[Giới Giải Trí]Trọng Sinh Chi Tinh Tế Sủng Hôn

Chương 27

Sản nghiệp Hạ thị trải rộng trên toàn hệ Tinh tế, Thiên Thịnh chính là tài sản dưới trướng của Hạ Bách Thâm. Làm công ty giải trí lớn nhất Hoa quốc, chỉ tính riêng đài truyền hình vệ tinh Thiên Thịnh đã sở hữu hai cái, trừ đó ra, Thiên Thịnh còn bao trọn vị trí ban tổ chức tất cả giải thưởng giải trí lớn trên toàn quốc. Mà càng đại gia hơn chính là, bọn họ còn sở hữu tám viên tinh cầu điện ảnh phục vụ sử dụng nội bộ và cho thuê kiếm lời!

Toàn bộ Hoa quốc tổng cộng cũng không hơn ba mươi tinh cầu điện ảnh, trong đó thuộc về sở hữu tư nhân tuyệt đối không vượt quá mười lăm tinh cầu, Thiên Thịnh lại sở hữu tám viên trong số đó! Mọi người nói xem đây rốt cuộc là có tiền hay không? Quả thực là giàu đến mức khiến người ta đỏ mắt!

Lần này Sở Ngôn tiến vào đoàn phim 《Thịnh Thế 》cũng không sử dụng đến tài nguyên của công ty, hoàn toàn là do Chu Hòa Huy giúp y tranh thủ cơ hội, hơn nữa vai diễn của Sở Ngôn cũng chỉ là nam 4 mà thôi. Bất quá, nhà đầu tư lớn nhất của 《Thịnh Thế 》 vẫn chính là Thiên Thịnh.

Vậy nên, đoàn phim 《Thịnh Thế 》 trực tiếp thuê bao một viên tinh cầu điện ảnh bối cảnh cổ đại của Thiên Thịnh để sử dụng. Nếu nói như vậy, viên tinh cầu này quả thực trên danh nghĩa thuộc về Hạ Bách Thâm, hắn là chủ nhân hợp pháp, cho dù tinh cầu này đã được cho thuê, thế nhưng hắn muốn đến đây tuyệt đối cũng không có vấn đề gì.

Sở Ngôn nghĩ thông suốt vấn đề này, cho dù lòng dạ có rộng rãi hơn nữa cũng không tránh khói thoáng co rút khóe miệng.

Đời trước y cũng là một người phi thường biết hưởng thụ, mà đời này bởi vì công nghiệp giải trí quá mức phát đạt, thu nhập của nghệ sỹ cũng rất khả quan, có thể nói là Sở Ngôn trước giờ chưa từng nếm qua khổ cực gì, thậm chí sau này có khả năng càng lúc ngày tháng càng tươi đẹp. Thế nhưng, cái này cũng không đại biểu y có thể sở hữu một viên tinh cầu!

—— sai, là chí ít tám viên tinh cầu!

Một nghìn năm trước, cảnh giới cao nhất của việc khoe giàu đại khái chính là: “Tôi có vài tòa đảo nhỏ trên Thái Bình Dương. Ồ! Mua không tốn bao nhiêu tiền, rất rẻ, ha hả!.”

Mà một nghìn năm sau, lại có một người đàn ông mặt không đổi sắc bình tĩnh nói rằng: “Đây là tinh cầu của tôi.”

… Khoe giàu đến như vậy, không sợ bị sét đánh sao?!

Bất luận như thế nào, Sở Ngôn cũng đã phát hiện, Chu Hòa Huy vốn hẹn rõ sẽ đến đây bàn chút công việc trước sau không xuất hiện, đại khái trong thời gian ngắn hẳn là cũng không đến được, nhất định là do người đàn ông trước mặt dùng chút thủ đoạn gì đó cầm chân anh ta.

Sở Ngôn suy tư trong chốc lát, sau đó bình tĩnh nói: “Hạ tiên sinh, không biết hôm nay X tiên sinhuất hiện ở đây là vì chuyện gì?”

Viên tinh cầu này có thiết lập hệ thống thời tiết giả lập, hoàng hôn đúng giờ xuất hiện, ánh tà dương ấm áp chiếu xạ lên gương mặt lạnh lùng khắc sâu của người đàn ông, khiến cho mỗi đường nét càng thêm có vài phần lập thể.

Hạ Bách Thâm trước hết không trả lời câu hỏi của Sở Ngôn, ánh mắt của hắn thâm trầm dừng lại trên mặt thiếu niên, qua hồi lâu mới nói: “Tôi đến tìm cậu thực hiện hiệp ước.” Dừng một chút, Hạ Bách Thâm lại bổ sung: “Là hiệp ước do cậu đích thân ấn dấu tay.”

