Đồ Thần Đường

Chương 96: Mỹ nữ nghịch súng

Phần 1. Mẹ ta bảo......

“Bọn họ không cho ta!” Vẻ mặt cô gái cáu kỉnh, tựa hồ rất tức giận.

“Họ là ai?”

“Uy uy, chúng ta không phải quá quen thuộc đúng không, ta tại sao phải nói cho ngươi?” Cô gái ‘hừ’ một tiếng rồi nói: “Còn nữa, ngươi mặc dù viết được rất giống, nhưng kỳ thật vẫn còn kém rất xa, nếu ngươi xem bộ chữ kia, ngươi sẽ hiểu được ngay, với chỉ số IQ của ngươi, ta rất khó giải thích với ngươi, hừ!”

“Vậy vậy……vậy….khái khái….Vậy tại sao ngươi không để cho cha ngươi vẽ lại một bản?”

“Uy….Ngươi là một bậc thầy tiếp thị! Ngươi là một nhà thư pháp! Cái đồ phiền toái nhà ngươi, không cần hỏi những chuyện ngu ngốc như vậy có được không? Nếu ta có thể bảo cha ta viết, còn dùng ngươi giúp đỡ ta viết sao? Đồ ngốc nghếch!” Cô gái không tức giận nói.

“Khái khái……Vậy là vậy là….Đúng rồi, chỗ này không kinh doanh sao?”

Trương Dương dẫn mở trọng tâm vấn đề, nhìn không gian thật lớn này, không có cột nhà ,không gian này chí ít phải hơn 200 m2, trang thiết bị rất kỳ quái, treo rất nhiều quần áo, đồ trang trí cũng dựa theo thiết kế ở bên dưới, chỉ duy nhất không giống chính là, trong này còn một chiếc giường rộng hơn 2m, TV, điện thoại, máy tính…Mọi thứ cần thiết, nếu mang y phục này đi, càng giống phòng ngủ của một cô gái hơn………

“Không kinh doanh, tại sao phải kinh doanh?” Cô gái bĩu môi nói.

“Nhưng….nhưng….”

“Không nhưng nhị gì cả, nơi này đều là bộ sưu tập tư nhân của ta, người bình thường mua không nổi đâu, cứ cho là như vậy đi.”

“A…….”

Trương Dương trừng mắt nhìn quần áo xung quanh, miệng há to đến nỗi không ngậm lại được. Điều này quả thực không thể tưởng tượng nổi, y phục để trang trí hơn 200m2 không gian lại là bộ sưu tập của một người, nói cách khác, y phục này đều là một mình cô gái mặc….

“Được rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi.” Cô gái nhìn chiếc đồng hồ tinh xảo trên cổ tay, chẳng thèm quan tâm đến bộ dạng kinh ngạc của Trương Dương, dẫn đầu đi xuống lầu.

“Ân ân.”

Trương Dương vừa đi vừa quay đầu lại nhìn. Thật quá chấn động, tủ y phục một người cư nhiên có hơn 200m2!

Lúc Trương Dương đi đến lầu một, nhất thời lại ngẩn ngơ.

“Này……này…..này cũng quá xá rồi…..Chỉ thấy, mấy đầu bếp đội mũ trắng đang dựng một cái bàn gấp cơm Tây bằng thủy tinh ra, sau đó rải một chiếc khăn trải bàn trắng tinh lên, cực kỳ cẩn thận đem thức ăn trong xe ăn đặt trên bàn, vẻ mặt nghiêm túc, động tác cẩn thận. Thậm chí mấy đầu bếp từ đầu đến cuối không dám ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Cuối cùng, mấy đầu bếp hoàn toàn dựa theo tiêu chuẩn khách sạn sắp xếp xong, ở chính giữa cắm một bông hoa hồng rồi lùi ra ngoài, trong khi rời khỏi, thuận tiện kéo cửa lại, treo trên đó một cái biển nhỏ màu đỏ: ‘tạm ngừng kinh doanh’ !

Hiển nhiên, những đầu bếp đã vô cùng quen thuộc nơi này, nếu không tuyệt đối sẽ không dám tự chủ trương treo cái biển lên.

“Kia……Tại sao phải ăn ở trong cửa tiệm?” Trương Dương lắp bắp hỏi.

“Ta thích, ta không có tiền mời hai người trực ban, tự nhiên là ăn trong cửa hàng cho thuận tiện….Nhìn cái gì mà nhìn, ăn cơm đi!” Cô gái hung hăng trừng mắt với Trương Dương đang từ phía trước đi tới.

