Toàn bộ cameras mini đều đã bố trí hoàn tất, các thợ quay phim cũng đã vào chỗ chờ đợi quay hình.
Ngay lúc toàn bộ ánh đèn đều bật sáng, Sở Ngôn cũng đã đợi trên phim trường khoảng hơn mười phút, mà Lý Triết Thiên lại vừa trưng ra bộ mặt khó chịu khoan thai tới chậm.
Lý Triết Thiên không thích nhân vật Niếp Chinh này cũng là có nguyên nhân, vai chính xuất thân bình thường, từ lính quèn phấn đấu đi lên đều dựa vào công tích thực thụ.
Muốn lập công dù sao cũng phải tham gia chiến trường chứ? Vậy nên nam chính nhất định phải là cả người bám bụi, máu khô khắp nơi, lăn lộn đánh đấm, một chút cũng không đẹp trai!
Cũng giống như hiện tại, Lý Triết Thiên hóa trang đặc hiệu, trên gò má là vết thương dữ tợn loang lổ, quần áo cũng rách nát khó nhìn, còn dính không ít máu. Da mặt càng là chỗ đen chỗ tím, giống như vừa mới thoát khỏi một thảm chiến đã vậy.
Mà cốt truyện quả thực cũng không khác lắm, kẻ địch đánh bất ngờ, toàn bộ quân trại không kịp phản ứng, ngay một khắc gần như toàn quân bị diệt kia, tướng quân Chử Tùng ra lệnh cho thân vệ Niếp Chinh của mình dẫn theo một tiểu đội ngồi phi thuyền đột phá vòng vây. Bản thân Chử Tùng lại cùng những chỉ huy cuối cùng còn tồn tại điều khiẻn chiến hạm, dùng phương thức thí mạng yểm hộ cho bọn họ.
Lúc Niếp Chinh đào thoát, khi quay đầu lại liền thấy cảnh tượng oanh liệt hạm đội bạo tạc, vô số hài cốt văng tung tóe khắp không gian, tạo thành từng đóa pháo hoa xinh đẹp tô điểm cho bầu trời hắc ám vô biên.
Chử Tùng hy sinh như vậy, ngay cả hài cốt cũng không tìm được, toàn bộ đều trôi nổi trong không gian, lang bạt vĩnh hằng.
Mà Niếp Chinh sau khi bi thống khóc lớn lại thống lĩnh tiểu đội cuối cùng còn tồn tại đột phá vòng vây, rốt cuộc cũng về được gia viên. Chuyện đầu tiên sau khi Niếp Chinh trở về chính là đi tìm Chử Thần, hắn hung hăng tẩn cho đối phương một quyền rồi mới đem di ngôn của Chử tướng quân báo lại.
Chiến tranh được miêu tả trong quyển tiểu thuyết này cực kỳ bao la hùng vĩ, Sở Ngôn cũng đã từng xem qua tình huống quay chụp hạm đội chiến đấu, huống chi lần này đạo diễn Vương thực sự chịu bỏ tiền, trực tiếp thuê hai chiếc phi thuyền loại nhỏ và hai mẫu hạm cỡ lớn bay vào không gian nô phỏng chiến đấu.
Phim không gian đặt ở nghìn năm trước là thể loại đốt tiền, phải dùng đặc hiệu mới có thể chế tác thành công. Mà hiện tại ở thế giới này, phim không gian thật ra là loại dễ quay chụp nhất, bằng không nếu muốn quay một bộ phim cổ trang còn phải thuê tinh cầu cổ phong, muốn quay phim dân quốc thì phải thuê tinh cầu dân quốc.
—— Đúng vậy, trong thời đại giải trí bùng nổ này, đã không còn cách nói ‘thành phố điện ảnh’ hoặc ‘phim trường’, trái lại đã xuất hiện cái gọi là ‘tinh cầu điện ảnh’, ‘tinh cầu truyền hình’.
Tuy rằng Sở Ngôn không biết thuê một hành tinh bối cảnh như vậy rốt cuộc là đắt đến thế nào, bất quá y nhìn bộ dạng đạo diễn Vương hào sảng vung tay lên liền mua mấy cái phi thuyền chiến đấu, lại đối lập với dáng dấp keo kiệt khi nghe phó đạo diễn đề cử ‘thuê một tinh cầu bối cảnh’… Sở Ngôn liền có thể đoán được, giá thuê một tinh cầu là vô cùng đắt đỏ.
“Diễn viên mau đi dặm lại trang điểm, cảnh quay cuối cùng này rất quan trọng, nếu như có thể một lần liền qua sẽ là chuyện vô cùng tốt.”
