Trăm mét phía bên ngoài, đoàn ngựa thồ dừng lại đông nghẹt. Đoàn vệ đội ăn mặc khác xa so với Đại Yến, một màu mạnh mẽ vạm vỡ của nam tử đã được khắc sâu tận trong xương tủy, để lộ cánh tay ra ngoài khiến cho bọn họ cực kỳ có dã tính.
Động loạt xuống ngựa, sau đó đội ngũ rút lui về hai bên, nhường ra một con đường.
Âm thanh của đá bị giẫm đạp lên, tiếng vó ngựa lúc xa lúc gần, Hãn Huyết Bảo Mã xuất hiện. Tứ chi con Hãn Huyết mạnh mẽ, thân thể tuyệt đẹp, xinh đẹp không thể tưởng tượng nổi.
Dù là Nhạc Sở Nhân hay những người khác, cũng chưa từng thấy Hãn Huyết Bảo Mã bao giờ nên không ít tầm mắt đều tập trung trên con ngựa kia.
“Đó là Bắc Vương Bùi Tập Dạ?” Bỗng nhiên, Diêm Tô nhẹ giọng nói nhỏ vào tai Nhạc Sở Nhân, rời tầm mắt ra khỏi con ngựa xinh đẹp rồi nhìn lên người cưỡi ngựa, trong nháy mắt liền sửng sốt.
Người ở trên ngựa một thân trường bào màu đen có thêu viền hồng, dáng dấp cao lớn, tóc đen nhánh được buộc gọn gàng sau mũ quan có khảm hồng ngọc lộ ra gương mặt hoàn chỉnh. Nhìn hắn rất quen thuộc, đôi mắt một mí tinh xảo bởi vì cười mà cong cong như trăng lưỡi liềm rất đẹp mắt, bên môi có hai lúm đồng tiền, xinh đẹp không diễn tả được.
Hắn cao cao tại thượng cưỡi trên lưng ngựa một cách đầy ngạo mạn, khí thế toàn thân như người đứng đầu đất nước nhưng lại không thấy vẻ xa cách, ngược lại thấy rất hồn nhiên chân thành.
Nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân hoàn toàn kinh ngạc, không ngờ hắn lại là Bắc Vương? Bắc Vương, người lấy âm độc tàn nhẫn nổi tiếng? Lại là hắn?
Cách năm mươi mét ở bên ngoài, Bùi Tập Dạ dừng ngựa, dùng tư thế tiêu sái xuống ngựa, vứt bỏ cương ngựa, một thân một mình đi tới bên này.
Phong Duyên Thiệu tiến lên, đoàn người phía sau cũng nối đuôi theo.
“Để Thái Tử Đại Yến tự mình xuất cung nghênh tiếp ở cửa cung, Trẫm cảm thấy thật vinh hạnh!” Cười đến lúm đồng tiền nhàn nhạt, Bùi Tập Dạ chắp tay, tư thái tự nhiên và phong lưu, kết hợp với gương mặt hắn cực kỳ không hợp.
“Bắc Vương ngàn dặm xa xôi đi tới Đại Yến, thân là chủ, bổn điện cảm thấy cần tận tình chu đáo. Hi vọng Bắc Vương không ngại Hoàng Thành đơn sơ, bổn điện sẽ cố gắng hết sức để Bắc Vương có thể ra về trong vui vẻ.” Phong Duyên Thiệu bây giờ không phải là Hoàng đế, cũng không có cách nào đứng ở chỗ cao nhìn xuống Bùi Tập Dạ. Hắn cũng chỉ chắp tay hoàn lễ, nho nhã lịch sự tác phong nhanh nhẹn.
“Điện hạ nói lời này cũng khách khí quá rồi, ai lại không biết lãnh thổ quốc gia của Trẫm là nhỏ nhất? Cùng Đại Yến, thật sự không sánh bằng!” Bùi Tập Dạ không vì câu nói Bắc Vương của Phong Duyên Thương mà không vui, hắn cười rất dễ gần.
Dời ánh mắt, hắn thấy Phong Duyên Thương, khẽ nhướng nhướng mày, “Cần vương, nghe danh không bằng gặp mặt!” Chắp tay một cái, hắn nói đầy thâm ý.
Phong Duyên Thương giống hắn chắp tay đáp lễ, phong nhã bồng bềnh, Bùi Tập Dạ cùng hắn ưu nhã thành thục: “Đại danh Bắc Vương đã được nghe từ lâu, hôm nay gặp mặt rất kinh ngạc, có sự chênh lệch khác xa so với trong truyền thuyết.” Giống Bùi Tập Dạ, lời hắn nói tràn ngập thâm ý.
