Ngày mở máy đầu tiên chủ yếu là để các diễn viên và nhân viên đoàn phim làm quen với nhau, tạo điều kiện thuận lợi cho công tác sau này. Vậy nên lịch quay cũng không quá đày đặc, đạo diễn Đoạn rất nhanh đã ra hiệu kết thúc ngày làm việc, cho mọi người trở về nghỉ ngơi, chuẩn bị hôm sau tái chiến.
Vì phối hợp với bối cảnh thế giới của 《Cực quang》, tinh cầu điện ảnh này đã được điều chỉnh thiết lập để có hai mặt trăng. Giờ khắc này, trong đêm đen mênh mông vô ngần, hai vầng trăng tròn mông lung treo tại hai phía của nền trời, lấp lánh hô ứng, ánh sáng thanh khiết mộng ảo tràn khắp cả mặt đất.
Tuy rằng chỉ vừa quen biết, thế nhưng Sở Ngôn đối với loại phụ nữ thẳng tính hào sảng như Trịnh Tâm Ngưng cũng rất có hảo cảm. Sau một ngày quay hình hai người đã sớm thân thiết, chờ đến lúc tạm biệt Trịnh Tâm Ngưng còn cười nói: “May là hai nụ hôn đầu đã được cắt bớt, chỉ còn lại cái thứ ba, bằng không ngày mai khi quay hình chị nhất định sẽ bật cười.”
Sở Ngôn mỉm cười, lắc đầu nói: “Chị Trịnh, đạo đức nghề nghiệp của chị sẽ không cho phép chị làm vậy.”
Trịnh Tâm Ngưng hơi nhún vai: “Cậu đừng nghĩ chị vĩ đại như thế, chị cũng là do sắp kết hôn rồi, bằng không có một hot boy như Tiểu Ngôn trước mặt, đóng cảnh hôn vẫn là chị kiếm lời. Hôm nay 《Thịnh Thế 》 vừa đúng lúc phát sóng tập cuối, vai Ti Tích của cậu được rất nhiều người hoan nghênh, chị cũng rất thích.”
Hai người lại tán gẫu vài câu, sau đó chia ra ở lối vào bên cạnh ký túc xá.
Trợ lý Vu Đồng Đồng là nữ giới, vậy nên cũng đi theo Trịnh Tâm Ngưng vào khu phòng nữ, Sở Ngôn và Chu Hòa Huy lại cùng nhau đi về ký túc xá nam. Vừa đi Chu Hòa Huy vừa cảm khái: “Tính cách của Trịnh Tâm Ngưng quả là còn tốt hơn cả lời đồn, bất quá cô ấy chăm sóc cậu như vậy quả thực khiến anh có hơi kinh ngạc, có lẽ là do cô ấy thích nhân vật Ti Tích cậu diễn đi.”
Sở Ngôn nghe vậy thì hỏi: “Anh Chu, chị Trịnh cũng là nghệ sỹ của Thiên Thịnh, anh không quen biết chị ấy sao?”
Chu Hòa Huy lắc đầu, bất đắc dĩ cười nói: “Chỉ tính người đại diện dưới trướng Thiên Thịnh cũng đã có đến mấy trăm, trong tay mỗi người lại có vài nghệ sỹ, anh không có khả năng toàn bộ đều quen biết. Người đại diện của Trịnh Tâm Ngưng cũng là người đại diện hạng nhất của công ty, bọn anh cũng coi như quen biết, bất quá dưới tay đối phương có không ít người.”
Trên con đường nhỏ vắng vẻ, hai người cứ thong thả bước đi, Sở Ngôn đột nhiên hỏi: “Anh Chu, anh chỉ mang một mình em như vậy có ảnh hưởng gì không?”
Chu Hòa Huy hơi sửng sốt, bước chân cũng chững lại một chút, thế nhưng anh rất nhanh đã đuổi kịp bước tiến của Sở Ngôn, ngữ khí ôn hòa nói: “Cũng không có gì, anh trước giờ chưa từng gặp diễn viên nào giống như cậu, không cần kịch bản AI cũng có thể đóng phim. Nếu để cho những đạo diễn khác biết được, sợ rằng không ai dám nhận cậu.”
Khóe miệng của Sở Ngôn hơi cong liên, nói: “Vậy nên chỉ có thể gạt.”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, trên đường còn gặp phải không ít nhân viên đoàn phim, bất quá hôm nay chỉ có ba diễn viên là Sở Ngôn, Trịnh Tâm Ngưng và nam 3 đã đến, những người còn lại phần lớn đều là diễn viên quần chúng, những vai tương đối trọng yếu đều chưa xuất hiện.