Một thợ trang điểm đang giúp Sở Ngôn dặm phấn, Chu Hòa Huy cũng đứng bên cạnh dặn dò. Làm một người đại diện hợp chuẩn, anh ta đã sớm tìm hiểu rõ ràng kịch bản của 《Huyết chiến 》, đồng thời còn chế tác ra một phần kịch bản AI tốt đẹp.
Bất luận kẻ nào đều biết, phân đoạn ‘sống lại sau bi thương’ này đối với nam 2 mà nói là cực kỳ quan trọng, nếu như diễn tốt sẽ cực kỳ có lợi với việc đắp nặng hình tượng.
“Tuy rằng cậu không thích xem kịch bản AI, thế nhưng đã đến lúc này tôi vẫn khuyên cậu nên tham khảo một chút.” Ở phía bên kia trường quay, Lý Triết Thiên cũng đang dặm trang điểm, chăm chú xem kịch bản AI. Chu Hòa Huy liếc mắt một cái, nói: “Dù sao phân đoạn này có cảnh hành động, lại là lợi dụng góc quay tạo hiệu ứng, nếu như cậu có thể quay một lần liền qua cũng đỡ phải để Lý Triết Thiên có cơ hội đắn đo nhược điểm.”
Gương mặt của Sở Ngôn vô cùng phù hợp với tạo hình nhân vật, thợ trang điểm chỉ cần tùy tiện chấm chấm vài cái liền hoàn thành công việc. Sở Ngôn nghe Chu Hòa Huy lải nhải một hồi cũng nhẹ nhàng hít sâu một hơi, trả lời: “Anh Chu, kịch bản AI mấy hôm trước em đã xem qua rồi, anh cứ yên tâm.”
Tuy rằng Chu Hòa Huy còn muốn nói gì đó, thế nhưng nhìn ánh mắt chăm chú nghiêm túc của Sở Ngôn cũng chỉ đành nghẹn giọng, một hồi sau mới gật đầu đồng ý.
Mà ở phía bên kia trường quay, khi chỉ cách thời gian quay phim không tới một phút đồng hồ, Lý Triết Thiên vừa dặm phấn xong đã vẫy vẫy tay gọi trợ lý của mình. Tiểu trợ lý lập tức đến gần, chỉ nghe Lý Triết Thiên hỏi: “Đã xác định lấy đúng kịch bản AI của thằng đó chứ?”
Trợ lý đưa tay vào túi, lấy ra một chip AI khéo léo tinh xảo, mỉm cười đắc ý: “Lý ca, hôm qua em đã nhân cơ hội thằng đó có cảnh quay đi trộm về, anh yên tâm, thằng nhóc kia khi phát hiện không thấy kịch bản AI còn tìm kiếm hồi lâu nữa. Anh có muốn nhìn một chút không?”
Sắc mặt Lý Triết Thiên tối sầm: “Cậu phô thứ này ra trước mặt mọi người làm gì? Mau mau cất lại.”
Hai người lại thầm thì một trận, trợ lý của Lý Triết Thiên lập tức mang kịch bản AI đi thiêu hủy, sau đó hớn hở ngồi chờ xem trò vui.
–
Chử gia đã sừng sửng tồn tại cùng Đế quốc hơn hai trăm năm, từ vị tiền bối đầu tiên đảm nhận vị trí khai quốc tướng quân cho đến bây giờ chỉ còn lại Chử Tùng và Chử Thần, trải qua bao nhiêu mưa gió, hơn nữa còn phải thừa nhận sự nghi kỵ và thử thách từ từng đời lãnh đạo.
Gia huấn của Chữ gia: Vì tổ quốc chảy đến giọt máu cuối cùng!
Gia quy của Chử gia: Con cháu phản quốc, lập tức hành quyết!
Cha mẹ của Chử Thần đều qua đời lúc y vừa tròn ba tuổi, Chử lão gia chết trên chiến trường, mà bà Chử lại là bi thống quá độ, chưa đến một năm cũng qua đời. May mà khi đó Chử Tùng đã được 21 tuổi, vì vậy hắn liền đưa vai tiếp nhận gánh nặng chăm sóc em út, chấn hưng gia tộc.
Đã từng có bạn độc viết thư hỏi tác giả của《Huyết chiến 》, thế giới trong tiểu thuyết thiết lập văn minh như vậy, Chử gia đời đời đều phụng hiến cho tổ quốc nhiều đến thế, vì sao mỗi thế hệ đều phải bất chấp gian nguy gánh lấy gia tộc này, mỗi thế hệ đều gia nhập chiến trường vào sinh ra tử?
Tác giả đã trả lời thế này: “Trên đời này luôn tồn tại hai loại người, cao thượng và hèn hạ. Người hèn hạ sẽ vì mạng sống của bản thân bán đứng tổ quốc, mà người cao thượng sẽ vì tổ quốc kính dân tất cả. Chúng ta phần lớn đều thuộc về loại người trung gian, có thể sẽ không lý giải được sự lựa chọn của bọn họ, nhưng lại càng không có tư cách chất vấn và hoài nghi bọn họ.”