Bùi Tập Dạ không để ý lắm khẽ lắc đầu, sau đó nhìn Nhạc Sở Nhân đang đứng bên cạnh Phong Duyên Thương.
Con ngươi co rút lại một cái, một lúc sau hắn cười lớn, chớp chớp mắt với Nhạc Sở Nhân dưới ánh nhìn của mọi người, nở nụ cười dí dỏm.
Nhạc Sở Nhân khẽ nhăn mày, vẻ mặt văn võ bá quan sau lưng đều bối rối, nàng xem như không có gì thu hồi tầm mắt. Lúc này, nàng chỉ có thể lựa chọn không nhìn.
Phong Duyên Thiệu hơi nhướng nhướng mày, sau đó nghiêng người giơ tay: “Bắc Vương, xin mời!”
“Điện hạ, cũng xin mời.” Bùi Tập Dạ sóng vai cùng Phong Duyên Thiệu đi vào Quảng Hoa môn, không nhìn tới những ánh mắt khác thường của các Phu nhân khi vừa rồi hắn nháy mắt mới Nhạc Sở Nhân.
Vẻ mặt Phong Duyên Thương bình tĩnh, đôi mắt phượng trong trẻo bốc lửa, chỉ cần liếc hắn một cái người bỗng lạnh đi.
Phong Duyên Thương sóng vai cùng Nhạc Sở Nhân đi sau, đám người xung quanh tự động tránh ra xa, ai cũng đều nhận thấy sắc mặt của hai người không được tốt.
“Ngươi biết hắn?” Xung quanh hai người khoảng năm thước không có một ai, Phuong Duyên Thương nhẹ giọng hỏi.
Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn đám người đi trước, bóng dáng của kẻ gây họa đã không còn thấy.
“Ngươi không nhận ra hắn? Ngươi đã gặp hắn rồi.” Trí nhớ của Phong Duyên Thương tốt như vậy, chẳng lẽ không nhận ra âm thanh của hắn?
Con ngươi khẽ nhúc nhích, một hồi lâu sau, Phong Duyên Thương khẽ cau mày: “Bảo Trấn tháp….”
“Đúng, chính là hắn.” Nhạc Sở Nhân âm thầm cắn chặt răng, nàng thật sự không nghĩ tới hắn chính là Bắc Vương. Nhiều lần nàng nói nhất định muốn gặp Bắc Vương trong truyền thuyết, kết quả nàng đã gặp hắn đến vô số lần cũng không biết.
“Hắn là vu giáo giáo thánh.” Phong Duyên Thương nhỏ giọng trầm ngâm, lúc trước hắn cùng Nhạc Sở Nhân đều phủ định suy đoán này.
Nghiêng đầu nhìn Phong Duyên Thương, gò má của hắn rất đẹp, thật sự không có một góc chết.
“Chúng ta đều nghĩ sai, hắn không phải gián điệp Nam Cương phái tới.” Cầm tay hắn, dưới ánh mặt trời gương mặt Nhạc Sở Nhân trắng nõn phiếm hồng mịn màng vô cùng.
“Trở về phủ rồi nói tiếp, một lát ở đài thiết yến, trừ các trọng thần tiếp khách, những người khác đều đi gặp nhau, ngươi không nên đi.” Nhìn nàng một cái, hắn không quên mới nãy Bùi Tập Dạ nháy mắt một cái với Nhạc Sở Nhân.
“Được. Ta tin hắn sẽ không dám làm gì, nhưng mà ngươi cần nhắc nhở Ngũ ca, cố gắng không chọc cho hắn tức.” Nhạc Sở Nhân không tin lắm vào nhân phẩm của Bùi Tập Dạ, đối với nàng dù nàng có phách lối kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn cũng có thể nhịn vì hắn không có cách để đối phó với nàng nhưng với người khác hắn đối phó rất dễ dàng.
Trong mắt xẹt qua chút lạnh lùng, Phong Duyên Thương giơ tay lên vuốt ve gương mặt của nàng, cảm xúc trơn nhẵn làm hắn không muốn buông tay: “Trở về thôi.”
Dứt lời, Phong Duyên Thương xoay người rời đi, bóng lưng cao to rộng lớn nhưng cự tuyệt người khác thân cận.
Đi tới chỗ đậu xe ngựa ở cửa bên của hông hoàng cung, không nghĩ gặp được Diêm Tô.
“Sở Nhân, sao ngươi không tới yến hội?” Đi tới, vẻ mặt Diêm Tô có vẻ không tốt lắm.