Nghe vậy, trong lòng Sở Ngôn lộp bộp vài tiếng, lông mày hơi nhíu lại, y tuyệt đối không ngờ được, ở thế giới này quan hệ bao nuôi giữa đại gia và ngôi sao còn phải có hiệp ước ràng buộc? Loại quan hệ ẩn trong bóng tối này đó chẳng lẽ không phải nên chôn chặt trong bụng song phương hay sao?

Cho dù không quá lý giải, Sở Ngôn vẫn giả vờ trấn định tiếp lời: “Chuyện hiệp ước, tôi cũng đang định tìm anh bàn bạc.”

Bất luận là loại hiệp ước gì, dựa vào thân phận địa vị của nguyên chủ và Hạ Bách Thâm, cùng với việc Thiên Thịnh đột nhiên cho y nhiều tài nguyên đến vậy để xét… Loại quan hệ này nhất định có lẫn vào tiền bạc lợi ích. Mà Sở Ngôn đột nhiên phát hiện loại quan hệ này còn phải ký hiệp ước trong lòng quả thực không khỏi kinh hãi, thế nhưng sau khi tỉnh táo lại cũng kịp ra vẻ cực kỳ am hiểu.

“Trước đó, mấy bộ phim anh chuẩn bị tôi cũng không có tiếp nhận, mà người về phía trước, 《Huyết chiến》 hay 《 Ba kẻ lừa đảo 》 cũng đã trôi qua, những tài nguyên này tôi không thể trả lại. Thế nhưng, tôi cũng nghe nói công ty đạt được lợi ích rất lớn từ hai bộ phim này.”

Ngữ điệu của thiếu niên chuyển biến, ngước mắt nhìn về phía Hạ Bách Thâm, người sau nghe vậy chân mày cũng hơi nhướn lên, ý bảo đối phương nói tiếp.

“Tài nguyên đã sử dụng tôi không thể trả lại, thế nhưng nếu như anh đồng ý, tôi tình nguyện giải trừ hợp đồng với Thiên Thịnh, sau đó dùng hình thức bồi thường tiền bạc hoàn trả những tài nguyên này. Nếu như anh không muốn tôi giải trừ hợp đồng, tôi cũng có thể chấp nhận sửa chửa hợp đồng, đem tỉ lệ chia hoa hồng của tôi giảm xuống một chút.”

Sở Ngôn nói đến đây thì ngữ tốc chậm rãi dừng lại, y ngẩng đầu nhìn về phía Hạ Bách Thâm..

Nhất thời không ai lên tiếng, ánh mắt của Sở Ngôn phi thường nhanh chóng quét qua đôi mày như sống núi cùng với làn môi mỏng nhàn nhạt của đối phương, trong lòng thầm thở dài một tiếng, âm thầm nghĩ: Đây đúng là loại hình mình thích nhất, nhưng nếu thực sự muốn chinh phục người đàn ông này, cái giá phải trả thực sự quá cao, được không bằng mất.

Hạ Bách Thâm tự nhiên không biết diễn biến trong suy nghĩ của Sở Ngôn, hắn hiện tại giống như một miếng thịt heo treo trên móc… Ầy… cứ tạm xem như một miếng thịt heo đi! Một bên là ‘Đây là miếng thịt mình thích nhất’, một bên là ‘Tuy rằng đây là loại thịch mình thích nhất, thế nhưng bản thân hắn lại không quá phù hợp. Hừ, vẫn là cách xa một chút mới tốt’.

Hai người nhìn nhau một lát, Sở Ngôn lại cười nói: “Chúng ta giải quyết vấn đề hiệp ước như vậy, Hạ tiên sinh cảm thấy có được không?”

Hạ Bách Thâm trầm mặc một lát, nói: “Cậu thực sự muốn bội ước?” Em thực sự muốn ly hôn với tôi?

Sở Ngôn phi thường trịnh trọng gật đầu: “Phải, tôi muốn dựa vào thực lực của mình tiến tới.” Kim chủ và gì gì đó, anh không bao dưỡng tôi nổi đâu!

Ánh mắt sâu thẳm dừng lại hồi lâu trên người của thiếu niên, không hiểu vì sao càng nhìn nụ cười bình tĩnh tự tin của đối phương, hình ảnh vị tướng quân trẻ tuổi một thân quân trang ngông cuồng kiêu ngạo nào đó lại càng hiện rõ trước mặt Hạ Bách Thâm.

Môi mỏng nhẹ cong, hắn lắc đầu nói: “Cái hiệp nghị này, cậu nhất định phải thực hiện.”

