Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 48: Thoả mãn

Editor: Baby Trùm

Mặt Trời vừa mọc, ánh sáng chiếu khắp mặt đất, tiếng chuông trong Hộ Quốc

Tự vang vọng, sáng sớm tăng nhân trong chùa tụ tập tại bảo điện Đại

Hùng, đây chính là kỳ quan lớn nhất của Hộ Quốc Tự này. Bởi vì chỉ có

lúc này tăng nhân đệ tử mới có thể tề tựu trong ngoài cửa điện, có

trường hợp lên đến hơn ngàn người.

Chưa tính tăng nhân đệ tử ở

bên ngoài chưa trở về, cảnh trận thế này cũng đủ để cho khách hành hương sáng sớm tiến đến bái phật than thở.

Nhưng mà cảnh tượng đồ sộ

hôm nay không chỉ một việc này, chúa tể không trung Kim Điêu sống một

mình ở núi lớn kế bên kia rời núi quy thuận trong tay một nữ tử, chuyện

chỉ trong thời gian một buổi sáng đã truyền khắp Hộ Quốc Tự.

Tiểu hoà thượng có nhiệm vụ đưa cơm sáng cho thiền viện kia là người đầu

tiên chứng kiến, vừa tiến vào sân liền nhìn thấy Kim Điêu cao giống như

người đứng ở nơi đó, khi đó hắn sợ tới mức thiếu chút nữa đem cơm trong

tay ném ra ngoài.

Kim Điêu này rất lợi hại hắn đã biết qua, công kích người như sài lang hổ báo rất hung mãnh. Nhưng ai biết Kim Điêu

hôm nay liếc mắt nhìn hắn liền xem như không phát hiện, vẫn đứng tại

chỗ, không có gì ngoài miệt thị, hết thảy ngạo mạn, bễ nghễ, hung mãnh

dĩ nhiên không hề có.

Ngay khi hắn còn ngu ngốc không biết như

thế nào cho phải, một nữ tử cao gầy quyến rũ xinh đẹp từ trong phòng đi

ra, lười biếng duỗi thắt lưng, một bên chậm rì rì hướng Kim Điêu kia đi

đến.

Tiểu hoà thượng chú ý, sau đó có chút há hốc mồm nhìn nàng

kia chỉ tay vào Kim Điêu ngạo mạn kia mắng mắng ồn ào, Kim Điêu vẫn ngạo nghễ đứng thẳng không để ý tới, cuối cùng chọc nữ tử nổi giận giống như muốn động thủ, Kim Điêu kia mới cúi đầu cọ cọ cánh tay nữ tử như lấy

lòng.

Việc này từ tiểu hòa thượng truyền ra, sau đó đã có hơn

mười tiểu hòa thượng chạy tới nhìn lén qua, nhìn được cảnh tượng không

có kém lời kể mấy, nàng kia ngồi trong sân uống trà, Kim Điêu đứng ở bên người nàng nhu thuận nghe lời.

Nhạc Sở Nhân ngay buổi sáng đã

bắt đầu cùng Kim Điêu kia tức giận, cho nó ăn an hồn tán, nó quả thật

nghe lời, chính là tính tình rất lớn, đại gia dường như giống cái sào

trúc, đứng ở một chỗ vẫn không nhúc nhích.

Nàng cùng nó nói

chuyện nó cũng không để ý, tức giận đến nỗi nàng đem ra một lượng lớn an hồn tán hù doạ nó, cuối cùng nó cũng cúi đầu nhận thua, nhưng trong ánh mắt lại ngạo mạn khinh thường, chọc cho Nhạc Sở Nhân tức giận.

Nàng ở lúc thái dương chưa lên, đến dưới chân núi đem tâm cổ chôn xuống,

tránh bị ánh nắng chiếu vào. Đợi đến khi mặt trời lặn thì lấy ra phơi

ánh trăng, nàng còn đem máu của chính mình cho nó ăn, như thế liên tục

năm ngày mới có thể thành công.