“Ngươi còn nói ta, vậy tại sao ngươi cũng không đi? Theo lý thuyết, ngươi là hoàng hậu tương lai nên ngồi tiếp chuyện chứ.” Nhạc Sở Nhân cười nhìn nàng phỏng đoán chuyện gì đã xảy ra.
“Nhìn hắn ta liền nghĩ đến mấy lần hắn ám sát ca ca của ta, thiếu chút nữa bỏ mạng. Tính cách ta vui buồn đều thể hiện hết, ta sợ không khống chế được tức giận nên mới cáo từ với Điện hạ.” Diêm Cận là người thân duy nhất của nàng, nàng tương đối hận Bùi Tập Dạ, lúc này kẻ thù ngay trước mắt, rất khó giữ vững vẻ mặt tươi cười.
“Đúng vậy, có mấy lần hắn ám sát Diêm Cận mà.” Nhớ tới điều này, trong đầu Nhạc Sở Nhân hiện lên cảnh nàng giao thủ với người có gương mặt trẻ con, kết hợp với Bắc Vương tàn nhẫn âm độc thành một người, lại phát hiện lúc nào nàng cũng là người chủ động hạ thủ nhưng hắn luôn bình an thoát ra với gương mặt kɧıêυ ҡɧí©ɧ của trẻ con, không cách nào gộp hai người thành một người.
“Vừa rồi hắn trắng trợn nháy mắt mới ngươi, Sở Nhân, ngươi đã gặp hắn?” Chuyện vừa rồi Diêm Tô cũng nhìn thấy, nhưng nàng không biết Nhạc Sở Nhân có biết Bắc Vương hay không, nàng nghĩ nhất định bọn họ đã gặp nhau từ trước nhưng Nhạc Sở Nhân cũng không biết hắn là ai.
“Đã đoán đúng. Vu giáo giáo thánh cùng ta mấy lần so chiêu chính là hắn.” Nhìn Diêm Tô, Nhạc Sở Nhân hơi hoang mang.
“Cái gì? Hắn là giáo thánh?” Diêm Tô cả kinh, sau đó ý thức được rất nguy hiểm: “Bọn họ đều ở bên trong yến tiệc, nếu hắn động thủ, ai cũng không ngăn cản được.”
“Đừng có gấp, hắn sẽ không làm như vậy. Hắn còn chưa có lớn lối như vậy, lời đồn đãi không thể tin hết.” Giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Diêm Tô muốn nàng bình tĩnh lại, Nhạc Sở Nhân cảm thấy Bùi Tập Dạ chắc chắn sẽ không làm chuyện điên rồ.
“Ngươi chắc chắn chứ?” Diêm Tô vẫn không yên lòng, đây chính là giáo thánh đó nha.
“Ta cùng với hắn giao thủ mấy lần, mấy ngày trước hắn đến Hoàng Thành liền chạy tới Tế thế đường tìm ta, cho nên ta cảm thấy hắn không âm độc tàn nhẫn giống như đồn đãi đâu. Hơn nữa, hắn biết có ta ở đây, sẽ không làm loạn.” Nhạc Sở Nhân lắc đầu một cái, con ngươi sáng trong, làm cho người ta không thể không tin.
Thở phào một hơi, Diêm Tô gật đầu một cái: “Vậy chúng ta cùng nhau đi thôi, ta thấy lão Thất cũng bị chọc tức, có phải hắn muốn ngươi xuất cung? Bắc Vương thật phách lối, công khai nháy mắt với ngươi, hoàn toàn không để lão Thất vào mắt.”
Nhạc Sở Nhân kéo kéo khóe môi, nếu nàng nói Bùi Tập Dạ còn có khả năng biết được người nào là xử nữ hay không phải xử nữ có phải càng dọa nàng không.
Từ lúc Bắc Vương Bùi Tập Dạ tới Hoàng Thành, Phong Duyên Thiệu vẫn đi cùng. Nghe nói hai người ở cạnh nhau rất tốt, trò chuyện cũng cực kỳ hợp ý khiến triều thần và dân chúng vô cùng kinh ngạc. Trong lúc nhất thời, chuyện bên trong thành được bàn tán nhiều nhất chính là Bắc Vương.
Nhạc Sở Nhân vẫn không tiến cung, Phong Duyên Thương thay mặt Phong Duyên Thiệu xử lý chuyện trong triều, mỗi ngày nàng đều đến Tế đường. Quan Xu cùng Thích Kiến học y thuật, khắc khổ chăm học, khiến Nhạc Sở Nhân rất tán thưởng.
