Tạ Từ cầm con dao khắc, cẩn thận chậm rãi phác thảo những đường nét của hoa hải đường, cô sử dụng gỗ long não mới nhập về, loại gỗ này tinh xảo, kết cấu mịn màng, hương vị nhàn nhạt thanh nhã.
Động tác của cô nhẹ nhàng mà kiềm chế, nhưng lực lại ăn sâu vào gỗ ba phân.
Bên trong yên tĩnh không tiếng động, chỉ có tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
Du Thận sửa sang lại ghi chép đã hoàn thành, lật đi lật lại.
Người thanh niên cúi đầu, những ngón tay mảnh khảnh trắng nõn linh hoạt nghịch chiếc máy ảnh kiểu cũ trong lòng bàn tay — ống kính im lặng nhắm vào Tạ Từ trước cửa sổ, khuôn mặt yên tĩnh, hơi thở mơ hồ, anh điều chỉnh tiêu điểm, xẹt qua da thịt trơn bóng nhẵn nhụi, hạ ống kính dừng lại ở giữa ngón tay cô.
Điêu khắc gỗ đối với Tạ Từ mà nói không phải là việc khó.
Ở phương diện này cô có thiên phú dị bẩm, tất cả các đường nét dưới bàn tay cô dường như đều có sự sống, tự do sinh trưởng, cô có thể di chuyển và cầm dao một cách vô cùng thành thạo.
Rất khó để tưởng tượng, chủ nhân của một đôi tay như vậy, lại không nhìn thấy được.
Tạ Từ không nghe thấy tiếng vặn phim, tự nhiên không biết cái người nhàm chán này vì cô mà lãng phí bao nhiêu phim. Cho đến khi cô đặt con dao xuống, hơi quay đầu lại kêu lên: “Anh? "
Du Thận bước lên phía trước, đầu ngón tay hơi cong, móc máy trợ thính đeo vào cho cô, trả lời, hỏi: "Tối nay ngoại trừ chơi xếp gỗ, em còn muốn làm gì nữa không?"
Đầu ngón tay hơi mát lạnh lướt qua vành tai cô, nhéo nhéo vành tai mềm mại.
Vành tai bên dưới lay động nhưng không hề tránh né.
Giọng anh ấy hơi khác so với ngày thường.
Nhất định là lúc ra ngoài bị mất hứng.
Tạ Từ đã thuần thục cách dỗ anh, ngẩng mặt về hướng phát ra giọng nói: "Em còn muốn anh kể chuyện cho em nghe, ngày hôm qua em còn chưa nghe xong."
Vẻ mặt không thay đổi của Du Thận hơi thả lỏng, đầu ngón tay luồn vào mái tóc đen của cô gái: “Em đi tắm trước đi, tắm xong anh đọc truyện cho em nghe.”
Gần chín giờ, Tạ Từ đẩy cửa phòng tắm ra, lặng lẽ đi tới ghế sô pha đơn ngồi xuống, một lúc sau, hơi nóng của gió phả vào da đầu.
Ở nhà, công tắc và ổ cắm điện là những khu vực nguy hiểm, cô không thường xuyên chạm vào chúng, hầu hết đều giao cho Du Thận.
Du Thận cụp mắt xuống, cúi người dừng lại hai giây giữa mái tóc, mùi xà phòng hương cam lẫn trong mái tóc đen ướt, vừa sạch sẽ vừa sảng khoái, là mùi yêu thích của anh.
Những không vui tích lũy trong ngày đã biến mất.
Du Thận bế cô đến bên giường, ngồi xuống chiếc ghế mềm bên cạnh giường, mở cuốn truyện, kiên nhẫn đợi cô tìm được tư thế thoải mái rồi mới đeo máy trợ thính vào.
"Hiệu sách không chơi vui ạ?"
Tạ Từ nằm ở trên gối, con ngươi trong suốt đối diện với Du Thận.
Du Thận lật cuốn sách trên tay, thản nhiên nói: “Trời rất nóng, trên đường cũng không có nhiều người, trong hiệu sách bật điều hòa, hơn nữa phần lớn đều là học sinh, rất im lặng."
