Đồ Thần Đường

Chương 360: Chơi đao, chơi súng

Người này chần chờ mấy giây, rốt cuộc vẫn đi theo Trương Dương. Hiển nhiên hắn tính toán mình không thể nào thắng được hai mươi mốt người như Trương Dương. Cuối cùng có một kết luận, một mình Trương Dương đã không nắm chắc, chứ đừng nói là hai mươi mốt Trương Dương, đứng xem là lựa chọn tốt nhất.

Nhìn khuôn mặt của người này, Trương Dương đột nhiên hiểu ra, cường giả có tuổi tương đương mình cũng không phải là kém hiểu biết, có thể thông qua suy nghĩ của mình để chọn ra lựa chọn thích hợp nhất.

Không thể nghi ngờ, người như vậy rất đáng sợ.

Xem ra trở thành một cường giả không phải là ngẫu nhiên, mà là tất nhiên.

Thực ra Trương Dương cũng không hiểu lắm về sự trưởng thành của cường giả. Dù là về tâm trí cũng rất mạnh, cho dù có chút khuyết điểm cũng dễ dàng dùng thiên tư bù đắp. Hơn nữa năng lực thích ứng với xã hội cũng rất nhanh.

“Tiểu Lý Tử” Cơ Ca luôn luôn văn nhã kêu lên một tiếng, mặt trắng bệch. Mà mấy người Trương Dương, A Trạch và Lưu Bưu nhìn nhau đầy kinh ngạc, tên này quá ác.

“Cơ Ca, xin lỗi, anh nhìn xem, nó đang quan chiến” Người thanh niên quay đầu lại xua tay, nhún vai nói.

“...” Cơ Ca há hốc mồm nhìn người thanh niên và Trương Dương ngồi cạnh nhau. Không ngờ rằng, vũ khí bí mật lớn nhất của hắn, người ta chỉ nói mấy câu đã đi theo. Đây là kết quả hắn không hề nghĩ đến.

“Mày chính là A Cơ?” Đao Ca cầm theo đao đi ra, sát khí lóe lên trên mặt, cùng với những vết thương đang ứa máu, không khác gì Ma Thần.

“Đúng”.

Cơ Ca vốn đang thất vọng lập tức khôi phục lại bình tĩnh, cũng bước lên trước một bước, trầm ổn nói.

“Tao là Đao Ca” Khí thế trên người Đao Ca tăng vọt lên.

“Đao Ca, mày và tao đều là người trên giang hồ. Mày đã gϊếŧ tới cửa nhà tao, không cần nhiều lời. Chẳng qua tao có chuyện muốn nói” Cơ Ca không nhanh không chậm nói.

“Nói. Tao nghe” Đao Ca cười lớn.

“Đao Ca, tao muốn khiêu chiến mày. Chẳng qua Đao Ca chơi đao, tao lại chơi súng, nên có chút mâu thuẫn...” Cơ Ca vẻ mặt âm trầm, từ từ rút một khẩu súng ngắn 92 ly ở thắt lưng ra. Cơ Ca xoay tròn khẩu súng trong tay. Nhìn thấy thế, Trương Dương không khỏi giật mình. Khó trách Cơ Ca này có thể ngồi ở vị trí đó. Xem ra hoàn toàn dựa vào khả năng chơi súng đã đến cường giả xuất thần nhập hóa.

“Ha ha, không mâu thuẫn, mày dùng súng của mày, tao dùng đao của tao. Nếu như tao chết dưới súng của mày, như vậy Đao Ca tao không có bản lĩnh. Nếu như mày chết dưới đao của tao, vậy chết là chết, mày không phải người đầu tiên chết dưới đao của tao, cũng không phải người cuối cùng” Đao Ca vung tay lên, đao hóa thành một vầng sáng, ánh đao xoay tròn tạo thành lá chắn, giống như trò ảo thuật vậy. Trương Dương và người thanh niên thấy vậy đều thán phục. Có thể chơi đao đến trình độ của Đao Ca, có thể nói là chưa từng có ai. Ngay cả Bào Đinh Giải Ngưu cũng không hơn được.

