Lỗ Tai Nhỏ

Chương 8

Nam Trúc sáng nay mưa, nhưng gió không lớn.

Tạ Từ thức dậy, không ăn uống gì, chạy đến trước hiên nghe mưa rơi, quỳ ngồi trên tấm ván gỗ, tay nắm lấy hàng rào, hận không thể áp tai lên mặt nước.

Du Thận mang theo quyển sách ngồi ở bên canh cô, điện thoại thỉnh thoảng rung lên, là tin nhắn của Tống Hòe: [ Du Thận, ngày mai là cuối tuần, bọn tớ hẹn nhau đến thư viện làm bài, cậu có muốn đi không? ]

Không muốn.

Du Thận: [ Xin lỗi, Hướng Kim hẹn tớ đi chơi bóng rồi.]

Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, Du Thận không thể lấy chiếc điện thoại bị hỏng làm cái cớ nữa, dưới sự thúc giục liên tục của Hướng Kim, anh đã thêmTống Hòe làm bạn. Thật khó để trở thành một người bình thường, anh nghĩ, anh đã chọn nhầm người rồi.

May mà tin nhắn của Tống Hòe cũng không thường xuyên, cô ta chỉ xuất hiện vào những ngày cuối tuần cùng ngày nghỉ.

Du Thận tùy ý ném điện thoại sang một bên, quay đầu lại thấy Tạ Từ đang nhìn mình chằm chằm một hồi, một lúc lâu sau mới nói: "Anh à, gần đây tin nhắn của anh rất nhiều."

"Ừ, là bạn mới quen."

"Là nam sinh hay nữ sinh?

" Nữ sinh."

Tạ Từ kinh ngạc trợn to hai mắt, tay chân như mèo con cọ cọ vào tấm ván gỗ, bỗng chốc nhảy về phía anh: "Thật sự là nữ sinh sao? Là người như thế nào?"

Đây là lần đầu tiên cô nghe Du Thận nhắc tới con gái.

Du Thận: "Im lặng, lễ phép."

Tạ Từ: "Là loại hình mà anh thích à?"

Du Thận: " Không phải"

Tạ Từ "Ồ" một tiếng, để lộ lúm đồng tiền nhỏ bên má: "Vậy anh trai em thích kiểu người như thế nào? A, ạnh có thích người nào không?"

Du Thận hỏi lại: "Thích là cái gì?"

"Hử?" Tạ Từ nghiêng đầu suy nghĩ hồi lâu, mới chậm rãi nói: "Giống như ngày mưa vậy, có chút ồn ào, em nghe không rõ âm thanh khác, nhưng là. . . . . ."

"Nhưng cái gì?"

"Em không nói được."

Tạ Từ chán nản ngồi trở lại chỗ ngồi, nghi hoặc nói: "Em không biết thích là cái gì, chiều nay em sẽ đi hỏi cô Hướng. Vậy anh thì sao, anh có biết không?"

Du Thận nhìn chăm chú vào đôi mắt hạnh nhân không tì vết của cô, nói: "Chắc có."

Tạ Từ: "Vậy anh xác định cô ấy không phải là người mình thích như thê nào?"

Du Thận: "Anh có phương hướng."

Tạ Từ mất hứng, anh có phương hướng nhưng lại không nói cho cô biết, anh trai cô có một bí mật rồi! Cô buồn bực cầm lấy mảnh gỗ, bắt đầu chạm khắc gỗ, không nói chuyện với Du Thận.

Nhưng anh thì khôgn thể.

" Phòng tối có thú vị không?"

Du Thận hỏi.

Tạ Từ lắc đầu: "Đó là một căn phòng nhỏ, chật chội và ngột ngạt, không có gì ngoài dụng cụ, nhưng mùi hương của nó là mùi em yêu thích. Anh có biết cách sử dụng không?"

Du Thận: "Không biết, để nó trống không."

Tạ Từ: "Ồ, em thích nơi rộng rãi, anh lại không thích."

Du Thận: "Đừng nói chuyện, chú ý tay."

Tạ Từ: "..........."

Không nghĩ tán gẫu cũng không cho cô nói chuyện! Quá đáng!

Tạ Từ tức giận chơi cả buổi sáng, đến chiều khi cô tỉnh dậy, Hướng Quỳ đã đến rồi, cô xoa khuôn mặt ủ rũ của mình và bước vào thư phòng.

"Dụ Bảo không vui à?" Hướng Quỳ vừa thấy cô đã hỏi.

Giọng Tạ Từ buồn buồn: "Rõ ràng như vậy ạ?"