Tạ Từ rất thích ra ngoài chơi, nhưng nhiều nơi không thích hợp với cô, hoặc quá ồn ào, hoặc quá đông đúc, hiệu sách yên tĩnh, cô lại không thể nhìn thấy, ngược lại nó giống như một mê cung.
Khác với cô, Du Thận không thích môi trường quá yên tĩnh.
Tạ Từ chớp chớp mắt: "Ngày mai anh đi học nhỉ, thật tốt quá. Có thể gặp giáo viên mới, đó cũng là nữ sinh sao?"
Du Thận "Ừ": "Anh chọn."
Giáo viên lúc trước là do Du lão gia tìm.
Kết quả không như mong muốn, một tháng đã bị sa thải, trong nhà lại đổi giáo viên mới.
Tạ Từ hài lòng nhắm mắt lại, chờ đợi Du Thận đọc cho cô nghe câu chuyện còn dang dở, giọng điệu khi đọc truyện của anh khác với khi nói, trầm hơn và chậm hơn, các từ các câu được bao phủ bởi một khuynh hướng cảm xúc mờ nhạt.
"Nói đến họa sĩ và con mèo có cửa sổ hướng nam, hàng ngày nhìn ra phong cảnh. Bên ngoài cửa sổ, ngay khi mặt trời ngả về tây, cánh đồng sẽ nhuộm một màu hoa hồng. . . . . Khi ngôi sao đầu tiên của buổi hoàng hôn xuất hiện chiếu sáng rực rỡ trên những cây dương phía xa, xe điện sẽ lướt qua nhẹ nhàng và kêu leng keng. Có những ánh đèn vàng trong cửa sổ xe điện." Ghi chú [1]
Tạ Từ hỏi: "Đó là loại hoa hồng màu gì?"
Du Thận dừng lại, lẩm bẩm nói: "Nó nồng hơn một chút so với hương hoa mà em ngửi thấy, giống như cảm giác trong lòng anh khi ở bên em."
Tạ Từ không hỏi nữa, tiếp tục nghe anh kể.
Ở trong lòng lại thầm nghĩ trộm, cô thích màu hoa hồng.
Khi câu chuyện kết thúc, Tạ Từ nằm trên giường đã chìm vào giấc ngủ say.
Du Thận gấp cuốn sách lại, nhìn chăm chú một lúc,sau đó tháo máy trợ thính, tắt đèn, đóng cửa và trở về phòng, đi thẳng vào căn phòng tối với chiếc máy ảnh.
-
Ngày hôm sau, chín giờ sáng.
Tạ Từ ngồi ở trước bàn, vểnh tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài, tiếng mở cửa vang lên, tiếng chạy chậm dồn dập, sau đó là tiếng xin lỗi ——
" Thật sự xin lỗi! Tôi đến muộn năm phút đồng hồ, bởi vì hôm nay em trai khai giảng, thật sự xin lỗi vì đã tới muộn."
Là một cô gái trẻ tuổi, hoạt bát lại có chút hấp tấp.
Tạ Từ có chút hứng thú, ngoan ngoãn chờ giáo viên đi vào.
Ngoài cửa, Vương Mạt Lị nhỏ giọng dặn dò: “Không được phép lên tầng hai, bàn ghế và những đồ đạc khác trong phòng không được tùy ý di chuyển, cửa sổ cũng vậy, nếu cần mở cửa sổ, cô cần phải xin phép cô ấy. Những vật dụng dễ vỡ như cốc nước không được đặt trên mặt đất . . . . . . . ."
Hướng Quỳ đã sớm biết cô gái trong nhà này không nhìn được, nhưng sau khi nghe quản gia nói như vậy, trong lòng không khỏi có chút đồng tình, khóe mắt liếc nhìn xung quanh, bức tường sạch sẽ, không có bất kỳ đồ trang trí hoặc bộ phận nào bị treo lên, mọi thứ được đặt ở vị trí riêng của chúng, môi trường này tương đối an toàn.
Phòng làm việc hướng về phía nam, đối mặt với hồ Miên, tầm nhìn rộng rãi.
Hướng Quỳ đẩy cửa ra, cẩn thận nhìn vào bên trong, trong mắt không giấu được tò mò, nhìn thấy cô gái ngồi bên cửa sổ, cô sững sờ một chút.