Từ sau khi ký hợp đồng với Sở Ngôn, những nghệ sỹ khác dưới tay Chu Hòa Huy đều đổi người đại diện, nếu không là tự đi phát triển sự nghiệp. Ban đầu lúc Từ Ngọc Dung ra lệnh cho Chu Hòa Huy mang Sở Ngôn về cũng không nói cho anh biết chuyện này, thế nhưng sau khi Chu Hòa Huy biết lại đồng ý với yêu cầu đó.
Một Ảnh hậu và ba nghệ sỹ tuyến một cứ thế dứt khoát buông tay.
Những người này đều là do một tay Chu Hòa Huy nâng đỡ, tâm huyết của anh đổ vào nhất định không ít. Tuy rằng bọn họ sau khi đổi người đại diện vẫn còn quan hệ cá nhân, thỉnh thoảng có liên lạc thăm hỏi, thế nhưng chung quy vẫn không còn là nghệ sỹ của anh.
Thế nhưng, trong lòng Chu Hòa Huy lại không có bao nhiêu thất vọng.
Người đại diện cao cấp nhất của Thiên Thịnh chính là Từ Ngọc Dung, quản lý cho An Thiều Dương, mà bên dưới Từ Ngọc Dung, bao gồm cả Chu Hòa Huy tổng cộng cũng chỉ có tám người đại diện hạng nhất, bọn họ đều là tinh anh trong giới, cũng đều là người đại diện kim bài của Thiên Thịnh.
Nhưng mà, bởi vì Chu Hòa Huy hiện tại chỉ chuyên tâm giúp đỡ một mình Sở Ngôn, vậy nên anh mới có thể luôn đồng hành cùng cậu đến mỗi đoàn làm phim, làm ra những an bày thích hợp nhất. Bất quá từ lúc đi theo Sở Ngôn, Chu Hòa Huy cũng cảm giác bản thân đã mở ra một cánh cửa mới trong cuộc đời.
Giống như, giả dụ trước đây có người nói với anh: “Có người chỉ cần dựa vào kịch bản văn tự liền có thể đem nhân vật diễn dịch đến cực kỳ tốt.” Chu Hòa Huy khẳng định sẽ cảm thấy đối phương là đang nói đùa, đây tuyệt đối là chuyện cực kỳ huyền huyễn.
Kỳ thực, thử thay đổi góc độ một chút, cái suy nghĩ này cũng là có đạo lý. Giống như trở về một nghìn năm trước có người nói “Tôi không cần xem kịch bản, chỉ cần anh nói một chút nội dung tình tiết cho tôi, tôi có thể diễn xuất tốt” vậy, thật sự khiến người ta không cách nào hiểu được.
Thế nhưng đến hiện tại, Chu Hòa Huy đã bắt đầu dần dần không quá ỷ lại vào AI nữa. Giống như trong lúc lựa chọn kịch bản, kiến nghị của AI đã không còn là ưu tiên hàng đầu của anh, anh trước đây cũng sẽ không thương lượng công việc cùng với nghệ sỹ, chỉ trực tiếp thương lượng với AI, sau đó đưa ra kết quả. Thế nhưng hiện tại, anh sẽ cùng Sở Ngôn trao đổi nhiều hơn một chút.
Nghĩ đến đây, Chu Hòa Huy không khỏi quay đầu nhìn về phía Sở Ngôn.
Dưới ánh trăng sáng rực trong trẻo, khuôn mặt thiếu niên tuấn tú, đáng người dong dỏng cao mang theo một loại khí chất ưu nhã trầm ổn, hoàn toàn không xứng với tuổi tác. Thiếu niên này phảng phất lúc nào cũng đang sáng tạo kỳ tích, chí ít mỗi một vai diễn của cậu ta đều khiến người xem không nhịn được mà yêu thích hoặc căm hận, bởi vì cậu diễn dịch nhân vật quá mức chân thật, giống như đó không phải là diễn xuất nữa mà là một người thật sự đang tồn tại.
“Anh Chu, anh đã nhìn chằm chằm em suốt ba phút.”
Giọng nói mang theo ý cười của Sở Ngôn thoáng cái cắt đứt dòng tự hỏi của Chu Hòa Huy, anh vừa quay đầu đột nhiên phát hiện trước mặt mình là một bức tường, vì vậy liền nhanh chóng lách người tránh qua một chút.
Chu Hòa Huy cười khan, nói: “Anh chỉ là đang phỏng đoán, tối hôm nay cậu có thể đột phá ranh giới 150, trở thành nghệ sỹ tuyến đầu thực sự.”
Sở Ngôn cười nhẹ hai tiếng, không vạch trần cái cớ sứt sẹo này của Chu Hòa Huy.
Bất quá lời của Chu Hòa Huy thực sự không sai, tối hôm nay tập cuối của 《Thịnh Thế 》 sẽ được công chiếu, danh tiếng của Sở Ngôn sợ rằng sẽ chào đón một đợt phun trào mãnh liệt.