Trên lầu hai, Nhạc Sở Nhân ngồi dựa vào giường êm, Quan Xu đưa lên cho nàng ấm trà ngon vừa nấu xong. Đứng ở một bên châm trà, vừa nhỏ giọng nói: “Y thuật thật sự huyền diệu khó giải thích, gần hai ngày ta đều nghiên cứu huyệt vị trên thân thể con người, huyệt vị thật sự quá nhiều, đầu óc của ta cũng không đủ dùng.”
Nhạc Sở Nhân nhìn nàng cười khẽ: “Không nhớ được thì ngươi thí nghiệm trên người mình đi, đảm bảo ngươi sẽ nhớ.” Lúc ban đầu nàng lấy bản thân ra thử, chính mình bị đau nhiều lần thì đều nhớ kỹ.
“Cũng đúng, tại sao lúc trước ta lại không nghĩ ra?” Đưa tách trà vào tay Nhạc Sở Nhân, khí sắc Quan Xu tốt hơn, cả người như tỏa ánh sáng. Hiện tại ở Tế thế đường danh tiếng của nàng cũng rất tốt, rất nhiều người đều biết nàng.
“Y thuật phải như thế, cần dốc lòng nghiên cứu, đương nhiên không thể không làm thí nghiệm. Nhưng chúng ta không thể thử ở trên người khác được, vì vậy lấy bản thân mình ra là thích hợp nhất.” Nhận lấy tách trà, trà rất thơm.
“Thích sư phụ không nói nhiều, ta lại luôn hỏi hắn, cùng Phu nhân trò chuyện ta thấy đã thông suốt.” Nói đến Thích Kiến, bộ dáng Quan Xu hơi bất đắc dĩ.
“Thích Kiến đã từng bước vào quỷ môn quan nên tính tình như vậy rất bình thường.” Nhạc Sở Nhân rất tán thưởng Thích Kiến.
“Nhưng mà ta nghe nói hắn được Phu nhân cứu thoát, nói cho cùng Phu nhân là người lợi hại nhất.” Đôi mắt Quan Xu sáng rực nhìn Nhạc Sở Nhân.
“Ngươi khen ta như vậy, ta có cảm giác như ở trên mây vậy.” Xoay nhẹ cần cổ, nàng rất thích được người ta khen.
Quan Xu hé miệng cười, lấy ly trà trong tay Nhạc Sở Nhân định rót thêm. Kết quả vừa quay người lập tức nhìn thấy có người đứng bên cửa sổ, nàng làm rơi tách trà trong tay vì bị sợ hãi, tiếng kêu vừa tới cổ họng bả vai đã đau xót, trong nháy mắt nàng không nói được cũng không nhúc nhích được.
Tách trà rớt xuống đất, Nhạc Sở Nhân quay mặt lại lập tức nhìn thấy Bùi Tập Dạ điểm huyệt Quan Xu, trong nháy mắt nàng không nhúc nhích được đứng tại chỗ như bị trúng tà.
Nhíu mày, Nhạc Sở Nhân nhìn Bùi Tập Dạ cười đến lúm đồng tiền nhàn nhạt, nàng càng thêm không vui: “Ngươi chạy tới đây làm gì? Thả nàng ra mau.”
Vòng qua Quan Xu, Bùi Tập Dạ cười híp mắt nhìn Nhạc Sở Nhân: “Bản thiếu bí mật đi đến đây, nếu bị lộ ra ngoài sẽ tổn hại đến danh tiếng của Bản thiếu.”
Nhạc Sở Nhân im lặng, nhướng mày hơi có vẻ ghét bỏ, nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Lão nương còn chưa sợ, ngươi sợ cái rắm. Thả nàng ra, Quan Xu, chuyện này không thể để lộ ra ngoài.”
Bùi Tập Dạ cười hì hì đi vòng qua Quan Xu, trước vẻ mặt khó hiểu của nàng thả nàng ra, Quan Xu hít một hơi thật sâu, hơi kinh hoảng liếc nhìn Bùi Tập Dạ, sau đó xoay người hành lễ với Nhạc Sở Nhân rồi lập tức lui ra ngoài.
Dựa người vào giường, một tay Nhạc Sở Nhân chống bên giường, nhướng mày nhìn Bùi Tập Dạ: “Ngươi chạy tới đây định làm trò trẻ con gì? Bây giờ ngươi không phải là giáo thánh mà chính là Bắc Vương. Ta thật sự đã xem thường ngươi rồi, không nghĩ tới ngươi là Bắc Vương tiếng tăm lừng lẫy.” Thở dài hai tiếng, ánh mắt của nàng vô cùng châm chọc.
Bùi Tập Dạ di chuyển người một cái ngồi ở đầu kia chiếc giuòng, đôi chân dài gác lên nhau, tùy ý mà lại tự nhiên phóng khoáng.
