"Lăng Dung.."
Hai người chưa đi xa đã có một âm thanh gọi với theo từ phía sau, Lăng Dung ngơ ngác chờ người nọ chạy đến gần, trông có chút quen mắt thì cô mới nhận ra cậu ta cũng học lớp số 8.
Vì muốn xây dựng hình tượng của Tần Triều Dương thật tốt trong lòng mọi người nên Lăng Dung không bày ra dạng vẻ lúc trước như của nguyên chủ, mà là dùng giọng điệu thật ôn hòa của một học sinh bình thường hỏi "Tìm tôi có chuyện gì vậy?"
Người gọi Lăng Dung lại là một nam sinh có vóc dáng thấp bé, nhỏ nhỏ gầy gầy, khi đối mặt với Lăng Dung còn nhớ dáng vẻ "lưu manh" lúc trước của cô nên còn sợ hãi, đến nói chuyện cũng lắp bắp "Chuyện là.. Là chủ nhiệm lớp, thầy ấy.. thầy ấy mới nãy đột nhiên dặn tôi kêu cậu đến văn phòng một chuyến."
Tần Triều Dương nhíu mày, lúc trước Lăng Dung bởi vì điểm thi không tốt cũng từng bị gọi lên văn phòng, nhưng giờ đã tan học rồi mà vẫn phải đi à?
Mà nghĩ lại thì chuyện học sinh bị thầy chủ nhiệm gọi lên văn phòng sau giờ học không phải là không có, nên cậu không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì.
Lăng Dung liếc mắt một cái đã nhận ra người này đang nói dối.
Một người khi nói dối có rất nhiều hành động vô thức mà chính họ cũng không rõ, ví dụ như chà xát quần áo, hay không dám nhìn thẳng vào mắt người đối diện.
Tất cả những biểu hiện đó đều có trên nam sinh này, bởi vậy cho dù đã quên hết quá khứ của mình, nhưng Lăng Dung vừa nhìn là đã biết nam sinh này đang chột dạ.
Nhưng cô không vội vạch trần đối phương, ngược lại lên tiếng hỏi "Thầy chủ nhiệm tìm tôi có chuyện gì không á?"
Nam sinh kia đột nhiên sửng sốt, không ngờ được Lăng Dung sẽ hỏi câu đó, vốn là người không giỏi biện lí do nên nháy mắt lời nói bị mắc kẹt, bị hỏi ấp úng nửa ngày cũng chưa nói được gì.
"Tôi.. tôi cũng không biết, cậu cứ đi tới văn phòng là biết thôi." Cậu ta thật sự nghĩ không ra được lí do nào, đành tùy tiện bịa ra.
Lăng Dung nhìn chằm chằm nam sinh một lúc, ánh mắt soi mói và sắc bén của cô phóng tới như nhìn thấu nội tâm cậu ta, nam sinh chỉ có thể nỗ lực dời tầm mắt, không dám nhìn Lăng Dung.
Cậu ta biết Lăng Dung hiện giờ không còn giống như trước, mấy anh em tốt của cậu ta mỗi ngày đều tranh nhau cơ hội muốn chơi bóng với Lăng Dung, đến cả cậu ta có đôi khi nhìn vào khuôn mặt đẹp của Lăng Dung cũng mặt đỏ tim đập như nhìn thấy tiên nữ vậy.
Cậu ta biết mình làm như vậy chẳng khác nào là giúp người ác làm việc xấu, nhưng cứ nghĩ đến cú đánh của Lưu Thừa Nghĩa, cậu ta chỉ có thể thỏa hiệp và thầm mặc niệm trong lòng câu xin lỗi.
Bởi nếu cậu ta không làm theo bọn họ, thì người sau này bị vây quanh bắt nạt không có một ngày an bình chính là cậu ta.
Gia cảnh của cậu ta chỉ thuộc tầng lớp bình thường, nào có cửa đấu lại gia đình giàu có như Lưu Thừa Vũ, hoàn cảnh hiện tại của bố mẹ sẽ không cho phép cậu ta chuyển trường.
Nhưng Lăng Dung lại không giống như vậy, trong nhà cậu ta không phải rất có tiền sao, hơn nữa mấy hôm trước trong trường còn đồn rằng Lăng Dung đánh bại được Lưu Thừa Nghĩa nữa? Bây giờ cậu ta kêu Lăng Dung đi nhất định sