Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 184: Ngoại truyện 16: Cảnh trong mơ cuối cùng.

Edit: Mẹ tớ là Thái Hậu.

Thời gian trôi qua rất nhanh, ngày kết hôn càng ngày càng gần, hai người nhàn nhã cả năm nay bắt đầu trở nên bận rộn.

Thử áo cưới, mua đồ tân hôn, lão thái thái đã chuẩn bị tất cả. Nghe nói tất cả đều là ngày hoàng đạo, chính là kết quả tính toán của vị lão đạo nọ.

Nhạc Sở Nhân tất nhiên khinh thường, Diêm Cận lại không có ý kiến gì, đồ cổ này có vẻ như thích ứng rất nhanh.

Xe cộ như nêm, tiếng ồn ào nơi phố thị, đây là chính là thành phố hiện đại.

Trung tâm thương mại có hơn mười tầng, người đến người đi, trai xinh gái đẹp rất nhiều, ăn mặc rất mốt, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Trong đó còn có hai người chuẩn bị kết hôn đang chọn lựa đồ tân hôn. (MTLTH.dđlqđ)

Kỳ thật cũng chẳng thiếu thứ gì, nhưng dù sao cũng là kết hôn, có vài thứ muốn đổi mới cho may mắn, tỷ như chăn mền gối đệm.

Váy trắng nhẹ nhàng, tóc búi hình hoa, khuôn mặt trang điểm nhẹ nhàng trông càng xinh đẹp, nhẹ nhàng. Nhạc Sở Nhân cười nhẹ, tràn ngập sức sống.

Diêm Cận bên cạnh mặc bộ đồ hưu nhàn, đi cùng Nhạc Sở Nhân, hắn cảm thấy toàn thân đều thả lỏng hơn nhiều. Hơn nữa ánh mắt hắn tuyệt không lệch đi đâu, trừ nhìn Nhạc Sở Nhân thì chính là đang nhìn đường. Đối với phụ nữ xinh đẹp đi qua đi lại, hắn chưa từng quan tâm tới.

“Dạo phố chính là công việc mệt mỏi nhất trên đời, đặc biệt đã biết mệt nhưng vẫn phải đi.” Nhạc Sở Nhân thiếu hứng trí than thở. Hôm nay nói là đi dạo phố mua sắm, thực ra chính là mua đồ có trong danh sách lão thái thái đã định, hai người họ cùng lắm chỉ là tới lấy đồ. Cô chắc chắn đồ lão thái thái mua không rẻ, bởi vì bà không phải người keo kiệt, mua đồ chỉ cần chất lượng, Nhạc Sở Nhân biết rất rõ điểm này.

Nhưng cô vẫn cảm thấy khó chịu, lão thái thái thực sự làm cô không biết phải nói gì cho phải.

“Bằng không chúng ta nghỉ ngơi trong chốc lát?” Tầng này có chỗ ngồi, bên kia còn có không ít người đang uống trà nghỉ ngơi.

“Không được, chúng ta nhanh chóng lấy đồ rồi về nhà thôi.” Nhạc Sở Nhân lắc đầu, phiền quá đi mất.

“Không phải em nói định đến tiệm váy cưới xem ảnh sao? Không tính đi nữa?” Diêm Cận cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt hiện rõ ý cười.

“Ôi trời, tức quá nên em quên mất. Anh không có chút oán giận nào sao? Đúng là đồ cổ, trưởng bối nói cái gì thì chính là cái đó.” Cô bĩu môi, nhưng cổ nhân thì cổ nhân, cô có nói gì cũng vô dụng. Người ta nói một câu ‘cha mẹ chi mệnh’, cô còn nói cái gì nữa đây.

Vỗ vỗ búi tóc hình hoa của cô, Diêm Cận hứng thú nhìn một chút. Kiểu tóc này nhìn chẳng khác gì đạo cô, nhưng rời vào Nhạc Sở Nhân lại thành đạo cô xinh đẹp.

“Đừng động vào tóc của em, làm rối tóc em thì anh biết tay em.” Hắn luôn luôn vỗ vỗ đầu cô, Nhạc Sở Nhân đẩy tay hắn ra, nhưng lại bị hắn kéo về. (MTLTH.dđlqđ)

“Đẹp mà, em là đạo cô xinh đẹp.”

Hắn khích lệ, nhưng Nhạc Sở Nhân lại không thích nghe.