Sở Ngôn theo bản năng hỏi: “Ép mua ép bán?”

Cái này hình dung thực sự quá mức kỳ quái, Hạ Bách Thâm hơi sửng sờ rồi nói: “Nếu cậu thực sự nghĩ như vậy, tôi cũng không thể can thiệp.”

Lẽ nào ban đầu thiếu niên này không phải phi thường kích động tích cực ký hiệp nghị?

Sở Ngôn nhíu mày suy tư hồi lâu mới nhịn không được hỏi thăm: “Anh sẽ thực hiện trọn vẹn hiệp ước?”

Hạ Bách Thâm có hơi ngẩn ra.

Theo những gì hắn biết, nửa năm trước Sở Ngôn từng sinh bệnh một lần, bởi vì đến bệnh viện thuộc sở hữu của Hạ thị để điều trị nên mới thuận tiện để lại một mẫu ADN. Sợ rằng tất cả những bệnh nhân đến bệnh viện Hạ thị chạy chữa đều không biết được, cái bệnh viện này thực ra có mưu đồ đen tối!

Phí dịch vụ bệnh viện Hạ thị thu vào thấp hơn những bệnh viện khác, thế nhưng chất lượng phục vụ lại từ bằng đến hơn, tuyệt đối không kém, được quảng đại bình dân tôn sùng là xí nghiệp lương tâm. Thế nhưng trên thực tế, chỉ cần người từng đến bệnh viện Hạ thị triệu liệu, nhân viên bệnh viện sẽ lưu lại một phần ADN của bọn họ đem đi so sánh, tiến hành trắc nghiệm độ tương xứng với người nhà họ Hạ.

Đó cũng chính là lý do vì sao trình độ của bệnh viện tốt như vậy mà lại thu phí quá thấp?

Bởi vì bọn họ đuối lý nha!

Một căn bệnh viện có mưu đồ đen tối, quả thực chính là bẫy chết người không đền mạng!

Mà một lần đó, sau khi ADN của Sở Ngôn được Hạ lão gia tử trưng dụng tiến hành đối xứng với Hạ Bách Thâm, kết quả thu được khiến toàn bộ những người biết đến đều ngây người, lập tức hỏa tốc báo cho Hạ lão gia tử. Lúc Hạ lão gia tử nhận được kết quả cũng sợ ngây người, vì vậy mới nhanh chóng tìm đến Sở Ngôn, dùng một khoản tiền lớn đề nghị cậu cống hiến một ít tế bào hoàn chỉnh làm vật liệu so sánh chính thức.

Sau khi trải qua quá trình xét nghiệm tỉ mỉ, độ xứng đôi của hai người được ấn định là 99%!

Cơ hồ chỉ cần hai bên xác định hắc ♂ hắc ♂ hắc[1], liền khẳng định có thể sản sinh hậu đại vô cùng tốt đẹp!!!

Suốt mấy trăm năm nay, cả tinh hệ chưa từng xuất hiện cặp đôi nào có độ tương xứng cao đến như vậy!!!

Thế nên Hạ lão gia tử lại lần nữa tìm đến Sở Ngôn, bắt đầu tiến hành đàm phán. Lão gia tử đã sớm tra được Sở Ngôn là một diễn viên trẻ, vì vậy ông liền định giá cho đối phương, hứa hẹn sẽ nâng cậu ta lêи đỉиɦ cao của giới giải trí, chỉ cần Sở Ngôn tình nguyện cống hiến tế bào sinh sản thành thục để nhà họ Hạ tiến hành dung hợp, như vậy trong vòng một năm Sở Ngôn tuyệt đối có thể trở thành siêu sao thiên vương.

Hạ lão gia tử tuyệt đối không nghĩ đến, sau khi Sở Ngôn nghe được lời này mí mắt cũng không thèm chớp, tức giận nói: “Tôi muốn trở thành siêu sao làm gì? Tôi chỉ muốn tiền, làm ngôi sao để làm chi? Quá mệt mỏi, chủ yếu chỉ là cần tiền.”

Hạ lão gia tử: “…”

Vì vậy hiệp ước liền biến thành: Nhà họ Hạ trước hết trả cho Sở Ngôn mười triệu tinh tệ làm thù lao, Sở Ngôn tình nguyện hợp tác cùng với nhà họ Hạ. Từ thời điểm ký hiệp ước, Sở Ngôn sẽ vì nhà họ Hạ chế tạo ra hậu duệ —— vô luận là dùng phương thức gì chế tạo, chỉ cần có kết quả, nhà họ Hạ sẽ trả thêm cho Sở Ngôn một trăm triệu tinh tệ làm thù lao dứt điểm, đồng thời Sở Ngôn cũng sẽ hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với đứa trẻ, không bao giờ dính dáng đến nữa.

