Đồ Thần Đường

Chương 199: Đại chiến !

Con Ngật Đáp Thú này tựa hồ là một loài mãnh thú chẳng có trí tuệ gì, cặp mắt nhỏ tí của nó nhìn đám người Trương Dương, rồi do dự nhìn tới đầm nước. Cuối cùng lại hạ quyết tâm áp tới hướng đám người Trương Dương. Bàn chân to lớn bò trên mặt đất, móng vuốt sắt bén trên mặt đất phát ra từng hồi thanh âm cọ sát chói tai.

Ngay lúc này lại phát sinh một chuyện khiến người ta cơ hồ muốn ngã quỵ. Một con Cương Giáp Thú khổng lồ, ngậm một con cá lớn tầm năm chục ký trong miệng, bò từ trong hồ nước lên bờ, từ từ hưởng dụng lấy con cá ngon lành kia.

Mọi người lóng ngóng nhìn nhau, bởi vì con Cương Giáp Thú kia đang nằm ngay chỗ bọn họ cần phải đi qua, mà hiện giờ đó cũng là con đường thoát mạng.

“Làm sao đây?”

Trong lòng Lưu Bưu có thừa nỗi lo sợ liền liếc mắt nhìn con Cương Giáp Thú đang nằm kềnh ra bên đầm nước. Hắn hiện giờ chẳng còn dũng khí để khiêu chiến con Cương Giáp Thú kia. Ban đầu chỉ mỗi con Cương Giáp Thú nho nhỏ đã khiến hắn chiến đấu đến kiệt sức. Huống chi con này so với con Cương Giáp Thú ban đầu thì thân thể to gấp đôi.

Trương Dương cùng Vương Phong đưa mắt nhìn nhau, không khỏi cười khổ. Hiện tại đã không còn đường thối lui, chỉ còn cách phải chiến đấu. Trước mặt mặc dù có ba căn động, nhưng thân thể con Cương Giáp Thú kia đang nằm ở đó, mặc dù nhìn tướng con Cương Giáp Thú này tựa hồ chẳng có hứng thú tới bọn họ, nhưng ai dám đảm bảo khi bọn họ bước qua thì con gia hỏa đó sẽ không sử dụng tới cái đuôi khổng lồ kia của nó một phen.

Nơi này không ai có thể đỡ nổi lực đánh của cái đuôi kia.

Nhìn tới con Ngật Đáp Thú đang từ từ tiến tới, rồi lại nhìn tới đầm nước đen ngòm sâu không thấy đáy kia, ánh mắt Trương Dương chợt bừng sáng: “Chúng ta bây giờ dụ con gia hỏa kia tới bên cạnh đầm nước. Vương Phong, Lưu Bưu, các ngươi hai người chọn thời cơ tốt nhất, đẩy nó lọt vào trong đầm nước kia...”

Cơ hồ ngay lập tức, Trương Dương liền nghĩ ra đầm nước sâu này là địa bàn của Cương Giáp Thú. Đây là vị trí tốt nhất để săn cá. Vô luận có con cá nào phóng ra, đều phải qua được cái đầm nước sâu này mới có thể đến được con sông.

Vừa rồi khi săn cá, trong đầm nước chỉ có tiếng của Cương Giáp Thú, không có mãnh thú nào khác. Từ việc này mà suy đoán, ở trong động này Cương Giáp Thú hẳn nhiên là bộ tộc lớn mạnh nhất. Có lẽ là không phải là loài thú hung mãnh nhất, nhưng về số lượng thì tuyệt đối là hùng mạnh nhất. Nếu không, bọn chúng căn bản sẽ không có thể chiếm cứ nơi có địa thế thuận lợi thế này.

Nhìn lại đám mãnh thú đủ các loại tụ tập tại nơi dốc nước từ đầm nước tới con sông để tranh đoạt con mồi thì có thể nhận ra được, số lượng của bọn chúng còn thua xa Cương Giáp Thú.

Nếu muốn đánh lui con Ngật Đáp Thú này, biện pháp tốt nhất là dụ nó vào nước, để cho đám Cương Giáp Thú thu thập nó.

“Còn có ta!” A Trạch từ từ đứng lên.

“Còn có ta!” Trương Vân cũng dùng một chân đứng lên.

“Còn có ta!” Không biết từ lúc nào, cô gái kia đã tỉnh lại, vẻ mặt đỏ ửng, tinh thần xem ra đã khá hơn. Nhưng cơn sốt vẫn còn chưa bị đẩy lui triệt để.

Lúc này là lúc sinh tử tồn vong. Toàn thân con Ngật Đáp Thú kia đều có vẩy cứng, coi như đã ở thế bất bại. Biện pháp duy nhất chính là dụ nó tới đầm nước. Nhưng lại có một nan đề. Nên biết, động vật to lớn ở nơi này chân đều thô ngắn, hơn nữa bàn chân lại lớn. Thể hình kiểu này mặc dù bò rất chậm nhưng lại rất ổn định, căn bản là không dễ dàng đẩy nó.

