Trong ánh sáng lờ mờ của bãi đổ xe, tiểu trợ lý ngốc lăng đứng một bên không biết nên làm ra phản ứng gì, trợ lý Lâm lại cung kính cúi người, rất có khí thế ‘cậu không đi cùng tôi sẽ không đứng dậy’. Đôi mắt Sở Ngôn sâu thẳm nhìn một màn trước mắt, qua chốc lát lại mỉm cười gật đầu: “Được, chúng ta đi thôi.”
Đã đến thế giới này trên dưới hai tháng, Sở Ngôn cơ bản đã thích ứng với sinh hoạt tương lai, không nghĩ rằng hôm nay lại gặp phải một việc ngoài ý muốn như vậy. Các mảnh ký ức của nguyên chủ lưu lại trong đầu y không quá hoàn chỉnh, Sở Ngôn ngoại trừ có thể từ đó thu thập một ít tin tức sinh hoạt cơ bản, những thứ khác hoặc triệt để không có hoặc là mơ hồ không rõ.
Nói ví dụ như, vị ‘Hạ tiên sinh’ sắp đối mặt, Sở Ngôn chính là hoàn toàn không biết đối phương là ai.
Cho dù không biết, nhưng dựa vào phản ứng của người khác vẫn có thể phân tích ra được chút gì đó. Nhìn dáng dấp của trợ lý Lâm đã có thể đoán được một chút, vị ‘Hạ tiên sinh’ kia tuyệt đối không đơn giản. Theo lý thuyết nguyên chủ không có cơ hội nhận thức loại người địa vị cao cả như vậy mới đúng, vậy nên, giữa hai người này nhất định phải từng phát sinh chuyện đặc biệt gì đó mới có thể quen nhau.
Trợ lý Lâm đã để trợ lý của Sở Ngôn tự mình ngồi xe huyền phù rời đi, anh biểu thị sau đó Hạ tiên sinh sẽ đích thân đưa Sở Ngôn về Thủ đô tinh. Vì vậy, giờ khắc này Sở Ngôn và trợ lý Lâm liền đi cùng nhau, hướng về một bãi đổ xe tư nhân gần đó.
Chỉ cần Sở Ngôn muốn, y chính là một người rất biết cách ăn nói, rất nhanh y đã có thể khiến trợ lý Lâm chủ động mở miệng để lộ một ít tin tức trọng yếu: “Lần này mục đích Hạ tiên sinh đến đây tương đối hòa hảo, cậu không cần lo lắng, ngài ấy tạm thời còn chưa dự định xé bỏ hiệp ước, bất quá…” Dừng một chút, trợ lý Lâm thần sắc hơi thay đổi, nói: “Bất quá, cậu Sở, lần này cậu vẫn nên chú ý một chút.”
Ý tứ của trợ lý Lâm chính là: Cậu phải cẩn thận nha, chỉ cần là đàn ông có ai lại chịu được vợ mình công khai hôn người khác trước mặt mình, cho dù chỉ là nụ hôn phớt hay là hôn lưỡi tiêu chuẩn cũng như nhau. Cho dù là kịch bản yêu cầu cũng nhất định phải từ chối. Tuy rằng Boss hình như không quá thích cậu, thế nhưng cậu cũng nên cẩn thận một chút…
Bất quá, lời này nghe vào trong tai Sở Ngôn lại phân tích thành một ý tứ khác ——
Quan hệ của nguyên chủ và ‘Hạ tiên sinh’ cũng không tốt.
Giữa nguyên chủ và ‘Hạ tiên sinh’ tựa hồ có loại hiệp ước gì đó.
Hơn nữa, vị ‘Hạ tiên sinh’ này giống như còn là quyền cao chức trọng, nguyên chủ là một tiểu diễn viên tuyến ba không đáng nhắc tới, chỉ có bề ngoài tương đối xinh đẹp, tỉ mỉ đẽo gọt một chút, trong đầu Sở Ngôn đã hiện ra một ít tin tức, nhưng y lại nhíu chặt mày không quá khẳng định ý nghĩ này.