“Đao Ca”

“Đao Ca”.

Đao Ca vừa dứt câu, trong đại sảnh lập tức huyên náo. Đám huynh đệ của Đao Ca không khỏi bất mãn. Bây giờ Đao Ca đã hoàn toàn chiếm thượng phong, căn bản không cần tiếp nhận lời khiêu chiến của đối phương. Mà lại là dùng đao khiêu chiến súng ngắn, quả là điều không thể tưởng tượng nổi, chưa từng nghe thấy. Vũ khí lạnh căn bản không thể so sánh với súng ngắn. Dù là lực sát thương hay là công kích đều không cùng đẳng cấp.

Không riêng gì huynh đệ của Đao Ca, mà ngay cả mấy người Trương Dương, A Trạch đều kinh ngạc. Bọn họ không rõ tại sao Đao Ca lại tiếp nhận lời khiêu chiến vô lý này.

Đao Ca đưa hai tay lên, cả đại sảnh đột nhiên yên tĩnh.

“Mày có mấy viên đạn?” Ánh mắt sắc bén của Đao Ca nhìn vào mặt Cơ Ca.

“Đây là súng ngắn 92, mười lăm viên”.

“Được, mày có mười lăm viên đạn, tao có mười lăm thanh đao” Đao Ca vung tay lên, một đại hán lập tức chạy ra ngoài, hiển nhiên là đi chuẩn bị đao.

“Được, Đao Ca đúng là người hào sảng. Mày dùng đao, tao dùng súng, tao không chiếm tiện nghi của mày. Súng của tao mất mười lăm giây để lắp ráp hoàn chỉnh, tao sẽ tháo súng ra”.

Lúc nói chuyện, Cơ Ca đi tới bên cạnh bàn trà, hơi khom lưng, tay đè vào khóa súng, tay cầm súng nhẹ nhàng ấn vào bên trái một cái, tháo băng đạn, sau đó tay trái cầm súng, tay phải cầm nòng súng, tiếp theo dùng băng đạn mở ống ngắm, kéo ra, lấy được ống ngắm, sau đó khẽ đẩy nòng súng sang ngang, gỡ xuống. Từ trong nòng súng lấy ra mấy viên đạn trong đó, cuối cùng lấy các bộ phận bên trong ra.

Rất nhanh một khẩu súng ngắn 92 ly đã bị chia thành các linh kiện, ngay cả mười năm viên đạn cũng được đặt từng viên một trên mặt bàn, tất cả tạo thành một bức tranh tinh xảo.

Vô cùng lưu loát.

Trương Dương cũng là chuyên gia về súng, mắt sáng rực lên. Mười đầu ngón tay vô ý nắm chặt lại, trong lòng dâng lên một tia du͙© vọиɠ muốn chiến.

Đây là một cao thủ dùng súng.

Đồng thời Trương Dương cũng cảm thấy lo lắng cho Đao Ca. Phải biết rằng càng là cao thủ, Đao Ca càng nguy hiểm. Dù sao Đao Ca đối mặt chính là súng, hơn nữa lại là một cao thủ dùng súng.

Trương Dương trầm ngầm suy nghĩ, hắn không thể đoán được ý nghĩ của Đao Ca. Hiển nhiên sẽ không có cách ngăn cản Đao Ca.

Chẳng qua Trương Dương tin, Đao Ca nhất định có mục đích của mình. Đao Ca có suy nghĩ khác với người bình thường, ngay cả Trương Dương tinh thông tâm lý học cũng rất khó đoán ra tâm tư của Đao Ca.

Trong mắt Đao Ca lóe lên một ngọn lửa.

Lúc này tên vừa đi mang theo hai tên nữa về, trên tay mỗi người đều cầm mấy thanh đao. Nhìn những thanh đao to có, nhỏ có, hình thù khác nhau. Hiển nhiên là vào lúc này chuẩn bị đao cũng không dễ gì. Như vậy mấy thanh đao (Thực tế là dao chặt) là tên này lấy ở quán đêm.

Nhìn thấy mấy thanh đao, Trương Dương nhíu mày, thanh đao này rất nặng, không thích hợp trong chiến đấu.