Trương Dương thiếu chút nữa ngã ngửa. Không có tiền mời hai người trực ban, cái này cũng là lý do?

Trương Dương mặc dù chưa được ăn cái gì sơn hào hải vị, nhưng khi làm thuê ở quán cafe đã từng nghe qua, chính là, bữa cơm sang trọng đẹp đẽ này mời thêm hơn mười người nữa ăn cũng đủ.

“A…….ha ha…….ăn cơm thôi…”

Trương Dương đột nhiên tỉnh lại, lập tức bước tới trước bàn cơm Tây. Ngồi xuống bưng bát cơm mãnh liệt xới…..

Đột nhiên, Trương Dương cảm giác bầu không khí có phần quái dị, tại sao đều đứng cả? Tại sao đều không ăn?

“Khái khái….” Trương Dương vất vả nuốt cơm xuống cổ họng. “Liễu Ám, các ngươi tại sao không ăn?” Lúc này Trương Dương mới phát hiện, tất cả mọi người đều đang nhìn hắn.

“Đó là vị trí của tiểu thư.” Liễu Ám quét mắt sang cô gái, dè dặt nói.

“Tại sao?” Trương Dương có chút không phản ứng kịp.

“Đó là ghế đầu.”

Trương Dương thở dài một hơi, đặt bát cơm xuống rồi nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài cửa….

“Ngươi đi đâu thế?” Cô gái sửng sốt.

“Không ăn nữa, các ngươi ăn đi, ta ra bên ngoài ăn, lúc nữa sẽ tới làm.”

Trương Dương kéo mở cánh cửa kính đi ra bên ngoài, không thèm hướng đến các nàng giải thích, ăn cơm, nhất thiết phải ngồi ghế đầu, đặc biệt khi cùng nữ nhân ăn cơm, càng phải ngồi ở ghế đầu. Đây là mẹ của Trương Dương dạy như vậy từ nhỏ.

Hiển nhiên, ăn cơm ở chỗ này ghế đầu không tới lượt hắn, nếu không thể ngồi, vậy không ăn cũng được.

Trương Dương là một người có tính cách rất phức tạp, thậm chí có thể nói là quái dị, rất nhiều chuyện ở trong đầu đã hình thành lên một khuôn mẫu cố định, cũng trở thành đường biên ngang của hắn,giống như hắn và Tiêu Di Nhiên cùng nhau ăn cơm,tuyệt đối sẽ không vì Tiêu Di Nhiên mà lấy cơm,đây chính là đường biên ngang.

Sau khi Trương Dương tốn mười nguyên ăn một bữa cơm hộp mười nguyên đảm bảo no bụng trong một con hẻm cạnh đường bộ xong, dễ chịu đến nỗi cả người vô lực, thoải mái a, đúng là một mình ăn cơm thật dễ chịu,***, cùng đám đàn bà ăn cơm đúng là lắm điều, còn cướp ghế đầu của đại gia, mịa!

Trương Dương từ trên chiếc ghế dài đứng lên, xoa xoa cái bụng phình to, hướng đến ‘Quý tộc thành’ chậm chạp đi tới, đương nhiên, hắn tự nhiên không biết, đại thẩm bán cơm hộp đã nhớ rất kỹ càng bộ dạng của hắn, hơn nữa bộ dáng còn đau lòng thề thốt, ngày mai tên tiểu tử ăn mặc ra vẻ đàng hoàng này trở lại ăn cơm nhất định phải thu mười năm nguyên mới đủ…..

Lúc này, sắc trời đã trở lên ảm đạm, tháng mười không thể so với mùa hè, lúc sáu giờ chiều sắc trời đã bắt đầu u ám rồi.

Lúc Trương Dương đi vào ‘Quý tộc thành’, mấy đầu bếp lại mang theo mấy cái giỏ đến thu dọn bát đĩa, thuận tiện đem cái bàn gấp thủy tinh đặt vào trong căn phòng để đồ lặt vặt phía sau quầy lễ tân.

“Ngươi tại sao không ăn cơm ở đây?” Trương Dương vừa đi tới, cô gái liền trực tiếp hỏi ngay.

“Ta không cần nói có được không?”

“Hừ…..Không nói thì không nói, ai thèm.” Cô gái lại lanh lợi hoạt bát lên trên lầu, nhìn vóc dáng lả lướt nhấp nhô, còn lộ ra đoạn chân trắng như tuyết, Trương Dương tâm thần run rẩy, cảm giác như mũi nóng lên, không tốt, chảy máu mũi rồi……..