Kỳ thực, đất diễn của Sở Ngôn từ tập 28 đã triệt để hoàn tất, đã suốt nửa tháng chưa từng xuất hiện trước mặt khán giả, thế nhưng đến kết cục của 《Thịnh Thế 》, vẫn còn rất nhiều người hai mắt đẫm lệ tặng hoa tặng sao cho weibo đoàn phim, hy vọng bọn họ lại cho Ti Tích xuất hiện thêm lần nữa.
Khán giả bình thường là không biết, thế nhưng Sở Ngôn lại biét, tối hôm nay Ti Tích quả thực sẽ xuất hiện thêm một lần.
Lúc này đây, nam chính Cơ Nguyên Thanh và nữ chính Trang Nhược lưu lạc thiên nhai, sau khi dừng chân ở liên quan liền không nhịn được nhớ đến kẻ địch đã từng khiến bọn họ vô cùng kiêng kỵ kia. Trong trí nhớ của Cơ Nguyên Thanh, Ti Tích dường như Tu La tái thế, thân mặc bạch y, tay nhuộm máu tươi, mà trong trí nhớ của Trang Nhược, Ti Tích vẫn là vị thiếu niên an tĩnh ngắm nhìn bình hoa dưới ánh trăng kia.
Đợi sau khi ba tập được chiếu xong, hai chữ ‘Hết phim’ vừa xuất hiện, khán giả vừa cảm thấy thỏa mãn lại cảm thấy thất vọng.
Thõa mãn là vì câu chuyện này rốt cuộc cũng kết thúc viên mãn, những người thuộc về phe chính nghĩa đại đa số đều có kết cục có hậu, mà người ác cuối cùng vẫn bước lên con đường không thể quay đầu. Nhưng thất vọng là vì, trên thế giới này chân chính không có được kết cục viên mãn, tỷ như đệ đệ hiền lành của nam chính lại bị kẻ gian hại chết, tỷ như nữ 3 ôn nhu hiền huệ thầm mến nam chính, vì không muốn làm liên lụy đối phương, tự sát mà chết.
Còn có Ti Tích.
Cho dù đã chết từ mười tập trước, Thái tử Lương quốc phong hoa tuyệt đại vẫn là hình ảnh khiến khán giả khó thể nào quên.
Sau khi tập cuối cùng được phát sóng, tỷ lệ đặt hàng chip phim của 《Thịnh Thế 》 đã lên đến con số đáng sợ, bốn nghìn vạn! Hơn nữa còn cách thời điểm kết thúc đặt mua đến tận một tuần, con số này sợ rằng còn có thể tăng lên thêm vài lần. Theo một ít dự đoán chuyên nghiệp, con số này muốn tăng đến năm nghìn vạn cũng là phi thường có khả năng.
Đồng thời, lượng fans trên weibo của Sở Ngôn cũng đột phá cột mốc lớn nghìn vạn, đạt được 1027 vạn fans!
Nghìn vạn, đây chính là một con lạch trời, mỗi nghệ sỹ tuyến một đều có lượng fans ít nhất tám con số, bảy con số tuyệt đối không thể liệt vào tuyến một. Bởi vì bảng xếp hạng ‘Hoa tinh rực rỡ’ một tuần chỉ đổi mới một lần, vì vậy các fans hiện tại cũng không nắm rõ xếp hạng của Sở Ngôn trên toàn quốc, thế nhưng bọn họ cũng có thể đoán được một chút ——
Hiện tại vị trí của Sở Ngôn là 152, sợ rằng sau ba ngày nữa, khi bảng xếp hạng ‘Hoa tinh rực rỡ’ lần nữa được cập nhật, vị diễn viên trẻ tuổi này sẽ thành công nhảy vượt giới hạn, trở thành diễn viên tuyến đầu!
Có thể nói, Sở Ngôn đã bước ra một bước dài trên con đường giải trí này, vượt qua vô số nhấp nhô. Trước mặt của y đã trải ra một con đường càng thêm nguy hiểm, giăng đầy bụi gai cùng gian khổ. Vô số người sau khi đến vị trí này liền chững lại, số lượng người có thể lại tiến thêm một bước, cũng chỉ là trăm người chọn một vài, ít rồi càng ít.
Chu Hòa Huy vì muốn thuận tiện giao tiếp với đoàn phim, vậy nên chỗ ở có chút cách biệt với Sở Ngôn, sau khi đến trước cửa phòng anh liền căn dặn Sở Ngôn ngày mai phải đậy sớm một chút, nhưng lại không quên lưu ý cậu phải nghỉ ngơi cho tốt.
Sau khi liên tục gật đầu hứa hẹn, Sở Ngôn lại xoay người đi về phía phòng ngủ của mình. Bất quá lúc này, khi y nhìn thấy bóng người quen thuộc đang đứng chờ trên con đường phía trước cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút, sau đó liền bình tĩnh lại.