Trên thực tế càng là cao thủ sẽ có yêu cầu với vũ khí càng cao. Một thanh vũ khí vừa tay càng có thể phát huy võ công của mình. Đây cũng là nguyên nhân mà các cao thủ trong tiểu thuyết kiếm hiệp điên cuồng với tuyệt thế thần binh như vậy.

Đương nhiên, khi võ công đạt đến cảnh giới cao nhất, vũ khí lại không quan trọng nữa. Tay chân, đầu, thậm chí tóc, răng đều là vũ khí gϊếŧ người. A Trạch phát triển theo hướng này.

“Được, được. Mày nếu đã có biện pháp công bằng. Như vậy chúng ta chơi một trò chơi, để cho mày có thua cũng tâm phục khẩu phục. Các huynh đệ, mười lăm thanh đao, mười năm viên đạn, đặt ở bàn, tường, cách nhau mười lăm mét. Nếu là chơi vậy phải cho thú vị chút. Chúng ta đứng cách nhau mười lăm mét, đếm mười lăm tiếng sẽ bắt đầu công kích…”

“Được” Cơ Ca không hề do dự nói.

“Không”.

Ngay khi mấy tên côn đồ đang chuẩn bị bàn, Trương Dương đột nhiên đứng lên.

Cơ Ca và Đao Ca không khỏi sửng sốt.

“Năm viên đạn, năm thanh đao là đủ rồi. Cho tôi mười viên” Trương Dương lạnh nhạt nói.

“Mày biết chơi súng?”

Mắt Cơ Ca sáng rực lên, nhấn mạnh hai chữ “Chơi súng” Người biết súng đều hiểu, chơi súng và dùng súng bắn là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau. Chơi súng là một cảnh giới, một loại kỹ xảo, một sự hưởng thụ, một nghệ thuật. Mà bắn chỉ để gϊếŧ người mà thôi, giống như người nguyên thủy săn thú vậy, không phải vì chơi đùa mà vì kiếm thức ăn.

“Biết” Trương Dương ngắn gọn trả lời.

“Thế nào?” Lần này Cơ Ca nói với Đao Ca.

“Được được, đây là huynh đệ của Đao Ca ta, huynh đệ của ta nếu muốn lưu lại mười viên, như vậy lưu lại mười viên. Tao sẽ không lấy mạng mày, ha ha” Đao Ca cười lớn.

“Bắt đầu đi” Cơ Ca có chút tức giận, bị người xem thường thật khó chịu.

“Được, bắt đầu đếm, sau mười lăm giây, chúng ta bắt đầu”.

Đao Ca bất ngờ quát lên một tiếng, hai tay đồng thời sờ lên năm thanh đao trên mặt bàn. Năm thanh đao như có tính mạng nhảy lên trên không trung, không ngừng nhảy lên, một cỗ sát khí lạnh lẽo lan tràn ra xung quanh.

Trương Dương nhìn chằm chằm vào hai tay Đao Ca.

Đao Ca đang thử sức nặng của năm thanh đao, hắn chỉ có mười lăm giây để thích ứng.

Mà lúc này tay Cơ Ca lướt qua, đạn trên mặt bàn biến mất năm viên. Hắn đã kẹp đạn.

Thời gian đột nhiên trở nên rất dài. Mỗi người trong đại sảnh đều rất khẩn trương, mỗi tiếng đếm như tảng đá nặng ngàn cân nện vào ngực vậy, làm cho người ta cảm thấy rất áp lực.

“Mười”.

“Mười một”.

Hai tay Đao Ca không ngừng vung lên, năm thanh đao đã hóa thành một vầng hư ảnh, mà lúc này, đôi mắt Cơ Ca đang nhìn chằm chằm vào hai tay Đao Ca. Hắn căn bản không nhìn vào đống linh kiện trên mặt bàn, hoàn toàn dựa vào trực giác, đôi tay trông rất nghiêm trọng, có vẻ rất chậm chạp.

“Mười lăm”.

“Rắc” một tiếng, băng đạn bỏ vào, trái tim mọi người đều chùng xuống.