“Ngoài ý muốn? Cuộc sống có rất nhiều điều ngoài ý muốn, đây chẳng là gì.” Lắc lắc ngón tay, ngón tay của hắn xinh đẹp làm tầm mắt Nhạc Sở Nhân dừng lại trên ngón tay hắn chừng một giây
“Ngươi thật sự giống như lời đồn, làm rất nhiều chuyện không bằng cầm thú?” Nghiêng đầu nhìn hắn, đôi mắt Nhạc Sở Nhân tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.
Bùi Tập Dạ nghiêng người cười híp mắt nhìn nàng, mái tóc dài đen nhánh theo đó rủ xuống, tóc của hắn rất đẹp.
“Ngươi nói chuyện nào? Bản thiếu đã làm rất nhiều chuyện.” Dường như hắn rất kiêu ngạo, hai lúm đồng tiền nhìn rất đẹp.
Trừng mắt nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân tựa đầu nghiêng về bên kia, sau đó nói: “Ví dụ như gϊếŧ vợ mình, trước khi nàng chưa tắt thở mổ bụng nàng. Lấy thai nhi mới thành hình bọc lại cẩn thẩn đưa cho nhạc phụ ngươi?” Phong Duyên Thương và nàng đã từng nói chuyện này nên nàng vẫn còn nhớ. Khi đó nàng cảm thấy Bắc Vương rất biếи ŧɦái, bọc thai nhi máu me nhầy nhụa cẩn thận, nàng khó tưởng tượng trong lòng người nọ tăm tối dường nào.
Bùi Tập Dạ cười rất vui, sờ ngọc bội bên hông, sau đó gật đầu một cái: “Không sai. Đó là lần đầu tiên Bản thiếu thấy thai nhi mới thành hình, không có mí mắt, rất xấu.” Hắn cười híp mắt nói, khẩu khí giống như đang nói chuyện cười khiến cho mày Nhạc Sở Nhân nhíu lại.
“Hiện tại ta thừa nhận, ngươi rất biếи ŧɦái.” Vô lực gật đầu, mất công hôm đó nàng còn nói với Diêm Tô, có thể hắn không giống như lời đồn.
“Ha ha, không ngờ ngươi không bị dọa cho sợ. Mặc dù Bản thiếu gϊếŧ người không chớp mắt, nhưng còn chưa biếи ŧɦái như vậy. Huống chi là một phụ nữ có thai, đối với họ Bản thiếu không lạ gì. Yến Công chúa mỹ danh truyền khắp thiên hạ, nhưng có ai biết nàng dâʍ ɭσạи cung đình? Ở Tây Cương có thai, bị Tây Vương lão thất phu đưa đến chỗ Bản thiếu. Hắn nghĩ Bản thiếu dễ khi dễ, lại không biết chính mắt ta nhìn thấy lúc nàng có thai còn cùng không dưới hai mươi nam nhân xảy ra quan hệ. Hừ, không giáo huấn hắn một chút, cho là Bản thiếu tuổi còn nhỏ dễ bị lừa gạt?” Đôi mắt tinh xảo xẹt qua chút lạnh lùng, một khắc kia, mặc dù đang cười rất vui vẻ nhưng làm cho người ta rét run trong lòng.
Nhạc Sở Nhân sững sờ, nàng cảm thấy Bùi Tập Dạ sẽ không nói láo, hơn nữa nhìn bộ dáng hắn lúc này, có tám phần là thật.
“Năm lần bảy lượt phái người ám sát Diêm Cận, chuyện này là ngươi làm? Nheo mắt lại, Nhạc Sở Nhân chất vấn.
Chép miệng, bộ dáng kia cực kỳ xinh đẹp: “Chuyện này là thật. Bản thiếu thấy mạng hắn rất lớn, làm cách nào cũng không chết, thật sự vi diệu.” Tấm tắc khen ngợi, đối với Diêm Cận hắn bày ra dáng vẻ bội phục.
“Ngươi là Vu giáo giáo thánh, ta rất muốn biết, là Vu giáo khống chế ngươi, hay ngươi khống chế Vu giáo.” Vấn đề này mang hai tính chất, nếu Vu giáo khống chế hắn, như vậy vu giáo có khả năng khống chế Bắc Cương cùng Nam Cương, kế tiếp có lẽ muốn nuốt chửng hai cương còn lại, sau đó có khả năng là Đại Yến rồi. Nếu hắn khống chế Vu giáo, như vậy, Bùi Tập Dạ hắn còn có mục đích khác.
Nhìn Nhạc Sở Nhân, hắn hé miệng cười: “Bản thiếu đã trả lời ngươi hai vấn đề, ngươi cũng nên trả lời Bản thiếu một vấn đề rồi, nếu không, không công bằng.”