Hiện tại, thêm một người là thêm một phần lực lượng. Nếu không giải quyết xong con Ngật Đáp Thú này, thì rất có thể là đám mãnh thú bị đói trong con sông sẽ nghe tiếng mà kéo tới.

Kỳ thật, nhìn thấy đám cá từ trong động phóng ra, Trương Dương đã hiểu rõ được một vấn đề trọng yếu. Vì sao Cương Giáp Thú lại không tấn cộng bọn hắn?

Cương Giáp Thú không công kích bọn hắn hoàn toàn là vì đã có nguồn thực vật dồi dào. Đối với đám người Trương Dương chưa từng thấy qua, bọn chúng vẫn chưa nắm rõ chi tiết, hơn nữa bọn chúng lại không thiện săn mồi trên bờ, cho nên mới không muốn phát sinh mâu thuẫn với đám người Trương Dương.

Còn đám mãnh thú sinh tồn trong con sông thì hoàn cảnh không được khá lắm. Đầu tiên, đám cá thoát khỏI miệng Cương Giáp Thú mới tới được đây. Tiếp theo, đám mãnh thú ở cửa sông số lượng rất lớn. May mắn lắm mới có thể bắt được một con cá. Vận khí không khá thì chỉ có uống nước mà thôi. Dưới hoàn cảnh kiểu này thì tinh thần mạo hiểu của đám mãnh thú ở con sông này mạnh hơn nhiều so với Cương Giáp Thú. Mà hiện giờ cái con Ngật Đáp Thú kia lại là một ví dụ điển hình.

Lưu Bưu đưa tay ra ngoài, A Trạch lập tức để tay lên trên tay Lưu Bưu. Sau đó, Trương Vân, Vương Phong, Trương Dương đều nắm chặt lấy tay nhau. Cô gái chần chừ một chút rồi cũng để bàn tay trắng nõn nà đặt lên tay Trương Dương.

Hiện giờ, sinh mạng của bọn họ đã liên kết với nhau thành một thể. Ở nơi động huyệt đầy hung hiểm này, nếu không thể đồng tâm hiệp lực, vậy hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.

Móng vuốt sắt bén của Ngật Đáp Thú phát ra thanh âm ma sát khiến người bồn chồn.

Càng lúc càng gần, khoảng cách vốn năm mươi thước, nay chỉ còn cách hai mươi thước.

Mọi người gật gật đầu rồi buông tay ra. Trương Dương lập tức rút khẩu súng lục, bước tới nghênh đón con Ngật Đáp Thú.

Nhìn thấy động tác tiếp cận gây hấn của Trương Dương, Ngật Đáp Thú liền sửng sốt, nhưng lập tức vẫn từ từ áp tới đám người bọn họ, căn bản không bị Trương Dương dẫn dụ...

Nhìn thấy Ngật Đáp Thú như chẳng hề thấy hắn, Trương Dương không khỏI ngạc nhiên, vì sao lại xuất hiện tình huống kiểu này.

Lập tức, Trương Dương hiểu thông ngay. Đám người tụ lại một chỗ, đối với con Ngật Đáp Thú động tác chậm chạp này mà nói thì mục tiêu đó mới lớn hơn.

Mãnh thú trường kỳ ở nơi này săn cá trong nước để ăn, đã có thói quen tìm mục tiêu lớn nhất.

“Mọi người tản ra!”

Tất cả nhanh chóng tản ra chung quanh. Quả nhiên, ánh mắt của Ngật Đáp Thú ngó qua ngó lại, hết nhìn người này lại nhìn người kia, không chắc chủ ý là sẽ đuổi theo người nào. Xem ra, con gia hỏa này có vấn đề nghiêm trọng về trí lực.

“!” Một tiếng súng vang lên.

Trương Dương đã nổ súng, đầu đạn bắn ngay trên thân thể Ngật Đáp Thú. Ngật Đáp Thú không có chút cảm giác nào, chỉ liếc nhìn ngay chỗ đầu bị đạn bắn, như thể bị muỗi chích...

Nhìn thấy đầu đạn cắm lên lớp da thật dầy kia, Trương Dương không khỏi đổ mồ hôi hột. Xem ra mãnh thú nơi này đều có một đặc điểm chung, đó chính là lớp da vừa dầy vừa thô kia. Nhưng Trương Dương cũng hiểu được, ở con sông này có chứa vô số cá răng khít. Nế không có lớp da bảo hộ thân thể, phỏng chừng đã sớm bị cá răng khít cắn chỉ còn bộ xương.