Hướng Quỳ không khỏi bật cười, cô gái nhỏ lúc ngủ không biết bị đè ở đâu, trên má có một vết đỏ thật lớn, tựa hồ còn chưa tỉnh, lông mi còn rũ xuống, miễn bàn cô ấy dễ thương như thế nào.

"Làm sao lại không vui thế?"

Cô hỏi.

Tạ Từ ngồi vào bàn, lấy nước trái cây, cắn ống hút uống gần hết, ợ hơi nói: "Cô Hướng, cô có biết thế nào là thích không?"

Hướng Quỳ sửng sốt: "Thích......Thích là, để cô nghĩ đã."

Hướng Quỳ thầm nghĩ, tự hỏi bộ não nhỏ của Tạ Từ trông như thế nào, cô ấy thường hỏi một số câu hỏi mà cô không biết phải trả lời như thế nào, nó còn khó hơn nhiều so với nội dung trên lớp.

""Thích có rất nhiều loại, giống như Dụ Bảo, thích anh trai, quản gia Vương, thím Triệu, nhưng mà thích bên trong lại không giống nhau, có một số việc chỉ có thể làm riêng với một người. Còn có một loại yêu thích, hình dung như thế nào được nhỉ... . . Cùng một chỗ với TA, dù cả thế giới có tối tăm và đầy vết nứt cũng không sao, bởi vì ánh sáng sẽ chiếu vào."

Tạ Từ chân thành nhìn Hướng Quỳ: "Là em và anh trai sao?"

Hướng Quỳ nhíu mày, khó khăn nói: "Không giống nhau, em cùng anh trai em là người một nhà, loại tình cảm này không dựa trên quan hệ gia đình, huyết thống, tình bạn và tình yêu đó sẽ mang đến cho người ta loại cảm giác này."

Tình bạn và tình yêu.

Tạ Từ dường như không có chúng, cô muốn có chúng, muốn nhìn thấy hàng ngàn thế giới, trải nghiệm những cảm xúc khác nhau và được ở bên anh trai mình mãi mãi, cô là một con ma tham lam.

Tạ Từ nâng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, hỏi: "Cô Hướng, em có thể đến trường để học không?"

Hướng Quỳ: " "Bên ngoài có trường giáo dục dành cho người khiếm thị, môi trường tương đối an toàn, nhưng cô thấy em thích hợp với quá trình học tập hiện tại hơn. Dụ Bảo, em thông minh hơn rất nhiều người."

Trong bếp, Vương Mạt Lị nhận được một tin nhắn.

Một lúc sau, bà gõ cửa phòng làm việc, gọi Hướng Quỳ ra ngoài, nói rằng ở nhà có việc đột xuất, tiết học hôm nay kết thúc tại đây, học phí sẽ theo đó mà giải quyết.

Hướng Quỳ cũng không nghĩ nhiều, nói với Tạ Từ hai câu rồi vội vàng rời đi.

Cô đi rồi, Vương Mạt Lị cũng theo sát mà rời đi.

Náo nhiệt trong nhà nháy mắt an tĩnh lại.

Tạ Từ lẽ ra nên lên lầu tìm Du Thận, nhưng nếu anh cố tình đuổi mọi người đi, vậy cô cũng sẽ cố tình phớt lờ anh, vì vậy, cô ngồi xuống mép cửa sổ, mở cửa sổ, tháo máy trợ thính ra, nằm xuống bậu cửa sổ, ngẩn ngơ đối mặt với mưa.

Trên lầu hai, Du Thận nhìn Tạ Từ tháo máy trợ thính xuống, thần kinh nhảy dựng, cảm giác như nước biển tràn vào trong cơ thể, cuồng nộ trong cơ thể, gần như muốn nổ tung.

" Phanh" một tiếng.

Chiếc bàn bị anh lật đổ, phát ra tiếng răng rắc, sách vở tung tóe trên sàn, hình ảnh trên máy tính bảng biến mất, khung tiêu bản bị vỡ vụn, mảnh thủy tinh văng ra xa nửa mét, lộ ra con bướm xinh đẹp và lặng lẽ bên trong .

Du Thận hít một hơi, cơn đau đầu của anh sắp nứt ra.

Vừa chạm vào tủ sách, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, nhẹ nhàng chậm rãi. Vô số đêm, anh đều nghe thấy tiếng cô đi tới đi lui như vậy ở cách vách.

Anh chậm chạp tỉnh táo lại, bước qua đống hỗn độn đầy đất.