Đại nghĩa của Chử gia, Chử Thần vốn không hiểu được, y cũng chưa từng cảm thấy phải yêu mến quốc gia này, y chỉ hy vọng có thể cùng người một nhà yên bình sinh sống. Vì vậy cho dù thành tích của Chử Thần ở trường quân đội là vô cùng ưu tú, thế nhưng y vẫn luôn lơ đãng tùy tiện, không muốn gia nhập quân ngũ.
Mãi đến buổi trưa hè nóng bức ấy, mặt trời đổ lửa treo cao trên đỉnh đầu nhẫn tâm phát tán từng làn nhiệt khí, Chử Thần còn đang ở trong nhà đùa giỡn với đám bạn bè ăn nhậu, bất chợt nghe ‘”Phanh ——” một tiếng, cửa lớn của Chử gia thình lình bị người đá văng.
Một người thân thể đẫm máu xuất hiện trước cửa, mọi người kinh hoảng kêu lên thành tiếng, rối loạn chạy trốn, thoáng cái cả sân chỉ còn lại một mình Chử Thần.
Vết thương trên người Niếp Chinh đã khép lại hơn phân nửa, nhưng cũng còn vài chỗ rỉ máu. Chỉ là hắn phảng phất như không hề cảm thấy được đau đớn, chậm rãi tiến lên từng bước, đi tới trước mặt thiếu niên tuấn mỹ xinh đẹp kia, từ trên cao nhìn xuống đối phương, trong đôi mắt tràn đầy huyết lệ.
Mà ở trước mặt hắn, sắc mặt Chử Thần vẫn cứ bình tĩnh trấn định, hoàn toàn không có tức giận cũng không có kinh sợ, chỉ là bình tĩnh nhìn vị quân nhân trẻ tuổi trước mặt, vân đạm phong khinh.
Trên màn ảnh theo dõi, đạo diễn Vương nhìn đôi tay đã gắt gao nắm lại đến trắng bệch của Sở Ngôn, tán thưởng gật đầu. Ở góc độ này có thể nhìn thấy sống lưng của Sở Ngôn siết chặt, cả người tựa hồ đều căng như dây đàn, ngoại trừ biểu tình còn bình tĩnh, mỗi tế bào trên người thiếu niên giống như đang kêu gào hoảng loạn.
Thiếu niên lạnh lùng, nghiêm nghị, ưu nhã, trên người mặc một bộ quân phục thẳng thớm nhưng lại ngông cuồng không thèm cài nút, để lộ phần xương quai xanh xinh đẹp. Bộ dạng này hoàn toàn là dáng dấp của một vị thiếu gia phong lưu, tiêu dao phóng túng, bởi vì phía trước mặt y còn có anh trai thay y che mưa chắn gió, thế nên y chẳng cần quan tâm bất cứ thứ gì trên đời.
Thần sắc trấn tĩnh tự nhiên và thân thể run rẩy căng chặt, loại đối lập rõ rệt này khiến đạo diễn Vương càng lúc càng hưng phấn, ông chuyển màn hình nhìn về phía Niếp Chinh, nụ cười lập tức cứng lại, thế nhưng sau một lúc do dự vẫn quyết định không cắt cảnh quay.
Không có đối sánh liền không có thương tổn.
So với sự diễn dịch của Sở Ngôn, Lý Triết Thiên quả thực là quá mức bình thường, thế nhưng xét cho cùng cũng không có lỗi lầm gì lớn, đợi hầu kỳ cắt nối biên tập, cảnh quay này liền đặt trọng tâm trên người Sở Ngôn, như vậy cũng đã đủ khiến khán giả kinh diễm.
Niếp Chinh cắn răng, gương mặt máu me loang lổ, hắn lớn tiếng mắng: “Chử Thần! Tướng quân ở trên tiền tuyến vào sinh ra tử, mày lại ở nơi này phung phí hưởng lạc, mày như vậy không cảm thấy thẹn với tướng quân sao!”
Vừa dứt lời, Lý Triết Thiên lập tức xông tới, giơ nắm tay lên đấm thẳng vào mặt Sở Ngôn.
Một đấm này dùng hết toàn lực, tốc độ cực nhanh, hoàn toàn không chút nương tay trực tiếp nhắm thẳng vào mũi Sở Ngôn.
Phía tổ đạo diễn vang lên một trận kinh hô, Chu Hòa Huy cũng mạnh mẽ đứng bật dậy, nhanh chân bước vào khu vực quay phim. Thế nhưng không đợi Chu Hòa Huy đi được mấy bước, Sở Ngôn đã nhanh chóng nghiêng người né tránh, giơ tay chắn lại thế công của nắm tay Lý Triết Thiên, động tác cực kỳ chuẩn xác.