“Anh xem đi, không phải cũng có người búi tóc giống em sao? Đẹp như vậy mà.” Phái nữ thành thị rất thời trang, nhìn cực kỳ xinh đẹp. Khuôn mặt trang điểm cầu kì, quần áo đều rất thời thượng, đúng là cảnh đẹp ý vui.

Diêm Cận nhìn bên kia, lắc đầu: “Không đẹp bằng em.”

“Hừ.” Khinh thường liếc hắc, nhưng ánh mắt đều là ý cười.

Vào thang máy, lên tầng bảy. Nguyên tầng này là các hãng quần áo, cực kì đẹp mắt.

Diêm Cận rất bội phục kỹ thuật nhuộm màu của thời đại này. Thế giới kia của hắn, vốn không thể tốt như thế này.

Tìm được cửa hàng mà lão thái thái dặn dò, nhân viên cửa hàng lấy đồ ra, quả nhiên là đồ tốt nhất.

“Thật đúng là chịu bỏ tiền, màu rất thích hợp cho tân hôn.” Nhạc Sở Nhân gật đầu, thực vừa lòng.

“Anh cũng thấy hợp.” Diêm Cận gật đầu, nói theo cô.

“Gói vào đi.” Lật xem không thấy có vấn đề gì, Nhạc Sở Nhân nói với nhân viên gói đồ.

Mang theo đồ xuống lầu một, đây là khu trang sức. Nhạc Sở Nhân dừng lại trước một quầy hàng, cười tùm tỉm nói với Diêm Cận: “Chúng ta cũng mua một đôi nhẫn kim cương chứ?”

Diêm Cận đi tới, nhìn thoáng qua nhẫn kim cương trong tủ kính, hoa cả mắt: “Thứ này có ý nghĩa gì?”

Nhạc Sở Nhân mím môi cười, nhân viên cửa hàng nhanh chóng đi tới: “Anh chị xem nhẫn kim cương sao? Bên này đều là mẫu mới, anh chị nhìn có hợp ý hay không?” Cô nhân viên nhấc hộp kim cương ra cho hai người nhìn, quả nhiên đều rất đẹp.

Nhạc Sở Nhân nhìn nhìn, cười nói: “Mẫu mới hay không không quan trọng. Tôi muốn loại thật chắc chắn, đeo vào tay rồi thì không tháo được ra, dạng như khóa luôn vào ấy.”

Nhân viên cửa hàng sửng sốt, Diêm Cận quay đầu nhìn cô: “Em muốn như vậy thật à?”

“Đúng vậy. Không thương đối phương nữa, phải tháo nhẫn xuống, như vậy tương đương với phản bội. Tất nhiên phải khóa vào rồi.” Cô nháy mắt, trông rất đáng yêu.

“Không bằng đổi thành dây chuyền đi, phản bội thì chặt đầu.” Diêm Cận trả lời, đơn giản mà thô bạo, nhân viên đối diện trợn trừng mắt nhìn. (MTLTH.dđlqđ)

Nhạc Sở Nhân ngây ngẩn cả người, nhìn Diêm Cận. Trong nháy mắt, cô tựa như đã nhớ tới cái gì đó.

Nhìn cô, Diêm Cận cười, vuốt ve má cô:”Làm sao vậy? Bị dọa rồi à?”

Nhạc Sở Nhân chậm rãi lắc đầu, ngồi trên ghế mà đầu cứ ong ong: “Những lời này…hình như em đã từng nghe qua.”

Nhìn khuôn mặt cô không đúng, Diêm Cận cầm tay cô: “Thật sự từng có người nói như vậy? Trong ti vi sao?”

“Không phải trong ti vi, nhưng em nghĩ mãi không ra ai đã từng nói với em câu đó. Thực kì lạ.” Cô chớp mắt, loại cảm giác này rất lạ, tựa như đã từng xảy ra, cũng tựa như chưa từng xảy ra điều gì cả.

Ánh mắt hơi hoảng hốt, Diêm Cận ôm lấy cô: “Nghĩ không ra thì đừng nghĩ nữa. Anh thu hồi lại lời vừa nói, chúng ta mua nhẫn, nhé?”

“Hửm? Anh tính phản bội em à?” Vừa nghe thấy lời này, Nhạc Sở Nhân trừng mắt, trưởng quầy và nhân viên bán hàng đều không nhịn được cười.

Diêm Cận cừng đờ, nói: “Anh xin lỗi, nói sai rồi.”