Cô gái đang hướng mặt về phía cửa sổ.
Ánh nắng như trăng lưỡi liềm, che đi mái tóc đen tán loạn của cô, làn da sáng như mỡ ngọc, đôi mắt kia chậm rãi nhìn sang, trong veo nhưng không có ánh sáng.
Đột nhiên, đáy lòng Hướng Quỳ bỗng nhiên sinh ra tiếc nuối vô cùng.
Một đứa trẻ như vậy lại không thể nhìn thấy.
Tạ Từ hơi nghiêng đầu, hướng về phía cửa: "Cô Hướng?"
".....Xin chào." Hướng Quỳ đóng cửa sau lưng lại, vội vàng chạy đến trước bàn ngồi xuống, "Tôi là gia sư mới, tôi tên Hướng Quỳ, năm nay 21 tuổi, còn đang học đại học."
Tạ Từ ngước mắt, nhẹ giọng hỏi: "Em có thể sờ cô không?"
Cô gái ngẩng đầu với khuôn mặt trắng nõn, trong con ngươi đen láy lướt qua một tầng sương lạnh, giọng điệu chân thành, yêu cầu vô lý cũng không khó chịu, khiến người ta không thể từ chối.
Hướng Quỳ sửng sốt một chút, sau một lúc đờ đẫn, cô lắp bắp trả lời: "... có thể."
Đầu ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đặt trên gò má cô, cảm giác này nên diễn tả như thế nào đây, nó giống như nụ xuân lướt trên đường nét, như hạt ngọc lăn trên gò má.
Đợi khi tay cô rời đi, Hướng Quỳ mới phát giác bản thân còn quên cả hít thở.
"Cô thật xinh đẹp." Cô gái chân thành khen, "Mùi như hoa cam."
Hướng Quỳ mặt đỏ lên: "Cám ơn."
Cô lén áp mu bàn tay lên gò má nóng bừng, rõ ràng người đối diện là một thiếu nữ mới lớn, vậy mà khi nói ra lại khiến cô không kìm lòng được.
Thẳng thắn mà thành kính.
Chương trình học của Tạ Từ không khác nhiều so với những đứa trẻ cùng trang lứa lắm.
Trước khi Hướng Quỳ đến, cô ấy đã tự hỏi làm thế nào để dạy Tạ Từ, nhưng đến bây giờ cô ấy mới nhận ra rằng cô có thể "đọc" và viết bình thường, dường như cô chỉ không thể nhìn thấy nhưng không gây rắc rối gì cho cô.
Sách giáo khoa của Tạ Từ rất đặc biệt, chữ trên đó hơi nổi lên, rất dễ chạm vào, cô đọc rất nhanh, vốn kiến
thức của cô cũng vượt xa so với những người cùng lứa tuổi, năng lực lý giải khiến Hướng Quỳ vô cùng kinh ngạc.
Đứa nhỏ như vậy, vậy mà không thể nhìn thấy.
Đây là lần thứ hai trong ngày Hướng Quỳ nghĩ như vậy.
-
Trường cao trung số 2 Nam Chử, lớp 100 ban 6.
"Du Thận, Thận trong Hải Thị Thận Lâu."
"Trời ơi, trưởng thành như vậy, tên cũng đặc biệt như vậy."
"Shh, trước mắt còn có một nốt ruồi, tuyệt thật."
"Lần thi vào cấp ba này xếp thứ nhất toàn thành phố, hình như là học sinh mấy năm trước mới chuyển đến Nam Chử đó."
"Đứng đầu toàn thành phố mà lại không đi học ở trường trung học số 1 à?"
"................"
Du Thận cố nén buồn chán, ngước mắt ngái ngủ chuẩn bị thực hiện kế hoạch số 8 của mình, nhưng bên tai luôn có một giọng nam vang lên, nghe có vẻ ngớ ngẩn.
"Ê, học cùng lớp chúng ta đấy." "Ầy, cậu cũng ở lớp này, vậy ai đó học lớp 1." "Ngồi cùng bàn tớ á? Không biết nữa, ít tuổi hơn, mẹ nó, trâu bò như vậy à?"
Hướng Kim theo bản năng nhìn sang bên phải.
