Yêu Em Năm 13

Chương 2

Từ từ mở mắt, đập vào mắt cô là trần nhà trắng tinh, lạnh lẽo, đơn coi. Xung quanh cô chẳng có bất kì ai cả.

*Keng!

Tiếng sợi dây xích phát ra dưới chân cô, cô chỉ đành cười nhạt. Cô đã quá quen với hắn, hắn là một con người máu lạnh dù cho cô có thế nào. Thì chắc có lẻ hắn sẽ bố thí cho cô một ánh mắt khinh bỉ.

Cô nhìn sang bên cạnh, cố tìm chiếc điện thoại. Tay bị cắm tiêm truyền nước nên giờ lấy điện thoại với cô là một cực hình. Không cẩn thận, cô vô tình làm vỡ đi cái cốc thủy tỉnh bên cạnh.

Tiếng choang lớn vang cả khắp nhà. Hắn từ bên ngoài bực bội đạp cửa đi vào, theo sau hắn là vài tên đàn ông cao lực lưỡng.

Hắn nhìn cô, ánh mắt hiện lên sự khinh bỉ rõ ràng hơn bao giờ hết. Rồi cuối cùng hắn cũng lên tiếng, phá vỡ bầu không khí trầm lặng này. Và cũng như gϊếŧ chết hồn cô.

-Cô vừa tỉnh dậy đã thích làm loạn à. Tôi có đem vài tên đàn ông lại đây, có gì giúp cô thõa mãn tí nhỉ.

Cô ngơ ngác nhìn hắn, gì chứ hắn muốn cô bị người khác cưỡиɠ ɧϊếp ư?

Rồi vài tên đàn ông phía sau lưng hắn bước lên và tiến gần đến chỗ cô. Cô cố gắng vùng dậy chạy trốn, nhưng sợi dây xích không cho cô điều kiện đó.

Bọn họ ngày càng đến gần cô, xé toàn chiếc áo cô đang mặc trên người. Lấp ló hiện ra những vết khâu, kim chỉ trên người cô hiện ra. Phô bày tất cả, chính hắn ta. Hắn đã ngược chết cô đến hết lần này sang lần khác. Vết thương và kim chỉ trên người cô nhiều không đếm xuể.

Đau đớn có...thất vọng có....tuyệt vọng có.....

Khi bọn họ sắp chiếm đoạt cô, mọi thứ dần tối sầm lại. Cô cảm giác, cổ họng đau rát. Rồi bỗng có thứ gì đó chảy ra, là một chất lỏng. Đậm mùi tanh! Cô ho ra máu. Ho rất nhiều, đến khi kiệt quệ ngất đi.

Còn hắn thì dừng việc làm việc tại lại, gấp gáp đưa cô đến bệnh viện nhanh nhất có thể. Hắn làm sao thế này, hắn đang lo lắng cho cô sao.

Cô cứ mơ màng nghe hắn gọi tên mình

-Lam Nhi! Lam Nhi! Tôi không cho phép cô chết. Nếu cô dám chết, cô sẽ không toàn thây với tôi đâu!

Rồi cứ thế, cô từ từ chìm vào sâu trong giấc ngủ màng đêm của bóng tối.

Hắn ngồi trước phòng cấp cứu, tay đan vào nhau. Hắn mong mọi chuyện đều ổn, cô nhất định không được có chuyện gì xảy ra. Hắn còn chưa trả cho cô đủ những gì cô ấy phải chịu đựng!

Cửa phòng cấp cứu chuyển sang màu xanh. Bác sĩ trong đó đi ra, hắn ta như điên cuồng lao đến cầm lấy cổ áo của tên bác sĩ đưa lên cao.

-Cô ta như thế nào rồi!?

Tên bác sĩ run lẩy bẩy rồi nói

-Thưa...thưa Tần thiếu gia, phu nhân không sao.....tĩnh dưỡng một chút sẽ ổn.

Hắn như được thả lỏng, buông tên bác sĩ xuống. Ông ta được thả thì đi nhanh về ban trực, trong đầu vẫn nghe rõ từng tiếng thì thào của cô gái đó.

-Bác...bác sĩ....tôi...biết tôi...không...còn nhiều....nhiều thời....gian....giúp....giúp tôi.....đừng....cho...cho...anh...ấy biết.... tôi.....mong bác.....sĩ....chấp nhận.... Vị bác sĩ đắn đo, cô gái này thật đáng thương. Trên người thì chi chít những vết thương, lớn nhỏ điều có. Điều đáng sợ ở đây không bằng một vết thương, hằn đậm trước ngực cô.

Là những vết khâu của kim chỉ, một đường dài từ trái sang phải. Không biết cô đã làm gì, mà khiến bản thân mình thê thám đến vậy.

Cô bị ung thư phổi, nhưng tại sao không cho người khác biết. Còn cố gắng tỏ vẻ bản thân mình thật sự ổn. Vị bác sĩ cũng bó tay với Lam Nhi.