Lúc Tạ Từ lên lầu, cô không nhịn được lẩm bẩm: “Bủn xỉn, nói vài câu sẽ không vui, còn không xuống tìm em, em còn chưa tức giận anh có bí mật đâu." Vừa đi tới cửa, cô liền đập đầu vào l*иg ngực rắn chắc của anh, thấy cô sắp bị lực đẩy ra, Du Thận đưa tay ôm lấy đầu Tạ Từ lại, khom người ôm lấy cô, đi xuống lầu.

"Anh đứng ở cửa làm gì?" Tạ Từ than thở hỏi.

Du Thận: "Chờ em."

Tạ Từ như người lớn thở dài một tiếng: "Em không có đi học, chỉ là tùy tiện cùng cô Hướng nói chuyện phiếm, anh còn tức giận không để ý đến em làm gì?"

Du Thận coi cô như một người bình thường, nhưng cô lại không thể đến trường như một người bình thường, những gì cô không thể nhìn thấy đã trở thành sợi chỉ mà anh không thể chạm vào, chỉ cần nhắc tới thì anh sẽ tức giận.

Du Thận: "Không phớt lờ em, anh muốn đưa em ra ngoài chơi."

Tạ Từ ngồi dậy trong lòng anh, vòng tay qua cổ anh hỏi: "Bây giờ được không? Em có thể đi giẫm nước chơi được không? Em không muốn mang theo manh trượng."

"Ừ, mang em đi giẫm nước chơi."

Tạ Từ đi lại trong những ngày mưa rất bất tiện, cầm ô rất dễ va chạm với người khác, hầu hết thời gian cô chỉ có thể mặc áo mưa ra ngoài, kể cả là đi cùng với Du Thận.

Tạ Từ mặc áo mưa màu cam, đi ủng đi mưa và đội mũ của mình.

Áo mưa của cô rất khác, trên mũ có hai lỗ nhỏ, để lộ hai tai ra ngoài, để cô có thể nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

"Em xong rồi anh!"

Cô ấy đã mặc quần áo đầy đủ, nhảy vào cửa hai lần.

Đôi mắt cô cong như vầng trăng khuyết.

Du Thận đổi giày, cầm ô đứng dậy, đưa tay vuốt nhẹ lớp vải sau tai, thuận tay nhéo nhéo, hỏi cô: “Đi với anh, hay em muốn đi trước?”

Tạ Từ: "Đi trước!"

Tạ Từ từ nhỏ đã như vậy, không sợ đánh vật, nhìn không thấy liền thích nhảy, chạm khắc gỗ cũng không sợ đau tay, không bao giờ dừng lại, chỉ là nhìn nhìn.

Sau khi ra ngoài, Du Thận cầm ô đi theo cô từ một khoảng cách an toàn.

Mưa không lớn, cả ngày mưa nhẹ rơi, nước trên mặt đất cạn, không cản trở lối đi, cô đặc biệt thích giẫm lên vũng nước, khi giẫm lên nước bắn tung tóe, tạo nên cảm giác tuyệt vời, âm thanh phát ra kỳ diệu.

"Cả đường đi không có người sao?"

Tạ Từ bị kích động quay đầu lại hỏi.

Du Thận “ừm” một tiếng, nhìn con đường mòn thẳng tắp rộng rãi đầy mưa và sương mù nói: “Không có ai, chỉ là trên đường có cành khô, không thể chạy.”

Tạ Từ: "Em muốn chạy."

Cách đó không xa, Hướng Quỳ và Hướng Kim trốn sau những cây cột của chòi nghỉ mát, nhìn trộm con đường mòn. Hướng Quỳ vội vàng đi ra ngoài nên cô đã quên mang theo ô, lúc đó trời đang mưa nên cô không quay lại để lấy ô. Hướng Kim đến đây để đưa ô, ngay trước khi rời đi, cậu tình cờ nhìn thấy Du Thận và Tạ Từ ra ngoài, ma xui quỷ khiến, bọn họ trốn ở đây và quan sát.

Xa xa nhìn lại, Tạ Từ đang đợi ở chỗ cũ, Du Thận cúi người nhặt cành cây cùng hòn đá nhỏ ven đường, từ đầu đến cuối, chợt nghe một tiếng còi lanh lảnh xuyên qua màn mưa và sương mù.

Hình bóng màu cam đột nhiên bắt đầu chạy, Hướng Kim vô thức muốn tiến về phía trước, Hướng Quỳ nắm lấy cậu ta, hai người họ nhìn Tạ Từ chạy càng lúc càng nhanh, ngay cả khi đến gần vạch đích cũng không dừng tốc độ, cuối cùng một phen nhào vào vào vòng tay của Du Thận, họ nghe thấy tiếng la phấn khích của cô, cô đang lớn tiếng gọi anh trai mình.

