Nguy To! Đại Minh Tinh Đều Thích Tôi

Chương 15: Củ Cải

Bối Lạc trầm ngâm suy nghĩ. Nếu điều Lâm Mộng nói là thật, vậy chắc chắn người dưới cổng công ty là Siêu Ngốc. Nhưng cậu ta với cô ở nhà suốt, dường như là không rời khỏi ghế sofa, thời gian đâu mà tới tận đó làm loạn.

“Ầy, bạn tôi ơi. Có thể là cậu căng thẳng nên mới nhận nhầm. Mình thề, Siêu Ngốc sáng giờ không ra bên ngoài nửa bước!”

“Cả đạo diễn và mọi người đều thấy, mình làm sao nhận nhầm cho được!”

“Nhưng cậu ta thực sự ở nhà mà…”

Lâm Mộng không muốn nói chuyện với họ, cô òa khóc một lần nữa, lủi thủi đi về phòng của mình. Lăng Siêu đứng dậy muốn vào trong, lại bị Bối Lạc gọi lại.

“Này, anh tính đi đâu vậy?”

“An ủi Lâm Mộng. Bây giờ cô ấy cần tôi nhất.”

“Cần cái đầu nhà anh ấy. Giờ anh vào bên trong cái đầu cũng không còn để thoát ra đâu. Ở yên đây đi.”

Lăng Siêu vẫn lo lắng cho Lâm Mộng, cậu đứng ngồi không yên, càng nghe tiếng khóc của cô cậu ta lại càng sốt ruột. Chỉ có Bối Lạc là bình thản tiếp tục ngước nhìn tv.

“Yên tâm đi, khóc nhiều mệt rồi sẽ tự ngủ. Nhưng mà đây là công việc quan trọng mà Lâm Mộng muốn có, vụt mất rồi đúng là rất sốc. Rất lâu mới khôi phục được tâm trạng đấy.”

Bối Lạc mới chỉ dọa vài câu đã khiến cho Lăng Siêu cả người nóng ran như lửa. Lâm Mộng mà buồn thì anh làm sao vui vẻ cho nổi.

“Vậy… mau giúp tôi nghĩ cách đi…”

“Còn nhận Lâm Mộng là vợ, vậy mà không biết dỗ dành cậu ấy.”

“Ây da Lạc Lạc đại sư, tôi thực sự không biết…”

Vì muốn làm cho vợ mình vui, Lăng Siêu chẳng thèm cần hình tượng, đứng ra sau bóp bóp vai cho Bối Lạc. Cô hưởng thụ chán chê mới thở dài bày cách.

“Thực ra Lâm Mộng dễ lắm. Muốn cô ấy vui, anh phải mua thứ gì đó cô ấy thích nhất, làm món gì đấy cô ấy yêu nhất. Ví dụ thịt bò hầm, tôi cũng thích ăn…”

Lăng Siêu đem từng câu từng chữ đều ghi nhớ vào đầu, không bỏ sót một chi tiết nào.

“Quan trọng nhất, cô ấy thích gì, anh phải đáp ứng cho cô ấy.”

“Bây giờ ngoại trừ công việc, Lâm Mộng còn thích gì nữa?”

Bối Lạc đưa ngón tay lắc qua lắc lại, sau đó chỉ về hướng của Lăng Siêu. Cậu ta nhìn mình, hỏi lại.

“Tôi? Lâm Mộng đương nhiên thích rồi…”

“Người ta thích Lăng Siêu, chứ không phải Siêu Ngốc! Cuối tuần này Lăng Siêu và Bạch Tư Vũ sẽ tổ chức fanmeeting, anh tặng cô ấy một tấm vé, nhất định sẽ khiến cô ấy vui mừng phát điên.”

“Vui mừng phát điên, thật vậy sao?”

“Đương nhiên, có thêm một tấm vé nữa cho tôi thì càng tốt.”

Lăng Siêu chỉ “À…” một cách hờ hững, Bối Lạc liền quay lại nhíu mày nhìn.

“Thái độ vậy là sao? Cũng vì anh mà tôi mất việc đấy! Mời một tấm vé thiệt thòi lắm hả?”