Trên thực tế, Trương Dương phán đoán không hề sai. Ở trong thời viễn cổ, địch nhân ghê gớm nhất của đám mãnh thú này chính là tầng tầng lớp lớp đám cá răng khít kia. Theo dòng thời gian dài đăng đẳng trôi qua, đám mãnh thú này đã dần dần tiến hóa, nên mới có được lớp giáp cứng cáp kia, nên mới có lớp da dầy cộm kia. Mục đích của tất cả thứ đó đều là để kháng cự lại sự uy hϊếp của cá răng khít.

Chính là vì đám động vật khổng lồ này tiến hóa mà đám cá răng khít mất đi nguồn thức ăn chủ yêu. Dần dần rồi cá răng khít cũng bắt đầu tiến hóa. Đầu của nó cũng càng lúc càng nhỏ, sức ăn cũng càng lúc càng yếu. Cuối cùng thức ăn của bọn chúng cũng chỉ còn mỗi loài cá mà thôi.

Trương Dương lại nổ súng. Lần nổ súng này bắn ngay mí mắt dầy kia của Ngật Đáp Thú.

“Hống...!” Ngật Đáp Thú gầm rú mãnh liệt, mí mắt dầy kia mặc dù bảo vệ không để con mắt bị thương, nhưng lực bắn cực mạnh kia đã tạo ra thương hại khá lớn cho con mắt.

Trương Dương nhìn con Ngật Đáp Thú ăn phải đòn đau, nhất thời vui mừng, lại nhắm về hướng đó xạ kích. Không cần phải nói, trong ký ức tư duy của Trương Dương có sở hữu một thiên phú không tầm thường về súng đạn. Một phát súng này, trúng đích!

“Ngao ngao...” Ngật Đáp Thú cuối cùng cũng nổi giận, ngẩng lên trời gầm rú. Trong căn động tràn đầy thanh âm vang dội. Vô số mãnh thú trong nước thò đầu ra, tựa hồ bị tiếng rú của Ngật Đáp Thú đánh tỉnh.

Trương Dương nhìn thấy vô số mãnh thú dưới con sông, sau lưng không khỏi phát ớn lạnh. Bởi vì hắn nhìn ra được, có vài con mãnh thú tựa hồ đang hăm hở muốn thử sức, chuẩn bị bò lên trên gia nhập chiến đoàn...

Tốc chiến tốc thắng, nếu không sẽ bị lâm vào vòng vây của đám mãnh thú này.

Thân thể Trương Dương thối lui về bên cạnh đầm nước, liên tiếp bắn thêm ba phát súng, trúng ngay mi mắt của con mãnh thú kia. Ba phát súng này có ít nhất hai phát trúng ngay vị trí ban đầu.

“Ngao ngao...”

Ngật Đáp Thú đau đớn gào rú điên cuồng đến dường như trời long đất lở. Cái bụng của nó vốn áp xuống đất, giờ không ngờ đã được nhấc lên không. Tốc độ bò bởi vì trong cơn giận, không ngờ đã trở nên nhanh chóng lạ kỳ.

“Ra tay đi!”

Trương Dương quát lên một tiếng, rồi liên tiếp bắn thêm vài phát, sau đó đột nhiên đạp ngay lên một tảng nham thạch nhô ra ngoài. Thân thể trở nên hoa lệ, trong không trung huyễn hóa thành từng đạo từng đạo tàn ảnh.

Tất cả quá trình đã được Trương Dương tính toán trong đầu mấy ngàn lần. Ngay cả tảng nham thạch nhô ra ngoài cũng nằm trong tính toán của hắn. Hết thảy đều nằm trong lòng bàn tay của hắn.

Ngật Đáp Thú đột nhiên xông về phía Trương Dương, thân ảnh Trương Dương đột nhiên biến mất. Không kịp đề phòng, suýt chút nữa là nó đã theo quán tính mà lọt xuống đầm nước. Móng vuống khổng lồ kia vạch lên mặt đất những vết sâu hoắm, rồi như một chiếc xe máy được thắng gấp, dừng sát ngay bên bờ của đầm nước sâu thẳm kia.

Lưu Bưu đứng ngay bên mông của Ngật Đáp Thú, đột nhiên quát lớn một tiếng. A Trạch, Vương Phong còn thêm Trương Vân và cô gái yếu ớt kia đều đột nhiên ra sức đẩy...

“Rầm!” một tiếng, bọt nước văng tứ tán. Thân thể nặng nề của Ngật Đáp Thú đập xuống mặt nước. “Ngao ngao...”

“Ngao ngao...”

Một tràng tiếng gầm rú long trời lở đất. Trong đầm nước thò ra vô số đầu Cương Giáp Thú giống như ban đầu, điên cuồng xông tới hướng con Ngật Đáp Thú kia...