Nhíu mày: “Ngươi muốn hỏi cái gì?” Hỏi lai lịch của nàng? Ha ha nàng sẽ nói cho hắn biết sư phụ của nàng là một thần tiên!
Vậy mà, không như nàng tưởng tượng, Bùi Tập Dạ không hề hỏi đến lai lịch của nàng, ngược lại khẽ nghiêng người lại gần nàng, hứng thú nói: “Vì sao ngươi gả cho Cần Vương? Cho tới bây giờ ngươi vẫn còn tấm thân xử nữ, tướng mạo tuyệt sắc, tư thái yểu điệu, nếu là Bản thiếu đã bị mê hoặc từ lâu rồi. Cần Vương có khuyết điểm gì sao? Hắn không được, hay là…cái đó không tốt?”
Trong nháy mắt động tác Nhạc Sở Nhân chậm lại: “Thật sự muốn biết?”
Bùi Tập Dạ gật đầu một cái, hắn rất muốn biết. Nữ tử như vậy gả cho một nam nhân như thế, thật đáng tiếc!
Nhạc Sở Nhân cười khẽ, mặt mày cong cong, phong tình vạn chủng: “Hắn rất thích nam nhân, đặc biệt là loại người như ngươi. Có mấy lần ta suy nghĩ, làm thế nào để ngươi hôn mê rồi đưa ngươi lên giường phu quân ta.”
Bùi Tập Dạ nhăn mày lại, ngồi thẳng người, nhìn Nhạc Sở Nhân gằn từng chữ: “Bản thiếu rất bình thường, không bằng, ngươi đi theo Bản thiếu đi.”
“Cho ngươi một chữ, cút!” Môi đỏ mọng vừa động, Nhạc Sở Nhân dựa người trên giường. Cõi đời này, không ai bằng Phong Duyên Thương.
Bùi Tập Dạ cười hì hì, học theo Nhạc Sở Nhân dựa người vào phía sau, lười biếng lại kèm theo một cỗ phong lưu không kềm chế được.
“Tại sao mấy ngày nay ngươi không chịu xuất hiện? Biết được thân phận Bản thiếu nên cố ý trốn tránh?” Bởi vì mấy ngày nay không thấy nàng nên hắn mới chạy đến Tế thế đường.
Chau mày, Nhạc Sở Nhân hừ hừ: “Trước mắt mọi người ngươi lại chớp chớp mắt với ta nên ta phải trốn ngươi. Ngươi không sợ nhưng ta lại sợ.”
“Không tin, ngươi mà lại sợ mất mặt? Ngươi lo lắng phu quân Cần Vương của ngươi tức giận? Quả nhiên là một lòng một dạ với hắn!” Lắc đầu một cái, hơi đáng tiếc.
“Không chỉ có một tấm lòng son, trong mắt ta trên đời này trừ hắn ra cũng không có ai.” Nâng cằm lên, Nhạc Sở Nhân nói những lời này tương đối xinh đẹp.
Bùi Tập Dạ nghiêng đầu nhìn nàng, đôi mắt tinh sảo dường như có điều suy nghĩ: “Trung trinh không đổi? Ha ha.” Hắn cười khẽ nhưng lại thiếu một chút chân thành.
Nhạc Sở Nhân quay sang nhìn hắn đang cười một lúc, nàng cảm thấy thật lạnh. Một lòng với hắn, trung trinh không đổi, lời này từ miệng hắn nói ra nồng nặc mùi vị châm chọc.
“Cuộc đua ngựa ở ngoại thành vào ngày mai, ngươi cũng tới đi.” Hắn đứng lên, phất tay lên trường bào một cái, sau đó tàn ảnh vừa qua, hắn đã biến mất trong phòng.
Đua ngựa? Nhạc Sở Nhân từ từ nháy mắt, hồi tưởng lại vẻ mặt Bùi Tập Dạ vừa rồi không chút biểu cảm, trong lòng nàng cũng hơi xúc động. Ẩn dưới bộ mặt vô cảm kia có bao nhiêu cô độc? Mỗi người đều có chuyện xưa của mình, làm sao hắn lại không có được?
Bãi đua ngựa ở ngoại thành, từ hôm qua đã bị rào lại. Một sườn núi nhỏ ở bên trái, ba mặt còn lại đều thông suốt, một nơi rộng lơn như vậy rất thích hợp để đua ngựa.
Bãi cỏ rộng lớn không nhìn thấy điểm cuối, bên trái là sườn núi nhỏ non xanh nước biếc, cón có chim hót líu ríu, rất náo nhiệt.