Trương Dương vừa vội vàng che cái mũi lại vừa lo, may mắn thay, chỉ là nhiệt huyết xông lên đầu.

“Sắc lang, hừ!” Trương Dương đâu biết rằng, tất cả vẻ mặt của hắn đều rơi vào trong mắt của Liễu Ám.

“Khái khái…..” Trương Dương xấu hổ cười.

Buổi tối ‘Quý tộc thành’ kinh doanh tới chín giờ, trong lúc này, Trương Dương lại thành công làm ra hai cuộc giao dịch, mặc dù mức kinh doanh còn không đủ năm vạn, nhưng điều này làm Trương Dương như được tiêm thuốc trợ tim, bây giờ cái Trương Dương cần nhất chính là lòng tin. Mà hôm nay ba lần giao dịch thành công đều hoàn toàn vì thủ đoạn tiếp thị mua bán xuất sắc của hắn.

Chân chính xây dựng lên vị trí trong “Quý tộc thành”là hai lần giao dịch vào buổi tối, bởi vì, đây là hai vị khách nữ, hơn nữa, là nhận giúp hai nhân viên khác hoàn thành quá trình mua bán.

Trương Dương phối hợp từ màu sắc, y phục ra làm sao mới có thể tôn lên vóc người nữ nhân tốt hơn, nhấn mạnh đối với sự thưởng thức, như thế nào để cho da tay mình và y phục phối hợp. Toàn bộ tất cả đều được phơi bày dưới tri thức phong phú tích lũy được và kỹ xảo tiếp thị.

Mức kinh doanh ngày hôm nay đã có rất nhiều lợi nhuận!

Vẻ mặt trong ‘Quý tộc thành’ đều vui vẻ phấn khởi, ai cũng không nguyện ý chứng kiến nơi mình làm việc trường kỳ bị lỗ vốn.

Cuối cùng, cũng hết giờ làm rồi!

Trương Dương thở ra một một thật dài. Hắn cả ngày trông mong chính là lúc này, trên người Lưu Bưu có đúng mười nguyên đại dương, vạn nhất nếu lại nghịch súng, phỏng chừng phải đói bụng rồi.

“Liễu Ám muội muội, giúp ta kết toán sổ sách một lần có được không?” Trương Dương tác phong nhanh nhẹn đi tới trước mặt Liễu Ám nói.

“Ai là muội muội của ngươi..” Nhìn thấy Trương Dương nở nụ cười mê người, Liễu Ám một trận mơ màng, trống ngực đập thình thịch.

“Sắp hết giờ làm rồi. Mỹ nữ, ta còn chờ lấy tiền để sử dụng đấy.” Trương Dương cười nịnh nói.

“Ai là mỹ nữ, ta không có quyền, ngươi phải tìm tiểu thư ký tên.” Chứng kiến vẻ mặt nịnh bợ của Trương Dương, Liễu Ám nhất thời nhíu mày.

“Nga…..”

Trương Dương không cách nào khác, lại đi lên trên lầu, nếu đã cần chữ ký của cô gái, thì chắc hẳn quản đốc cũng không làm chủ được.

Kỳ quái, cửa thì không nói đến, nhưng mặt trước cửa kính có một rèm che màu vàng nhạt, nhìn không thấy bên trong.

“A….”

“A…….”

Phần 2. Cưỡиɠ ɠiαи lão Thiên !?

Dịch: Sessiromaru

Biên tập: Thiên Hạ Hội

Nguồn: TTV

Lúc Trương Dương vạch rèm cửa ra, nhất thời ngây ngốc, cả đầu trống rỗng, chỉ thấy cô gái đang ở trong phòng thay y phục, xuyên qua lớp nội y, da thịt trắng muốt tựa như bảo thạch chói mắt, cơ hồ ngay lập tức, cô gái sợ hãi phát ra một tiếng thét chói tai.

Nghe thấy tiếng thét, gần như là bản năng, Trương Dương quay người lại, trống ngực đập “thình thịch, thình thịch”, thân thể vừa rồi tạo cho hắn một sự rung động quá lớn, đây là lần đầu tiên ở một khoảng cách gần như thế nhìn thấy cơ thể nữ nhân, mặc dù hắn trước kia thường xuyên dùng máy ảnh kỹ thuật số nhìn trộm, nhưng máy ảnh kém chất lượng chắc chắn không cách nào cùng với lúc này so sánh được.