Mà một ‘người mẹ’ lười biếng hoang đàng chỉ thích sống phóng túng như vậy, Hạ lão gia tử thật ra cũng không thích.

Nhưng mà, vừa giải quyết xong Sở Ngôn, Hạ lão gia tử lại không ngờ được cháu ông, Hạ Bách Thâm, lại kịch liệt phản đối!

Hạ Bách Thâm cười lạnh nhìn ông nội của mình, đôi mắt hơi híp lại: “Con tuyệt đối sẽ không phát sinh quan hệ với bất kỳ người nào ngoài vợ của con.”

Hạ lão gia tử vội la lên: “Chỉ cần dung hợp tế bào ngoài cơ thể là được!”

Hạ Bách Thâm chậm rãi cong môi, ngữ điệu bất đắc dĩ: “Con của con, chỉ có thể do vợ của con sinh ra. Ông nội, ông nguyện ý để con cưới một người tham lam vô độ như vậy làm vợ sao?”

—— kết cục của câu nói này chính là, Hạ tiên sinh sắc mặt âm lãnh nhìn một tấm giấy đăng ký kết hôn đã được ấn dấu vân tay sẵn.

Thời điểm đó Hạ tiên sinh đã tức giận đến cực điểm, tuy rằng biểu hiện bên ngoài vẫn là một mảnh sóng êm gió lặng thế nhưng trong lòng lại ầm ầm bùng lửa: Ông nội ngay cả chuyện ép buộc con cưới một người xấu xa như vậy cũng làm ra được, thế thì con liền làm đến cùng cho ông xem.

Đương nhiên, nhà họ Hạ thực sự chuyển tiền cho Sở Ngôn sao? Cũng không có. Hạ Bách Thâm thực sự quá chán ghét một kẻ tiểu nhân ngu ngốc chỉ biết đòi tiền, thậm chí còn không hiểu cái gì gọi là ‘thả dây dài câu cá lớn’ xuất hiện trước mặt mình, vì vậy ngay cả số tiền một triệu đầu tiên cũng chưa từng chi trả. Mà ban đầu, ngay cả việ Sở Ngôn ký hợp đồng với Thiên Thịnh cũng là chiêu thức của Hạ lão gia tử, Hạ Bách Thâm hoàn toàn không hay biết, đợi sau khi hợp đồng đã được ký kết xong xuôi, ván đã đóng thuyền hắn mới hay có chuyện như vậy.

Cách nghĩ của Hạ lão gia tử chính là: Trước hết phải trói thằng nhóc này lại!

Mà cách nghĩ của Hạ Bách Thâm chính là: Một người như vậy rốt cục cũng chỉ cần tiền, cho tài nguyên đối phương tuyệt đối không cần.

Đến tận bây giờ, Hạ Bách Thâm lại chính tai nghe được Sở Ngôn nói với mình: Tôi trả tài nguyên lại cho anh, tôi muốn giải trừ hiệp ước.

“Cậu có biết thứ cậu muốn buông bỏ là gì không?”

Giọng nói trầm thấp từ tính của nam giới vang lên giữa không gian yên tĩnh, dưới ánh ráng chiều rực rỡ, khuôn mặt tuấn tú của thiếu niên phát sáng như kim cương, cậu nhẹ nhếch khóe môi, nọ cười tươi tắn như hoa xuân lập tức xuất hiện.

Sở Ngôn lại tùy ý nói rằng: “Hạ tiên sinh, tôi vẫn nói vậy, tôi không cần bất luận ngoại lực nào cũng có thể tiến xa trên con đường này.”

Nụ cười này quá có tính đầu độc, Hạ Bách Thâm chậm rãi híp mắt, đem một mạt kinh diễm trong mắt mình giấu đi. Thế nhưng sau đó hắn lại cười nhẹ một tiếng, hỏi: “Sở Ngôn, hiệp ước này do cậu bắt đầu nhưng cậu lại không có quyền lợi kết thúc. Hiện tại, là tôi không muốn giải trừ hiệp ước này.”

Sở Ngôn nghe vậy, vùng quanh lông mày căng chặt: “Anh thật sự muốn ép mua ép bán?”

Hạ Bách Thâm nhướn mày: “Không dùng kính ngữ với tôi nữa?”