Khán đài dành cho Phong Duyên Thiệu và Bùi Tập Dạ nghỉ ngơi đã chuẩn bị tốt từ lâu, lúc Phong Duyên Thương cùng Nhạc Sở Nhân tới, cung nhân trên khán đài mang trà bánh và trái cây tới.
Xuống xe ngựa, ánh sáng mặt trời chiếu trên mặt, mắt nàng hơi mở không ra. Phong Duyên Thương đi tới trước mặt nàng, vừa vặn chặn lại ánh mặt trời chiếu lên người nàng.
“Thật biết điều!” Mặt mày cong cong, Nhạc Sở Nhân khen ngợi Phong Duyên Thương.
Mắt phượng như vực sâu, hắn nhìn nàng, mỉm cười: “Có phải nên có phần thưởng?
“Cho cái đầu ngươi! Chúng ta tới quá sớm, bọn họ còn chưa tới đâu. Đi, theo ta đi lên sườn núi nhỏ kia đi dạo.” Lúc này không thể lên khán đài ngồi, cũng không thể đứng chỗ này để nắng chiếu vào, kéo tay Phong Duyên Thương đi tới sườn núi nhỏ.
Phong Duyên Thương đi theo nàng, không thắc mắc. Bước chân thong dong ưu nhã, lúc này Thanh Sơn một màu xanh rì, những lúc như vậy hắn cảm thấy không chân thật.
“Đó là hoa đỗ nhược.” Đi tới ven núi, Nhạc Sở Nhân liếc mắt một cái liền thấy, thời tiết lúc này chính là thời điểm hoa nở rộ, đóa hoa một màu trắng thuần trông rất đẹp.
Buông tay Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân đi tới hái xuống, lại thấy một vài cây khác ở cách đó không xa.
Phong Duyên Thương đứng ở nơi đó, nhìn nàng chạy quanh đám hoa, từ đầu tới cuối cười thản nhiên như nước.
Trong chốc lát, trong lòng nàng có rất nhiều hoa, nàng cười má lúm đồng tiền nhàn nhạt ôm chúng đến bên cạnh Phong Duyên Thương: “Nhìn đẹp không?”
“Ngươi còn xinh đẹp hơn hoa!” Phong Duyên Thương nở nụ cười, thanh âm ôn nhu than thở.
Bĩu môi nhưng ánh mắt lại cười, đi tới trước mặt hắn, khẽ ngửa đầu nhìn hắn: “Tiểu Thương tử, ngươi còn xinh đẹp hơn hoa.” Mặc dù hoa đẹp nhưng kém xa hắn.
Cười nhẹ ra tiếng, Phong Duyên Thương giơ tay nâng cằm nàng lên, thuận thế nghiêng người ấn lên môi nàng một nụ hôn.
Đối với nam nhân mà nói, khen hắn xinh đẹp không thích hợp nhưng nàng thích như thế, vậy hắn cũng đành phải chấp nhận.
Thời điểm bên này đi dạo ven núi, bên kia Phong Duyên Thiệu cùng với Bùi Tập Dạ đã đến. Đội ngũ thật dài dừng lại cách khán đài trăm mét, hai người bọn họ sóng vai đi trước, một nho nhã nhanh nhẹn, một phóng khoáng ngông ngênh, hai người xuất sắc đi cùng nhau, không khỏi làm cho người ta sinh lòng cảm thán. Nếu có ngày tranh giành, không biết ai chết vào tay ai!
“Không phải nói Cần Vương đưa Vương phi đi cùng sao, tại sao lại không thấy?” Đến gần khán đài, Bùi Tập Dạ nhìn chung quanh một vòng, không thấy bóng dáng hai người kia.
Phong Duyên Thiệu mỉm cười, nhìn phía sau sườn khán đài, hai bóng người tiến vào tầm mắt: “Ở nơi đó.”
Bùi Tập Dạ nhìn theo tầm mắt Phong Duyên Thiệu, trong chốc lát con ngươi tinh xảo co rút lại.
Hai người đều mặc đồ trắng, bước chân như nhau, vẻ mặt tươi cười. Trong lòng nàng đầy hoa đỗ nhược, xinh đẹp như hoa, mặt mày lưu chuyển, giảo hoạt sắc bén khác với nữ tử tầm thường. Đặc biệt nhất khi ánh mắt nàng nhìn người bên cạnh, phảng phất như toàn bộ thế giới chỉ có hắn.
Trời xanh mây trắng, Thanh Sơn xanh rì, bối cảnh tốt đẹp như thế, người cũng tốt đẹp như thế. Nhưng mà, hắn lại cảm thấy rất chói mắt.