“Còn không đi ra!” Cô gái lớn tiếng quát, trong thanh âm tràn ngập sát khí nồng đậm.

“Ta ta……..Yến tỷ, ta tìm ngươi có chuyện…..ta…….Ta cái gì cũng chưa nhìn thấy, ngươi cũng mặc y phục rồi mà, ta chưa thấy gì a……….”Trương Dương vẻ mặt than khóc nói.

“Mặc y phục gì?”

“Nội y màu hồng nhạt……..”

“Trương Dương , ta phải gϊếŧ ngươi…..gϊếŧ ngươi…” Cô gái hổn hển nói.

“Ta thật sự cái gì đều không thấy.” Thanh âm Trương Dương tràn ngập oan uổng.

“Ngươi ngươi……….Ngươi còn muốn được nhìn thấy cái gì nữa……..Quay đầu lại, ta mặc y phục!”

Sau khi Trương Dương quay đầu lại, đầu tiên đập vào trong mắt chính là vẻ mặt băng lạnh, trong đôi mắt thanh tú tràn ngập sát khí khiến cho người ta cảm thấy áp lực, đây là bộ mặt thành thục cùng với bộ mặt ngây ngô không tương xứng chút nào, phảng phất, trong nháy mắt, cô gái liền biến thành một ma vương gϊếŧ người hung tợn.

Cả người Trương Dương phát lạnh, các thớ thịt của thân thể đột nhiên căng ra, hắn cảm giác được một sự nguy hiểm cực độ, sự nguy hiểm này giống như trong lúc hắn chạy trốn gặp phải, thân thể Trương Dương co lại, tựa như một con báo đang đi săn mồi, giác quan hắn bắt đầu ngưng trọng, đôi mắt hắn trở lên sắc bén, vẻ mặt hèn mọn bỉ ổi bị thay thế bởi sự lãnh khốc, vô tình……….

Nguy hiểm làm cho người ta biến hóa!

Mà trong cùng một lúc, hai người đều biến hóa..........

Hai ánh mắt giao nhau ở trong không trung, tựa như có tia lửa bốc cháy, áp lực trong không trung lên tới đỉnh điểm, hai người đều nhìn đối phương, không dám buông lỏng chút nào. Thân thể không dám động, chân không dám rời, tay không dám đưa, thậm chí, ngay cả con mắt đều không dám chớp một lần.

“Đông đông.....” Một thanh âm chạy nhanh lên trên lầu, thanh âm tựa như trống trận, đánh vào trái tim bọn họ.

“Tiểu thư, xảy ra chuyện gì vậy?” Liễu Ám vọt người tới, tiếng thét chói tai của cô gái đã kinh động đến nàng.

Đột nhiên, khí tức khẩn trương dồn dập lúc vừa rồi đã tan thành mây khói.

“Không có việc gì, ngươi đi ra ngoài đi.” Cô gái ngồi trên ghế sofa, nhàn nhạt nói.

“Nga.......” Liễu Ám liếc qua khoảng cách giữa hai người, tựa hồ không phát sinh chuyện gì, lúc này mới an tâm đi xuống lầu.

“Ta không phải cố ý.” Trương Dương chậm rãi đi tới phía đối diện cô gái rồi ngồi xuống.

“Ta biết, nếu ngươi cố ý, ngươi đã biến thành một cỗ thi thể rồi, ngươi dù có lợi hại hơn đi nữa, liệu ngươi có thể nhanh hơn được súng?” Cô gái “hừ” một tiếng, từ dưới sofa rút ra một khẩu súng lục tung lên không trung một cái.

“A……….”

Trương Dương giống như chạm phải điện từ trên sofa nhảy ra ngoài.

“Ta nói cổn nãi nãi ngươi, món đồ này không nghịch được đâu, ngươi đừng cầm trên tay có được không, cướp cò thì không hay chút nào đâu.”

“Hừ, lúc ta chơi súng ngươi vẫn còn đang bú sữa mẹ!” Tay cô gái đu đưa, khẩu súng ở giữa bàn tay xoay vài vòng, vô cùng lưu loát tự nhiên.

“Ân, ngươi giỏi, ngươi lợi hại. Ta chịu thua rồi, ngươi trước tiên bỏ nó xuống có được không, ngươi là thần súng, là thánh súng……………”

“Đồ chết nhát!” Cô gái trắng mắt liếc Trương Dương một cái, tay nhoáng lên một cái, đã không thấy bóng dáng khẩu súng đâu. “Đúng rồi, ngươi biết võ công?”