Đã bị dồn đến nước này, coi như là người có tính khí tốt hơn cũng tuyệt đối không thể tiếp tục ngụy trang. Trong suy tính của Sở Ngôn, người đàn ông trước mặt này cứ nhất quyết muốn dùng quy tắc ngầm với mình, loại hành vi này quả thực có thể sánh ngang với cường thưởng dân ‘nữ’, bất quá y lại biết, đối phương có đủ năng lực để làm như vậy.

Nụ cười dần tan khỏi khóe miệng, thiếu niên tuấn mỹ đạm mạc liếc nhìn người đàn ông trước mặt: “Không muốn dùng nữa mà thôi.”

Hạ Bách Thâm ý vị sâu dày ‘À’ một tiếng, hoàn toàn không có một tia tức giận nào, ngược lại tâm tình không hiểu vì sao lại càng trở nên tốt đẹp.

Mà giờ khắc này, Sở Ngôn đã không để ý tới người đàn ông không thích làm việc theo quy tắc trong giới trước mặt, y đã chuận bị sẵn, dự định nhờ Chu Hòa Huy tìm cho mình một vệ sỹ, đề phòng vài chuyện ‘ngoài ý muốn’.

Sở Ngôn cứ thế bỏ qua Hạ Bách Thâm, cất bước đi về phía biệt thự của mình, y hoàn toàn không sợ đắc tội với đối phương, thậm chí trong lòng còn hy vọng người này sinh ra ác cảm với mình, đừng mãi dây dưa không ngớt như hiện tại. Cho dù nếu thế, sự nghiệp của y sẽ bị cản trở không nhỏ.

Bất quá, Sở Ngôn vừa đi về phía trước vài bước liền thấy Hạ Bách Thâm chợt đuổi theo, giống như cũng muốn vào trong biệt thự. Sở Ngôn dừng bước, cười hỏi: “Hạ tiên sinh, ngài cũng muốn vào trong sao? Đây là phòng ở tư nhân của tôi, tuy rằng tinh cầu này thuộc về ngài, thế nhưng hiện tại đã cho chúng tôi thuê, ngài trực tiếp xông vào nhà của người khác như vậy hình như có chút không được tốt lắm?”

Hạ Bách Thâm khẽ run giọng: “Nhà của người khác?”

Sở Ngôn gật đầu: “Phải, với quan hệ của tôi và ngài, tôi không nghĩ rằng đã đến mức độ ngài có thể tùy tiện vào nhà của tôi đi? Hạ tiên sinh, hôm nay tôi có hơi mệt mỏi, chờ có cơ hội, hoan nghênh ngài đến nhà tôi làm khách.”

Lời nói vừa dứt, Sở Ngôn đóng sầm cửa vào nhà, chỉ để lại một mình Hạ Bách Thâm đứng bên ngoài.

Người đàn ông cao ráo trầm mặc hồi lâu, nhìn bóng lưng thiếu niên khuất đần sau cánh cổng biệt thự. Chậm rãi, hắn rốt cuộc bắt được một tia sai lệch khi ở cùng với thiếu niên, đồng thời cũng có chút thấu hiểu vì sao bản thân luôn có cảm giác… thái độ của Sở Ngôn với mình có chút sai lầm, hơn nữa còn sai đến… rất kỳ quái.

Một lát sau, Hạ Bách Thâm gọi cú điện thoại đầu tiên: “Thay tôi tra một chút, trong nửa năm này Sở Ngôn từng phát sinh những việc gì.”

Cú điện thoại thứ hai, Hạ Bách Thâm bước vào một ngôi biệt thự đối diện căn Sở Ngôn ở, mở ra cuộc gọi video, sắc mặt trầm nặng nhìn thẳng vào ông cụ tóc bạc bên kia đầu dây, đôi mắt nguy hiểm híp lại, gằn từ chữ hỏi: “Ban đầu khi ký giấy kết hôn, rốt cuộc Sở Ngôn có cam tâm tình nguyện hay không?”

Hạ lão gia tử sửng sốt: “Đương nhiên rồi! Cậu ta tuyệt đối tình nguyện! Còn nói cái gì ‘Không cho phép các người đổi ý’ nữa!”

Hạ Bách Thâm nghe vậy cũng chậm rãi nở nụ cười, khí tràn nặng nề dần dần tản ra, hắn nhẹ nhàng ‘Ồ’ một tiếng rồi nói: “Bất quá, Ông nội, con phát hiện cậu ta giống như không muốn thừa nhận người chồng như con. Có lẽ nên nói… cậu ta căn bản không xem con là chồng của mình!”

—————–

1/ Đoạn này mình không hiểu lắm, có lẽ là xxoo chăng? Bất quá hình như có thể làm thụ tinh ngoài ống nghiệm mà? Vậy nên chỉ có thể để nguyên văn cho mọi người tự tưởng tượng.