Vệ tinh xoay quanh tinh cầu A-32 là một hành tinh nhỏ màu xanh lam, ánh trăng xanh lam xuyên qua bầu khí quyển rọi sáng cả bãi đổ xe.
Nghìn năm trước có người thích chơi siêu xe, nghìn năm sau tự nhiên cũng có người thích chơi siêu xe huyền phù, mà chiếc xe huyền phù dừng trước mặt Sở Ngôn quả thực là loại xa hoa lại nội liễm nhất mà y từng thấy. Trên thân xe không có nhiều trang sức cũng không có màu sắc rực rỡ, cả thân xe thiết kế hình giọt nước phủ lên một lớp sơn bóng như hắc diệu thạch, nhìn toàn diện giống như một đế vương đang ngồi trên ngai cao chót vót, mang theo khí thế bá đạo lạnh lùng.
Sở Ngôn có chút suy tư đưa mắt nhìn một hồi, rất nhanh trợ lý Lâm đã bước đến bên cạnh chiếc xe nọ, cũng không thấy anh ta làm gì cửa xe đã tự động mở ra.
Không gian bên trong xe có vẻ rất rộng rãi, từ vị trí này Sở Ngôn cũng không thể thấy được người nào khác, trợ lý Lâm hơi khom lưng nói một câu “Mời cậu vào”. Mà thiếu niên tuấn lãng xinh đẹp sau khi nghe những lời này cũng nhẹ nhàng gật đầu, bình tĩnh trấn định bước vào xe, sau đó hơi ngẩng đầu lên, trong nháy mắt bỗng nhiên sửng sốt.
Hạ Bách Thâm cứ thế an tĩnh ngồi trên ghế nệm trong xe, cúi đầu đọc sách.
Thứ xa xỉ nhất ở thời đại Tinh tế là cái gì? Kim cương? Vàng ròng? Phỉ thúy? Đá quý?
Toàn bộ điều không phải!
Xa xỉ phẩm cao quý nhất ở thời đại Tinh tế chính là sách.
Hơn tám trăm năm trước, nhân loại thông qua Luật bảo vệ thực vật, bắt đầu đưa ra những chiến dịch lớn bảo hộ các loại thực vật đang lâm vào nguy cơ tuyệt chủng trên địa cầu. Đến hôm nay toàn bộ Tinh tế hệ đã có vô số tinh cầu xanh, tại những tinh cầu này không cho phép kiến tạo bất luận công trình kiến trúc nào, chỉ cho phép nhân loại tham quan và những đoàn nghiên cứu thực vật chuyên nghiệp đến làm việc.
Người của nghìn năm sau rất có ý thức bảo vệ môi trường, cho dù hiện tại thực vật đã không còn nguy cơ diệt tuyệt, dưới sự bảo vệ của loài người, chúng nó sinh sôi nảy nở còn nhanh hơn cả nhân loại, thế nhưng pháp luật bảo hộ vẫn có hiệu lực như cũ, bởi vì không ai hy vọng lần nữa dẫm lên vết xe đổ ‘thực vật thiếu chút đã tuyệt diệt’.
Bất quá, như vậy cũng không có nghĩa là nhân loại không thể ăn rau dưa, chặt cây cối, rau dưa có những tinh cầu nông nghiệp chuyên môn sản xuất, thế nhưng vấn đề đốn cây đã không có nhu cầu gì cần thiết nữa. Bởi vì hiện tại nhân loại đã quen dùng thẻ nhớ thay trang giấy, hơn nữa đem văn tự và hình ảnh số hóa còn có thể lưu giữ lâu dài và toàn vẹn hơn, lại tiết kiệm không gian triệt để.
Nói như vậy, sách không phải không có, chỉ là rất đắt, phi thường đắt.
Đây là lần đầu tiên Sở Ngôn nhìn thấy giấy từ khi đi đến thế giới này, y trăm triệu lần không ngờ đến, đã không thấy thì thôi, vừa thấy liền gặp cả một quyển dày cộm nặng nề.
Bầu không khí an tĩnh trong xe vô cùng áp lực, sau khi Sở Ngôn tiến vào, cánh cửa sau lưng y cũng nhẹ nhàng khép lại. Trợ lý Lâm không lên xe, thế nhưng chiếc xe này lại tự động cất cánh, chỉ có Sở Ngôn và người đàn ông trước mặt ngồi đối diện nhau, đối phương không mở miệng Sở Ngôn cũng liền không mở miệng.