“Ngươi biết võ công?” Trương Dương con mắt sáng ngời.

“Không biết, một cô gái học võ công làm gì. Chỉ có nam nhân các ngươi thích như vậy, một thân bắp thịt lồi lõm gồ ghề, khó coi muốn chết, hừ!”

Trương Dương một trận mồ hôi như thác, một cô gái sử dụng súng chẳng nhẽ đẹp mắt? Đương nhiên, Trương Dương không dám nói ra, để cho mỹ nữ này mất hứng rồi cho hắn một súng vậy thì không ổn chút nào.

“Uy uy, là ta hỏi ngươi mà!” Cô gái bất mãn lại móc súng ra, móc lởn vởn trên đầu ngón tay, nhìn thấy thế trên trán Trương Dương đầy mồ hôi.

“Ta….Ta không biết võ công…….”

“Hừ, ngươi gạt người, ta cảm giác được ngươi khẳng định biết võ công, khí tức ca ca ta tản phát ra với ngươi giống nhau, bất quá, ca ca ta so với ngươi mạnh gấp trăm lần.”

“Ca ca ngươi, thật vậy à? Ngươi có thể giới thiệu ta cho ca ca ngươi biết được không?” Trương Dương mừng rỡ, hắn hiện tại đúng là cần tìm một cao thủ biết võ công chân chính, nếu như ca ca của cô gái thực sự có thể tản phát ra khí tức mạnh gấp trăm lần so với mình, vậy thì tuyệt đối là cao thủ, cho dù là cô gái có hơi khoa trương, nhưng hai ba mươi lần hẳn là cũng rất lợi hại rồi! Đương nhiên, quan trọng nhất chỉ cần biết là được rồi.

Trương Dương bây giờ đối với tu luyện võ thuật tựa như người mù cưỡi ngựa mù, không có chút đầu mối.

“Có thể, đương nhiên có thể, bất quá, ta nhớ lần ta thấy hắn gần nhất là vào ba năm trước, khi đó ta mới mười sáu tuổi, hì hì…..”

“Được rồi, có cơ hội nhất định sẽ để cho các ngươi biết nhau, hắn thương ta nhất mà.” Trên mặt cô gái nở nụ cười ngây thơ, ai ngờ được nàng vừa rồi còn cầm khẩu súng gϊếŧ người như món đồ chơi.

“Ân ân, cám ơn , cám ơn.”

“Nói mau, sắp hết giờ làm rồi, mẹ ta đang chờ ta về nhà, có chuyện gì, nói nhanh lên.” Cô gái nhìn đồng hồ một cái, không kiên nhẫn được nói.

“Ta muốn……..hắc hắc……..Ta muốn lấy phần trăm khấu trừ…”

“Nga……..Được! Đi xuống kết sổ …….” Cô gái đổi lại cũng rất sảng khoái.

“Tiểu thanh muội muội, giúp Trương Dương kết sổ!” Sau khi cô gái và Trương Dương xuống lầu liền nói với muội muội quầy lễ tân..

“Nga….” Tiểu cô nương thu ngân sau một hồi gõ bàn phím, rất nhanh liền tính ra kết quả, “Mức kinh doanh của Trương Dương hôm nay là hai trăm linh năm ngàn nguyên, dựa theo khấu trừ phần trăm là 5% thì là một vạn linh……..Nga, tổng khấu trừ được chia, mình hắn được chia hẳn là bảy ngàn hai trăm…….”

“A……..Nhiều như vậy sao?” Cô gái không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nhìn Trương Dương nói: “Thực sự là bậc thầy tiếp thị a!”

“Hắc hắc, chê cười rồi, chê cười rồi……….” Trương Dương chỉ có thể cười xòa, người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu a!

“Nga, tính xem đồ trên ngươi hắn bao nhiêu tiền, giảm giá thấp nhất cho hắn nha….”

“Uy uy……..Quần áo này là ta mượn để mặc, ta lập tức cởi ra đây………”

Trương Dương lập tức cảm thấy không ổn, đáng tiếc, thấy cô gái không thèm nhìn hắn, đành dài cổ chờ Tiểu Thanh cô nương tính toán.

“Đồ tây, áo sơ mi, thắt lưng, giầy da, tất……..Tổng trị giá là một trăm ba năm ngàn, sau khi giảm giá là một trăm linh tư ngàn…..”

