thể không đồng ý, nhưng cô cùng Đồng Lâm, cũng nên chấm dứt. Bởi vì chiếm thân thể của nguyên chủ, nên khi đối mặt Đồng Lâm, Cố Cẩm sinh ra cảm giác áy náy. Nhưng dù sao cô cũng không phải nguyên chủ, không cách nào đáp lại tình cảm của Đồng Lâm. Không bằng mượn cơ hội này, nói với Đồng Lâm rõ ràng cũng là tốt.
Cố Cẩm đã quyết định nhưng trong lòng cảm thán: Nếu Đồng Lâm chủ động biểu lộ tâm ý sớm một chút, nếu Trình Hân không tác hợp nguyên chủ cùng Thiệu Sùng, Cố Cẩm tin tưởng, bọn họ sẽ trở thành một đôi rất hạnh phúc. Nhưng mà, có một số việc, bỏ qua chính là bỏ lỡ.
_ _ _ _ _
Ngồi máy bay một hồi lâu, rốt cục cũng đến nước Y, tất cả mọi người rất mệt mỏi nhưng tạm thời không thể nghỉ ngơi.
Quản lý xí nghiệp hợp tác cùng Mục thị tự mình đến tiếp đón, Mục Minh Thừa cùng người đó hàn huyên, toàn bộ hành trình đều dùng tiếng Anh rất trôi chảy để cho người ta lau mắt mà nhìn.
Cố Cẩm đi theo Mục Minh Thừa, cười đến mặt có chút mỏi.
Cô không nghĩ tới bản thân lại có chứng sợ độ cao, sau mấy tiếng ngồi ở trên máy bay, trong lúc vô tình nhìn ra bên ngoài một cái, cả người đều không tốt. Sắc mặt tái nhợt, lại muốn nôn.