Toàn trường im bặt trong vài giây, sau đó Lý Triết Thiên lại để lộ thần sắc lúng túng, ngoài miệng lại mắng to: “Chuyện gì xảy ra? Tôi đang diễn rất tốt, cậu thế nào lại tránh né như vậy chứ?”
Người bên ngoài tạm thời còn chưa phản ứng kịp, đã thấy thiếu niên đứng giữa sân hơi nhíu mày lại, cười hỏi: “Động tác vừa rồi hình như là anh đã sai vị trí phải không? Nếu như tôi không đỡ kịp, nắm đấm của anh đại khái sẽ đập lên sống mũi tôi, tôi có thể vì vậy mà phải ngưng quay hình vài ngày.”
Lý Triết Thiên nghe thế, thần sắc càng thêm cứng nhắc, gằn giọng bao biện: “Cậu đang nói bậy bạ gì đó? Tôi đương nhiên biết là sai vị trí, cho dù cậu không né tránh tôi cũng sẽ lập tức thu tay, có biết không?”
Nghe xong những lời này, đôi mắt của Sở Ngôn hơi híp lại một cái, cũng không lên tiếng nữa.
Mà ở bên kia, đạo diễn Vương cũng là thần tình nghiêm túc, nhíu mày nhìn về phía chỉ đạo võ thuật của đoàn phim, người nọ nhìn về phía ông lắc đầu, thần sắc phê phán liếc nhìn Lý Triết Thiên. Đạo diễn Vương lập tức ngầm hiểu, ý của đối phương chính là: Nắm đấm vừa rồi, với trình độ của Lý Triết Thiên không có khả năng thu lại được.
Điều này cũng có nghĩa là, giả dụ như Sở Ngôn thực sự không tránh né, Lý Triết Thiên có thể trực tiếp đánh gãy mũi thiếu niên.
Trong đầu đạo diễn Vương bất chợt lướt qua một ít tin đồn trước đây của Lý Triết Thiên, cái gì là ‘Khi dễ diễn viên ít tiếng tăm trong đoàn phim’, ‘Nhân lúc quay cảnh đánh nhau, trực tiếp nặng tay dạy dỗ diễn viên nhìn không thuận mắt’… Nhìn tình huống hiện tại, những việc này có tám chín phần mười là thật, chỉ là không ai dám công khai lan truyền, bởi vì nhà họ Lý đều sẽ dùng tiền áp xuống.
Đạo diễn Vương nghĩ vậy không khỏi càng thêm lạnh mặt, nghiêm túc nói: “Lý Triết Thiên, cảnh đánh nhau này chỉ là lợi dụng góc máy, cậu ra tay cẩn thận một chút, biết chưa!”
Lý Triết Thiên ậm ừ lầm bầm một câu, nhanh chóng bắt đầu quay lại lần hai.
Lần này không giống khi nãy, lúc Lý Triết Thiên tung nắm đấm ra quả nhiên chỉ là làm dáng, không thật sự đánh lên mặt Sở Ngôn. Thế nhưng chỉ một khắc sau, tay còn lại của hắn cũng mạnh mẽ tung ra một quyền, hung hăng hướng thẳng về phần bụng dưới của thiếu niên trước mặt.
Bụng của Sở Ngôn lúc này có đeo một cái đai lưng quân dụng khá dày, nếu như chịu một đấm này nhiều nhất chỉ là đau đớn nhưng lại không để lại dấu vết gì.
Ở thế giới này, khi quay phim đều dùng camera mini hỗ trợ, đạo diễn Vương càng là khoa trương, điều động hơn mười máy quay lớn đồng thời ghi hình, tuyệt đối không hề có góc chết. Vì vậy Lý Triết Thiên căn bản cũng không thèm che giấu động tác, cứ thế đường hoàng ra tay.
Chỉ là, lúc này hắn đã chú định phải thất vọng thêm lần nữa, Sở Ngôn chợt giơ tay lên ngăn cản quả đấm của hắn, Lý Triết Thiên kinh ngạc ngẩng đầu một cái, không ngờ đường nhìn của mình lại rơi vào một đôi đồng tử thâm trầm sâu thẳm. Đôi mắt của thiếu niên giống như đang suy nghĩ sâu xa, đôi mày thanh tú cũng theo đó nhíu lại, ánh nhìn trầm tĩnh hướng về phía hắn, đồng tử toát ra quang mang lạnh lùng đến cực điểm.
Ngay khi đạo diễn Vương hô to một tiếng ‘Cắt’, Lý Triết Thiên cũng đồng thời nghe được thiếu niên dùng ngữ điệu châm chọc nói bên tai mình: “Sự bất quá tam, biết không, Lý Triết Thiên?”