“Ân, vậy tính xem, trừ hết tiền thưởng của hắn còn lại bao nhiêu tiền?”

“Vẫn còn thiếu chín vạn sáu ngàn tám……..”

“Ân, Trương Dương, còn nợ chín vạn tám, trước tiên lĩnh một ngàn hai, số còn lại từ từ hoàn trả……”

“Nhưng…..nhưng…” Trương Dương cúi đầu xoa bộ y phục tốn hơn mười vạn mà khóc không ra nước mắt.

“Uy Uy, ngươi thực sự sẽ không cho rằng y phục giầy này còn có thể trả lại hay sao? Nơi này của ta là cửa tiệm hàng xa xỉ, không phải chợ loại 2, lão Đại, ngươi có nhầm hay không……..”

Cô gái hung hăng huých đầu Trương Dương một cái sau đó liền rời đi không thèm quay đầu lại, mùi nước hoa lưu lại trong không trung cũng không biết là nhãn hiệu gì, đáng tiếc, Trương Dương đâu còn tâm tư để thưởng thức, hắn đang đau lòng về bộ y phục hơn mười vạn này, không biết Lưu Bưu biết được sẽ có vẻ mặt như thế nào.

Trương Dương than thở lĩnh một ngàn hai trăm nguyên từ quầy lễ tân, viết giấy nợ, mặc dù tiền này đối với hắn bây giờ mà nói là một khoản lớn, nhưng so sánh với bộ y phục, một ngàn hai này cơ hồ có thể không tính.

“Trương Dương, xin lỗi nha, ta cũng không có biện pháp, tiểu thư không dễ dàng kiếm được tiền, khẳng định có chút xíu không phải, ngươi cũng biết, cửa tiệm này mở đã hơn một năm, cũng lỗ vốn hai ngàn vạn, bình thường cũng rất khó bán được một bộ y phục.” Liễu Ám thấy Trương Dương cúi đầu ủ rũ, không nhịn được an ủi giải thích.

“Ân……..Được rồi, cửa tiệm này đều là do tiểu thư quản lý sao? Tại sao Yến di lại mặc kệ vậy?”

“Đây là quà sinh nhật của Yến di tặng nàng khi nàng mười tám tuổi, lúc ấy tiểu thư không nên tự mình quản lý, hơn nữa cùng với Yến di lập ba điều quy ước, không cho phép hỏi đến cửa tiệm này….Đáng thương a…..Tiền vốn riêng của tiểu thư cũng may mà còn xấp xỉ, ta đoán nhiều nhất còn có thể chống đỡ một năm, Trương Dương, ngươi là bậc thầy tiếp thị, ngươi phải giúp tiểu thư nghĩ ra biện pháp, nàng rất tốt, bình thường đối với chúng ta rất tốt, có khó khăn gì đều giải quyết giúp chúng ta, nàng thực sự rất đáng thương…” Liễu Ám giữ chặt tay Trương Dương mà cầu xin.

“Ân ân……..”

Sau khi Trương Dương đi ra ngoài cửa,hận không được quay lên trời chửi to một trận,**! Đáng thương, còn đáng thương! Quà sinh nhật là một cửa tiệm xa xỉ bỏ vốn trên ức,**!

Lỗ hai ngàn vạn mới mất một nửa tiền vốn riêng!**! Còn đáng thương…..

Đây là xã hội và gia đình gì a………

Lão Thiên cũng quá bất công rồi,***, mình còn phải vì ba bữa cơm mà bôn ba, người ta lại vẫn lo lắng tiền vốn riêng của mình sẽ thiếu hụt,**!

Sau khi đưa lão Thiên ra cưỡиɠ ɠiαи không biết bao nhiêu lần, tâm tình của Trương Dương tốt hơn nhiều, nắm chặt hơn ngàn đại dương trong tay, Trương Dương cảm giác toàn thân đều đắng ngắt.

Hắc hắc, phải để cho Bưu ca của chúng ta mở to mắt ra, phải cho hắn biết cái gì mới là y phục giá cao, cái gì mới gọi là thưởng thức!

Trương Dương trên đường vừa đi vừa vuốt bộ đồ Tây đắt tiền của mình, đôi mắt nhìn chằm chằm mặt đường, sợ bị rải đinh, đá vào tảng đá, ngón chân bị đá rách cũng vô tư, mấu chốt là đôi giày da cá sấu hơn một vạn hai này a……..