“Ngũ ca, Bắc Vương Điện hạ.” Đến gần, Nhạc Sở Nhân mở miệng trước, gật đầu một cái, coi như lễ ra mắt.
Phong Duyên Thiệu gật đầu đáp lại, sau đó nhìn Phong Duyên Thương, giữa huynh đệ chỉ cần một cái ánh mắt, liền trao đổi tất cả.
Bùi Tập Dạ nhìn hoa đỗ nhược trong lòng nàng, bên môi tràn ý cười, lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Đây là hoa gì vậy?”
Nhạc Sở Nhân ngước mắt nhìn hắn, cười một tiếng, má lúm đồng tiền nhàn nhạt: “Đỗ nhược.”
“Rất đẹp.” Nhìn nàng cười, hắn nở một nụ cười xán lạn hơn, nhưng lại lộ ra một chút bất cần đời.
“Chúng ta lên khán đài ngồi đi.” Phong Duyên Thiệu phất tay mời Bùi Tập Dạ, đoàn người đi lên khán đài.
Phong Duyên Thiệu cùng Bùi Tập Dạ ngồi ở giữa, Phong Duyên Thương ngồi bên cạnh Bùi Tập Dạ, Diêm Tô ngồi bên cạnh Phong Duyên Thiệu, Nhạc Sở Nhân ngồi cạnh Diêm Tô.
Đặt hoa đỗ nhược trong lòng lên mặt bàn, trên người nàng tràn đầy hương hoa.
“Vì sao hôm nay ngươi lại tới đây? Ta còn tưởng ngươi sẽ tiếp tục trốn ở Tế thế đường.” Diêm Tô khẽ nghiêng người, thấp giọng cùng Nhạc Sở Nhân nói chuyện.
“Nghe nói đua ngựa tranh tài, ta chưa được xem đua ngựa đâu, nên đến xem náo nhiệt một chút.” Nhạc Sở Nhân nhìn lướt qua bên kia, mắt Phong Duyên Thương nhìn phía trước, tư thế ngồi đoan chánh phiêu nhiên. Bên cạnh hắn, Bùi Tập Dạ ngồi rất tùy ý, hơi hơi híp mắt, bộ dáng cười híp mắt không có một chút lực sát thương.
“Ngươi cho rằng chỉ là một trận đua ngựa? Thua phải đưa tiền đó.” Diêm Tô lắc đầu một cái, lực chiến đấu của Bắc Cương cả thiên hạ đều biết. Mặc kệ người hay ngựa, đều cực kỳ hung hãn.
“Có chuyện như vậy sao?” Nhạc Sở Nhân nhíu mày, thật sự nàng không biết.
Hai nữ nhân bên này đang nói chuyện, tuy nhẹ giọng, nhưng không có nghĩa người khác không nghe được.
Bùi Tập Dạ nhếch khóe môi thoạt nhìn rất vui vẻ, bỗng dưng, hắn mở miệng nói: “Cần vương, ngươi cảm thấy lần này vệ đội của Trẫm sẽ thắng hay là Đại Yến các ngươi thắng?”
Vẻ măt Phong Duyên Thương lạnh nhạt, nhã nhặn lịch sự như cũ: “Ngựa Bắc Cương là loại ngàn dặm mới tìm được một, bàn về sự chịu đựng, sức bật đều cực tốt, sợ rằng Đại Yến không địch lại.” Giọng nói không nhanh không chậm, thần thái lạnh nhạt ưu nhã, làm cho người ta tìm không ra tật xấu. Giống như một đầm nước yên tĩnh sâu trong u cốc, dù ngoài cốc cuồng phong mãnh liệt, cũng không ảnh hưởng chút nào đến hắn.
Bùi Tập Dạ cười, sau đó thở dài, từ từ nói: “Nghe nói Cần Vương yên tĩnh như nước ưu nhã lỗi lạc, Trẫm thấy, Cần Vương không giống những người khác. Chỉ là dân gian có câu tục ngữ, Trẫm cảm thấy rất thích hợp để hình dung Cần Vương, ‘ hầm cầu đầy phân ’!”
Hắn nói ra một câu, nét mặt triều thần hai bên khán đài đều biến sắc.
Nhạc Sở Nhân nhíu mày, nghiêng đầu ánh mắt như đao nhìn Bùi Tập Dạ, “Bắc Vương Điện hạ, trước khi nói chuyện cần suy nghĩ một chút, nếu không, rất dễ dàng đưa tới họa sát thân.”
Bốn phía yên lặng, Cần Vương phi cùng Bắc Vương hỉ nộ vô thường đối mặt, không biết ai thắng ai thua?