Lăng Siêu xua tay lắc đầu, cậu ta chỉ là buột miệng thở dài một câu. Không ngờ con gái lại phức tạp như vậy.

“Được rồi, nhiệm vụ tôi làm cũng xong, về trước đây. Anh làm gì thì làm, để Lâm Mộng nổi điên lên là không xong đâu đấy.”

“Ờ… cẩn thận…”

Bối Lạc ra được đến ngoài cửa, nhưng chưa đi được ba bước liền quay lại. Lăng Siêu tính hỏi cô liền tự trả lời luôn.

“Bây giờ về nhà ngoại sẽ nghi ngờ mất. Tôi nói ở nhà Lâm Mộng nốt sáng nay. Cho nên phần cơm trưa, nhớ làm nhiều lên một chút.”

Lăng Siêu gật gật đầu, Bối Lạc lại tiếp tục mở tv xem chương trình mình yêu thích. Trong nhà bây giờ ngoài tiếng của tv ra thì còn thêm những tiếng khóc không ngớt của Lâm Mộng. Lăng Siêu đứng ở ngoài hết lời dỗ dành, nhưng cũng không khiến cho Lâm Mộng im lặng được.

Cũng may thím Hoa mấy hôm trước đã đi nghỉ mát, nếu không giờ này cả ba người đều sẽ phải nghe mắng thay vì nghe Lâm Mộng khóc lóc. Lăng Siêu chỉ có thể nhân thời gian này làm một bữa cơm trưa, dù sao cũng sắp tới mười giờ.

Lúi húi dưới bếp một hồi lâu, Lăng Siêu đã mần mò xong một bữa cơm. Bối Lạc ngồi xuống thoải mái dùng cơm, ung dung nhìn cậu ta đứng ngoài cửa mặc sức gọi.

“Lâm Mộng, mau ra ăn cơm trưa thôi. Em đừng khóc nữa…”

Bên trong, tiếng khóc đã ngớt đi không ít, nhưng Lâm Mộng vẫn im lặng không muốn ra ngoài. Lăng Siêu chỉ có thể bần thần ngồi xuống ghế, cơm hôm nay thật không ngon chút nào.

“Ây dà, đừng buồn nữa. Cứ đề Lâm Mộng đó đi, khi nào đói cậu ấy tự khắc sẽ ra ăn thôi.”

Lăng Siêu gật gật đầu, gương mặt buồn bã mãi mới ăn xong một chén cơm nhỏ. Cậu ta để lại đồ ăn mới cho Lâm Mộng, giúp cô hâm nóng lại rồi để sẵn ở ngoài bàn. Khi nào cô bình tĩnh trở lại nếu đói còn có cái để ăn.

“Lăng Siêu, muốn làm cho Lâm Mộng hết buồn không?” Bối Lạc ngồi trên sofa xỉa răng, cô chép miệng, gương mặt còn có vẻ rất gian.

“Đương nhiên là muốn.”

“Ừm… Lâm Mộng thích động vật lắm, anh mua một chú chó về tặng cậu ta đi.”

“Ồ… nhưng mà mua ở đâu?”

“Đương nhiên là tiệm thú cưng rồi, chứ không cậu nghĩ ở đâu?”

Lăng Siêu hào hứng muốn đi, nhưng cậu chợt nhận ra mình không có đồng tiền nào trong người cả.

“Không có tiền… làm sao mua?”

Bối Lạc có vẻ như đã dự đoán được trước chuyện này, cho nên cô có vẻ không băn khoăn lắm. Cầm điện thoại lên nhắn một vài tin cho ai đó, xong việc liền đứng dậy.

“Được rồi, nhà bạn của tôi có một chú cún cực xinh. Cậu ta không muốn nuôi nữa, nhân cơ hội này, tôi đưa anh tới đó để đón.”

“Vậy thì tốt quá rồi!”

Lăng Siêu ngốc nghếch hoàn toàn tin lời của Bối Lạc. Thực chất chẳng có chú cún nào miễn phí cả, Bối Lạc vốn dĩ đã thích chú chó của bạn mình, chỉ là không đủ tiền để mua nó, bởi đó là dòng chó lông xù cực đáng yêu.