Nàng cứ như thế cho nó dùng ngay

tâm cổ mà không phải tùy tiện dùng một cái nô cổ, vì nàng không nghĩ làm cho con chim này trở thành nô ɭệ của mình mà là bằng hữu. Nhưng con

chim này còn không cảm kích, làm cho nàng thực tức giận.

“Như thế nào mất hứng? Hẳn là thực vui vẻ mới đúng." Phong Duyên Thương không biết khi nào đi đến bên người, đưa đến cho Nhạc Sở Nhân một ly trà nóng.

Nhạc Sở Nhân nhìn lướt qua Kim Điêu đứng ở bên người nàng giống như đại thụ không kiên nhẫn hừ hừ, “Không hài lòng, so với bắt thỏ hoang ăn có khi lại hạnh phúc hơn. Ngươi nhìn nó một cái xem, dường như nó rất ủy khuất vậy”.

Phong Duyên Thương cười nhạt nhìn thoáng qua Kim Điêu ngạo nghễ đứng một mình, trong mắt hắn, bộ dạng nó thực bình thường.

“Nó vẫn ở tại hoang dã, nàng tự nhiên phải cho nó thời gian thích ứng. Đừng nói nữa, cho nàng, thư của Diêm Cận.” Đem bàn tay ở phía sau đưa ra, trên tay quả nhiên có cầm một phong thư.

Nhạc Sở Nhân lại lấy mở ra, phát hiện phong thư kia hình như đã niêm phong

lại lần thứ hai, đuôi lông mày giật giật lại không nói cái gì, suy đoán

là Phong Duyên Thương đã mở ra xem. Bất quá nàng cũng không thèm để ý,

bởi vì thư này cũng không có gì đó là không thể nhìn thấy.

Diêm Cận tựa hồ thật sự tốt lắm, sạch sẽ, có thể tưởng tượng ra người khác cũng thực sạch sẽ. (Trùm: cv để là “sạch sẽ”, mà ta thấy không phù hợp, để khi nào có bản raw ta dò lại xem)

Trong thư nói hắn đã dùng phối trí giải dược của Nhạc Sở Nhân, thân thể bệnh

tật vô lực dần dần chuyển biến tốt, hơn nữa phối hợp châm cứu thấy hiệu

quả rất nhanh.

Nhạc Sở Nhân thực vừa lòng, trên mặt cũng hiện lên ý cười, “Nếu đã muốn tốt lên, liệu pháp châm cứu kia phải biến hoá một chút mới

được. Tiểu Thương Tử, ngươi ở chỗ này nhìn cảnh vật này nọ, ta đi viết

hồi âm cho Diêm Cận.” Dứt lời, nàng đứng lên rời đi rất nhanh.

Phong Duyên Thương nhìn nàng rời đi, sau đó ngồi ở chỗ nàng vừa ngồi, thần

sắc bình thản, thưởng thức mùi hương khói quanh quẩn trong không trung,

thập phần an nhàn.

Ngoài thiền viện có vài tiểu hoà thượng vụng

trộm hướng vào trong viện xem xét, kỳ thật vừa rồi khi hai người bọn họ

nói chuyện cũng đã tới bát quái, đều là tiểu hoà thượng tuổi không lớn,

mang theo hứng thú trẻ con.

Bỗng dưng, một bóng đen từ phía sau

đám tiểu hoà thượng đang rình mò loé ra, bọn họ cũng là không nhận thấy

được, cho đến khi bên tai chợt lạnh mới phát hiện có người đi qua bên

cạnh bọn họ, nhất thời nhóm tiểu hoà thượng né ra bốn phía, bừng tỉnh

mông như bị lửa đốt.

“Vương gia.” Thần long thấy đầu không thấy đuôi, Chiêm Trữ bước nhanh đi tới trước

mặt Phong Duyên Thương, đối với việc trong viện nhiều ra một Kim Điêu

khổng lồ cũng nhìn như không thấy, tựa hồ không có gì có thể khiến hắn

ngạc nhiên.