Không gian trong xe vô cùng rộng rãi, ghế nệm trên xe cũng cực kỳ mềm mại đàn hồi, sau khi Sở Ngôn ngồi xuống liền dùng khóe mắt lén lút đánh giá người đàn ông bên cạnh. Không thể không thừa nhận, người đàn ông này dung mạo tuấn mỹ, khí chất xuất chúng, cho dù là dáng dấp đôi mắt hơi rũ cúi đầu đọc sách cũng khiến người ta chú ý, chí ít bề ngoài của đối phương đủ khiến Sở Ngôn cảm thấy vui vẻ thoải mái.
Thế nhưng bề ngoài có vẻ dễ chịu cũng không đại biểu có thể ở chung hòa hợp.
Sau khi trầm mặc suốt ba phút, Sở Ngôn nhếch khóe môi, ngữ điệu bình tĩnh chào hỏi: “Hạ tiên sinh.”
Một câu nói rơi xuống, người đàn ông nọ cũng không có phản ứng gì, đôi mắt phượng thon dài sắc bén vẫn rũ xuống nhìn văn tự trên giấy, phảng phất như không nghe được lời của Sở Ngôn, lại phảng phất cũng không để ý bên cạnh mình cư nhiên có thêm một người.
Loại tư thái tự nhiên này khiến trong lòng Sở Ngôn sinh ra một chút hờn giận, ngay lúc y hơi chau mày dự định lên tiếng thêm lần nữa, chợt nghe một chất giọng từ tính trầm thấp vang lên trong buồng xe: “Chúc mừng cậu thuận lợi đóng máy, cậu diễn rất tốt.”
Một câu không đầu không đuôi này của đối phương khiến Sở Ngôn nao nao trong lòng, thế nhưng y cũng nhanh chóng phản ứng lại, mỉm cười gật đầu: “Cám ơn.”
Thiếu niên mặc dù đang cười nhưng tiếu ý không đến đáy mắt, hơn nữa rất rõ ràng không hề che giấu việc này, chỉ cần hơi chút lưu tâm liền có thể chú ý đến thái độ có lệ của cậu. Cái thái độ này làm cho Hạ Bách Thâm hơi nghiền ngẫm ngược mắt nhìn, sau đó nhẹ nhàng khép quyển sách trong tay lại.
Tiếp đó, Hạ Bách Thâm rốt cuộc chính thức quan sát người thiếu niên trước mặt.
Nửa năm trước, trong quá trình Hạ lão gia tử tự nhận là tận tình khuyên bảo, vẫn thường nhắc đi nhắc lại một câu: “Đứa trẻ kia bộ dạng rất dễ nhìn nha, tuy rằng khí chất hơi tối tăm một chút, lúc nhìn người khác cũng khiến đối phương sởn cả gai ốc, thế nhưng kỳ thực nhìn nhiều thêm vài lần còn cảm thấy không tệ. Con chỉ cần đi xem một lần thôi, nói không chừng còn có thể cảm thấy thích đâu?”
Hôm nay chân chính gặp được người vợ trên pháp luật của mình, phản ứng đầu tiên của Hạ Bách Thâm chính là ——
Quả nhiên rất dễ nhìn.
Loại dễ nhìn này cũng không giống kiểu ngũ quan tinh xảo mà anh đã thấy khi đứng ở tầng ba trong khu trường quay, mà là một loại dễ nhìn từ bên trong biểu đạt ra ngoài. Đồng tử nhạt màu trong trẻo, đuôi mắt hơi cong, nụ cười tuy rằng lãnh đạm nhưng khí chất vẫn rất ưu nhã, nếu như không phải anh đã đem bối cảnh của Sở Ngôn điều tra đến không chút lẫn khuất, cho dù nói người trước mặt là một công tử thế gia sợ rằng Hạ Bách Thâm cũng sẽ không hoài nghi.
Mà trong lúc Hạ Bách Thâm đang quan sát Sở Ngôn, Sở Ngôn cũng đang quan sát đối phương.