Nhân cơ hội này, cô dùng Lăng Siêu “giả” để coi đó là một loại tiền. Lén đưa cậu ta ra ngoài, để cô bạn kia nhìn một cái là có thể đem được chú cún kia về rồi. Hơn nữa ngoại của cô rất ghét động vật, nên nuôi ở nhà của Lâm Mộng là một sự lựa chọn hoàn hảo.

Cái này có chút tâm cơ, nhưng mà biết sao bây giờ, vừa giúp Lăng Siêu làm cho Lâm Mộng vui, lại vừa được ngắm ké cún con. Một công đôi việc.

Bối Lạc tự đắc, mình quả thật thông minh!

Quả thật, khi có Lăng Siêu ở đó, cô bạn kia đã không ngần ngại mà đem chú cún của mình tặng cho anh. Nó có một bộ lông trắng muốt xù lên, giống hệt như một chiếc kẹo bông gòn biết đi, đáng yêu vô cùng.

Lúc đem nó về tới nhà cũng là lúc Lâm Mộng chịu ra ngoài. Cô đã đỡ giận từ khi nãy, nhưng lại phát hiện Bối Lạc và Lăng Siêu biến mất, gọi tận mấy cuộc cũng không nghe.

Ngay khi định ra ngoài để tìm, hai con người ấy cuối cùng cũng tự về nhà, còn đem theo một cục bông lớn.

“Bối Lạc, cậu lại dẫn Lăng Siêu đi đâu vậy? Lỡ như anh ta bị phát hiện thì sao?”

Lăng Siêu đẩy Lâm Mộng vào trong phòng, cậu cởi bỏ mắt kính, khẩu trang và mũ - vật bất ly thân của mình, sau đó mới giải thích.

“Vợ yên tâm, anh bịt kín lắm, không có ai nhận ra đâu. Với lại anh có đem quà về cho vợ này.”

“Quà?”

Từ đằng sau Bối Lạc, một chú cún trắng tinh xuất hiện. Vừa nhìn thấy Lâm Mộng nó đã bổ nhào tới vẫy tít đuôi, còn âu yếm cọ cọ vào má của cô. Lâm Mộng nhất thời bị cục bông ấm mền này làm nhột, cô không tự chủ được mà cười lớn.

“Haha, được rồi, nhột… nhột quá…”

“Lăng Siêu, anh kiếm được nó ở đâu vậy?”

Tâm trạng của Lâm Mộng quả thật đã được cải thiện, Lăng Siêu vô cùng vui mừng, trả lời.

“Là được bạn của Bối Lạc cho…”

“Bạn của Bối Lạc…?” Lâm Mộng nhìn sang con người đang đánh mắt đi phía khác kia, cảm thấy có gì đó không đúng liền tra hỏi.

“Này, cậu đưa Lăng Siêu đi đón bé cún này về làm gì?”

“Ờ… một mình làm sao đưa được nó về, cần có người trợ giúp chứ nhỉ…? À, nhìn kìa, nó quấn cậu quá trời… hay là chúng ta đặt tên cho nó đi.”

Bối Lạc vội vàng đánh lạc hướng, không thể để Lâm Mộng biết được chuyện lợi dụng Lăng Siêu. Cô cũng vì chú ý đến chú cún này quá nhiều nên cũng không hỏi sâu thêm, liền quay lại cưng nựng nó.

“Mày mềm mại, lông trắng tinh như củ cải vậy, không biết đặt tên gì cho đẹp nhỉ…?”

“Củ cải? A, vậy gọi nó là Củ Cải luôn đi!” Lăng Siêu thốt lên phấn khích. Cái tên này không tồi, còn rất dễ thương.

“Ừm… vậy được rồi, sau này chúng ta sẽ gọi mày là Củ Cải nhé!”

Củ Cải nhận được tên, nó vui mừng vẫy đuôi mạnh hơn, chạy qua chạy lại vòng quanh của Lâm Mộng. Cũng vì chuyện này mà tâm trạng của cô đã vui hơn rất nhiều, việc không vào được công ty Kiều Tinh cô đã sớm quên đi nó.