Hướng Kim không khỏi lẩm bẩm nói: "Lúc trước chị còn nói A Thận kỳ quái, kỳ quái chỗ nào chứ!"

Hướng Quỳ cũng thắc mắc: "Chị chỉ không thể giải thích được tại sao,Dụ Bảo ngày nào cũng rất vui vẻ, không khác gì những đứa trẻ bình thường. Bây giờ xem ra có vẻ như cô ấy được chăm sóc rất tốt."

" Đương nhiên! A Thận chỉ là không thích nói chuyện, nhưng tính tình rất tốt."

"Ở cái tuổi này không thể bày tỏ cũng là chuyện bình thường, có lẽ là suy nghĩ nhiều rồi. Đi thôi, đừng nhìn trộm nữa, như biếи ŧɦái vậy!"

"Nhìn tý nữa!"

"Nhìn cái đầu em ấy, nhanh chóng về thôi, không lại mưa lớn giờ."

".............."

Cho đến khi bọn họ đi xa, Hướng Quỳ cũng không nghĩ tới, cô rời đi vì trong nhà có "việc gấp" , nhưng rõ ràng cũng không có gì khẩn cấp mà.

Trên đường đi, Tạ Từ thở hồng hộc, nhào vào trong ngực Du Thận, tiếng thở gấp vang vọng màng tai, một lúc sau cô mới bình tĩnh lại, hỏi: “Em chạy nhanh không?”

Du Thận nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô: "Nhanh."

Tạ Từ cười nói: "Khi nào em lớn hơn, em sẽ chạy nhanh hơn! Anh dắt em đi." Cô mệt mỏi, không muốn đi bộ một mình, muốn ỷ nại anh.

Du Thận giơ ô, nắm tay cô, chậm rãi hỏi: "Em đoán ra chưa? Khung ảnh nhỏ lúc trước anh đưa cho em ấy."

"Vẫn chưa! Em không ngửi được, cũng không sờ được."

Tạ Từ tức giận, "Là ảnh hả anh, ảnh chụp của em và anh."

" Không phải."

"Vậy thì là cái gì?"

" Là con bướm."

"Tạ Từ sửng sốt: "Có giống với con bướm em khắc không?"

Du Thận: ""Không giống nhau. Nó được gọi là tiểu Hồng tiên nữ, có thể hai lần băng qua sa mạc Sahara, đây là chuyến bay di cư dài nhất của loài bướm được biết đến từ trước đến nay."

Tạ Từ lo lắng hỏi: "Nó có đồng bạn không?"

Du Thận: "Nó có đời sau, cùng nhau hoàn thành trận tiếp sức này."

Tạ Từ nắm chặt tay Du Thận thì thầm: "Từ giờ trở đi, em không muốn ở một mình, em muốn có những người bạn tốt, còn có anh. Không đúng, anh phải xếp đầu tiên!"

Du Thận không lên tiếng trả lời, nghe cô lầm bầm lầu bầu.

" Lại đi một vòng rồi trở về."

"Dụ Bảo có thể ăn kem không?"

"Ừ."

"Vậy chúng ta đi nhanh một chút!"

"..........."

-

Đối với Đàm Lập Phong, cuộc sống ở trường Cao trung số 2 rất khác so với ở Lạc Kinh, ở đây, cậu có thể cảm thấy mình trở lại là một con người thực sự. Dù vậy, cậu vẫn tận lực hạ thấp sự tồn tại của mình ở lớp 6, cho dù có vài người tới nói chuyện, cậu cũng không dám dễ dàng mở rộng cửa lòng, bởi vì Du Thận cũng học ở lớp này.

Sau vài ngày quan sát, Đàm Lập Phong vẫn không thể tin rằng Du Thận đã trở thành một người được giáo viên, bạn học yêu mến, được mọi người khen ngợi. Anh hòa nhã lịch sự với người khác, nhưng anh không nói nhiều, khiến cậu luôn cảm thấy mình xuất hiện ảo giác.

Nhưng Du Thận tựa hồ không quen biết cậu, biết được điểm này khiến cậu có chút yên tâm, bọn họ là bạn học bình thường, không can thiệp lẫn nhau là tốt nhất.

Vận may của Đàm Lập Phong chỉ dừng lại ở tiết học thể dục chiều nay.

Anh nhìn chằm chằm vào đôi giày thể thao trắng như tuyết không tì vết trước mặt, nắm chặt tay, nghiến răng, không nói gì, không hỏi là ai, cũng không ngẩng đầu, chuyện gì đến rồi cũng phải đến.

"Chúng ta nói chuyện."

Du Thận nói.