Sở Ngôn bước lên vài bước, rất tự nhiên mở cửa, Hạ Bách Thâm liền vô cùng trấn định tiến vào phòng.
Trong căn phòng rộng rãi an tĩnh này không có một chút thanh âm nào, Sở Ngôn cúi người đổi giày, lại thuận tiện cầm một đôi ra đưa cho Hạ Bách Thâm, khiến người sau vô cùng kinh ngạc. Hạ Bách Thâm đổi giày xong, nhịn không được hỏi: “Cậu là có ý gì?”
Lúc này Sở Ngôn đã rót cho mình một ly nước, bất quá cũng không định rót một ly cho Hạ Bách Thâm, nghe xong câu hỏi thì hơi cười cười, nói: “Không có ý gì, dù sao tôi cũng không thể cản anh vào phòng mà, không phải sao, Hạ tiên sinh?”
Sự phát triển này hoàn toàn nằm ngoài tưởng tượng của Hạ Bách Thâm, anh chỉ cảm thấy mình giống như lại bị thiếu niên này nắm mũi dẫn đi, một chút cũng không thể phản kháng. Vì vậy sau một hồi trầm tư, anh chỉ dựa vào vách tường ở bậc thềm chứ không vào nhà, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Sở Ngôn.
Đợi sau một hồi, Sở Ngôn nói: “Anh thực sự không vào sao? Ồ đúng rồi, có thể anh sẽ ra ngoài tìm một gian phòng khác để ở.”
Hạ Bách Thâm suy tư một lát, hỏi: “Cậu cho là hành tinh này cũng thuộc sở hữu của tôi?”
Sở Ngôn hơi run lên, biểu tình trấn định cũng hơi giãn ra chút ít, sau đó y quay đầu, ánh mắt sâu thẳm hỏi thăm: “Chẳng lẽ không phải?”
Đôi môi mỏng của Hạ Bách Thâm hơi cong lên, nói: “Hành tinh A-12 này tính khắp cả tinh hệ cũng đứng trong top mười, giá trị chế tạo tương đối cao, phí dụng bảo trì cũng không thấp, nó không thuộc về tôi.” Dừng một chút, Hạ Bách Thâm lại bổ sung: “Bất quá A-1 là thuộc về tôi.”
Sở Ngôn vừa mới quyết định không nên quá chán ghét đám nhà giàu: “…”
Sau khi biết mình đã hiểu lầm, nụ cười trên mặt Sở Ngôn trong nháy mắt biến mất, y ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước cửa, hỏi: “Nếu như tinh cầu này không thuộc về anh, như vậy có phải… anh không nên có mặt ở đây không? Bởi vì tinh cầu này đã được đoàn phim 《Cực quang》 thuê lại.”
Đôi mày kiếm của Hạ Bách Thâm khẽ cau: “Theo lý thuyết là như vậy.”
Sở Ngôn khẽ cười một tiếng: “Vậy Hạ tiên sinh, thực sự xin lỗi.”
Lời chỉ nói đến phân nữa, Sở Ngôn biết Hạ Bách Thâm tự nhiên có thể hiểu được ý tứ của mình. Ngụ ý chính là, nếu như anh vẫn không rời đi, chỉ sợ loại hành vi tự ý xông vào tinh cầu thương nghiệp này cũng đủ để anh bị kiện lên tòa án.
Nhưng mà một giây kế tiếp, chợt thấy Hạ Bách Thâm hơi mỉm cười, nói: “Vào sáng hôm nay, 《Cực quang》 đã nhận được ba trăm triệu vốn đầu tư.” Nhìn thần sắc của thiếu niên kịch biến, Hạ Bách Thâm không khỏi sung sướиɠ nhếch lên khóe môi: “Là do Thiên Thịnh rót vào.”
Sở Ngôn: “…”
Việc đã đến nước này, Sở Ngôn cũng không tiếp tục lảng tránh, y mỉm cười, đôi mắt sáng ngời phảng phất đang phản chiếu sao trời rực rỡ, nói: “Nếu đã như vậy, không bằng anh cứ ở lại chỗ này của tôi. Bất quá tôi thật ra rất tò mò, Hạ tiên sinh, hôm nay anh đến tìm tôi là vì việc gì?”
Hạ Bách Thâm chậm rãi rũ mắt, ánh nhìn thâm thúy dán lên gương mặt thiếu niên, không trả lời. Bộ dạng này của đối phương khiến Sở Ngôn cũng không khỏi trở nên trịnh trọng, y mím môi, dùng khí thế bình tĩnh ung dung đồng dạnh đối phó, không hề tránh né.
Hai người nhìn nhau một lát, Hạ Bách Thâm mở miệng hỏi: “Cậu thực sự không tò mò muốn biết nội dung hiệp nghị của chúng ta là gì sao?”