Người đàn ông trước mặt có gương mặt lập thể sâu sắc, khuôn mặt đẹp trai phong độ. Hai người đang ngồi đối diện nhau, quyển sách kia đã bị đối phương khép lại đặt trên ghế, bàn tay mười ngón giao nhau tùy ý đặt trên chân, quai hàm duyên dáng hơi ngẩng lên, một loại khí chất cao quý ưu nhã cứ thế ngấm ngầm sinh ra cực kỳ tự nhiên, mà uy áp của người ở vị trí cao lâu ngày cũng cứ thế chậm rãi tản mác.
Theo ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông kia đặt lên người mình, Sở Ngôn liền cảm thấy bản thân tựa hồ bị cố định trên ghế, không thể cử động Tầm mắt của người nọ giống như từng lưỡi dao nhõ băng lãnh xẹt qua y phục và da thịt của y, cái loại khí tràng này đáng sợ đến mức chỉ một cái liếc nhìn cũng đủ khiến người ta cảm thấy hít thở không thông.
Thoáng nhắm mắt một chút, đợi đến khi Sở Ngôn lần nữa nhìn sang, biểu tình trên mặt đã trở về mỉm cười nhẹ nhàng.
Không gian vẫn an tĩnh như trước, xe huyền phù bình ổn lái về phía sân bay gần nhất, thế nhưng bầu không khí giữa hai người tựa hồ có chút biến hóa. Thiếu niên hơi nhoẻn khóe môi, ánh mắt lại hết sức đạm mạc, người đàn ông ánh mắt lạnh lẽo nhưng đường nhìn lại dính sát trên gương mặt xinh đẹp tươi tắn của đối phương chưa hề dời đi.
Lại qua thêm một phút đồng hồ, Sở Ngôn bình thản hỏi: “Hơn hai tháng trước Thiên Thịnh đã ký tôi về dưới trướng, trở thành nghệ sỹ mới được tận lực nâng đỡ. Người đại diện Chu Hòa Huy của tôi khi đó có hỏi, tôi có biết lý do Thiên Thịnh phí đủ công sức cướp tôi về hay không? Hạ tiên sinh, chuyện này có liên quan đến ngài sao?”
Hạ Bách Thâm bình tĩnh nhìn thiếu niên nói cười vui vẻ trước mặt, một lúc lâu mới vuốt cằm trả lời: “Thiên Thịnh là công ty dưới danh nghĩa của tôi.”
Vấn đề này Sở Ngôn đã suy tư hồi lâu mới hỏi ra tới, y phỏng đoán một chút, đựa theo cá tính ăn no chờ chết của nguyên chủ hẳn là không có lòng cầu tiến đến mức tự động yêu cầu nhiều tài nguyên hơn, như vậy việc ‘gia nhập Thiên Thịnh’ này nguyên chủ hẳn là không hay biết, vì vậy y mới có thể bình thản hỏi ra.
Nếu vấn đề đã đạt được đáp án, hơn nữa vị ‘Hạ tiên sinh’ này còn thẳng thắng bộc lộ như vậy, Sở Ngôn cũng không còn chuyện gì khác muốn hỏi.
Trong một chốc, giữa hai người lại không ai lên tiếng.
Bọn họ cứ thế trầm mặc nhìn đối phương, một người cười mỉm một người lãnh đạm.
Vài phút nữa trôi qua, người đàn ông đẹp trai cao quý rốt cục dời đường nhìn khỏi đôi mắt của thiếu niên, ánh mắt của anh ta lại giống như có chút ý tứ dừng lại trên đôi môi căng mọng của Sở Ngôn thêm chốc lát, sau đó chợt mở miệng nói: “Bắt đầu từ ngày mai cậu dọn sang nhà tôi, trợ lý Lâm sẽ đưa chìa khóa cho cậu, nếu có thời gian tôi sẽ đến.”
Lời này vừa dứt, trong lòng Sở Ngôn cũng lộp bộp một tiếng, dù nụ cười vẫn treo trên môi nhưng đầu óc đã quá độ đến cực hạn ——
Người này thực sự bao nuôi nguyên chủ sao?!