Một lúc sau, cậu ta thở dài: "Nhỏ tuổi mà vẫn còn có thể trưởng thành như vậy. À, tôi tên Hướng Kim, từng học ở trường trung học phụ thuộc. Ha ha, thành tích của tôi không bằng cậu."
Đôi mắt của Du Thận rơi vào nam sinh với hàm răng trắng đang cười toe toét, khiến anh nhớ đến ba điều kiện: Nhân duyên tốt, không thông minh và không tò mò quá nhiều.
Bạn cùng bàn mới của anh tựa hồ đều phù hợp, nhưng mỗi tội nói hơi nhiều.
Tạm thời liệt vào một trong những ứng cử viên.
"Du Thận."
Du Thận dừng một chút, khóe môi khéo léo nhếch lên một vòng cung rất nông, trong nháy mắt liền biến mất.
Hướng Kim không khỏi kinh ngạc than: "Trời ạ, cậu thật sự rất đẹp trai, khi cười lên càng đẹp trai hơn, trên mạng có câu nói thế nào nhỉ, Thiếu niên khí! Loại này tớ muốn cũng không có cơ."
Du Thận: "Cậu cũng đẹp trai."
Hướng Kim sửng sốt một chút, nghẹn trong chốc lát, bỗng nhiên cười nhạo một tiếng, rất tự nhiên vỗ vai anh: "Tính tình của cậu rất đáng yêu, so với diện mạo của cậu bất đồng quá."
Du Thận cố hết sức phớt lờ cái chạm trên vai: "Đáng yêu?"
Hướng Kim: "Chính là một loại cảm giác xã giao ngốc nghếch , cậu hiểu chứ?"
Du Thận: ".............."
Anh không hiểu.
..............
Ngày đầu tiên khai giảng.
Hướng Kim cảm nhận sâu sắc rằng, Du Thận là người nóng tính nhất mà cậu từng gặp, từ khi còn nhỏ cậu đã nói rất nhiều, lúc nào cũng nói bô bô không ngừng, rất nhiều người cảm thấy cậu phiền phức, nhưng Du Thận thì không!
Tuy rằng anh sẽ không đáp lại, nhưng quả thật anh vẫn nghe!
Buổi chiều sau khi tan học, Hướng Kim vẻ mặt xúc động nắm tay Du Thận, chân thành nói: “ Huynh đệ, từ nay về sau cậu là bạn tốt nhất của tớ, sau này chúng ta chơi cùng nhau nhé? Tớ sẽ giới thiệu cậu với một số bạn học cũ. "
Du Thận: "Tuy rằng tớ rất sẵn lòng, nhưng tớ phải về nhà."
Hướng Kim: "Cậu không học buổi tối sao?"
Du Thận: "Ừ."
Hướng Kim nhìn Du Thận xách chiếc cặp sách rời đi, sau khi anh đi rồi mới có người đến nói cho cậu nghe: “Sáng nay tớ ở trong văn phòng nghe thấy được, vị thần tiên này đến trường trung học số 2 với một điều kiện, đó là cậu ta sẽ không đi học buổi tối, hiệu trưởng đã đồng ý rồi."
"Vì sao?"
"Nói là trong nhà có người cần chăm sóc."
Hướng Kim tự nhận mình là một thanh niên ấm áp, thân thiện, đầy nắng và chính trực, lúc này cậu ngay lập tức quyết định sẽ quan tâm đến Du Thận nhiều hơn, sẽ giúp đỡ anh như một cơn gió mùa xuân!
-
"Giáo viên như thế nào?"
Sau bữa tối, dọn bàn ăn xong, Du Thận đi theo Tạ Từ ra ngoài.
Tạ Từ cước bộ nhẹ nhàng về phía thư phòng, lơ đãng trả lời: "Cô ấy dễ thương hơn giáo viên trước, cũng thơm hơn. Cô ấy còn có một em trai. . . .. Di, làm gì thế?"
Cổ tay cô bị chế trụ.
Những đốt ngón tay hơi mát áp vào da cô, dùng lực rất mạnh.
Du Thận cụp mắt, đột nhiên kéo cô đến một bên cổ, đem bàn tay to ấn ở sau đầu cô, hơi dùng sức nói: "Ngửi thử chút, anh có thơm không?"