“Tình huống như thế nào?” Phong Duyên Thương tâm tình rất tốt, cử chỉ tao nhã phẩm trà.

“Thái tử bị cấm chừng ở phủ thái tử, hoàng thượng khi vào triều đối với việc

quốc trượng cấu kết với người phía Nam thì phi thường tức giận, phế bỏ

thái tử. Nhưng có nhiều đại thần hướng hoàng thượng ngăn trở, Ngũ Vương

truyền lời rằng lần này thái tử bị thất thế nhưng tuyệt sẽ không bị

phế.” Chiêm Trữ từ hoàng thành bôn ba đến Hộ Quốc Tự, đem tin tức đêm qua truyền đến.

Thần sắc Phong Duyên Thương không biến đổi, tựa hồ đã sớm dự đoán được.

“Thập Bát còn ở trong phủ, phái người đưa hắn trở về cung, long trọng chút!” Buông ly trà, hắn vân đạm phong khinh nói.

Chiêm Trữ trong giây lát liền hiểu được ý tứ của Phong Duyên Thương, nhìn hắn không có phân phó gì nữa liền lui ra phía sau vài bước, trong chớp mắt

đã biết mất ở trong viện.

Nhạc Sở Nhân đẩy cửa từ trong phòng đi

ra, liền phát giác trong viện có một bóng đen chợt loé, đợi đến khi nhìn kỹ thì cái gì cũng không thấy. Phong Duyên Thương vẫn như trước ngồi ở

chỗ kia nhìn Kim Điêu, Kim Điêu thì nhìn chằm chằm vào một hướng, tựa hồ có chút suy nghĩ.

Xem bộ dáng hai mắt của Kim Điêu, Nhạc Sở

Nhân chỉ biết mới vừa rồi mình không có hoa mắt, khẳng định là có người

nào đó vừa rời khỏi nơi này, hơn nữa tốc độ giống như quỷ mị, bằng không Kim Điêu sẽ không thèm liếc mắt.

“Ta vẽ xong rồi, ngươi phái người đưa đi đi.” Đem thư ném tới trong tay Phong Duyên Thương, Nhạc Sở Nhân bắt lấy cánh tay hắn đem hắn từ trên ghế đứng lên, sau đó chính mình ngồi lên trên

đó.

Bị nàng cường ngạnh túm đi như thế, Phong Duyên Thương cũng

không có bất mãn, thong dong mở ra lá thư đã gấp lại, bên trong là hình

vẽ do Nhạc Sở Nhân phác hoạ. Dấu hiệu huyệt vị lúc này cùng với lần

trước không giống nhau, nhưng bút tích rõ ràng, không cần nghiên cứu quá nhiều, đối chiếu liền có thể tìm đúng.

“Khả năng vẽ của vương phi tựa hồ lại có tiến bộ, nhìn xem cái đầu này, vừa to vừa tròn.” Ngữ khí như là thật sự khích lệ nhưng lời nói lại thấp đi rõ ràng.

Nhạc Sở Nhân không nói gì, “Đừng nói giống hay không giống, ngươi đều có thể nhìn ra được đó là cái đầu, nói vậy người ngốc cũng có thể nhìn ra được, ta đối với tác phẩm của

chính mình thực vừa lòng.” Trên đầu nhiều huyệt vị như vậy, nàng tự nhiên vẽ lớn một chút.

Phong Duyên Thương cười khẽ, mắt phượng cong lên có chút mị hoặc, nhìn dào dạt đắc ý, liếc mắt nhìn Nhạc Sở Nhân một cái, “Quê nhà nơi đó của Vương phi mọi người dễ dàng thoả mãn như vậy sao? Mặc dù ý nghĩ có chút đơn giản, nhưng thật ra thực đáng yêu”.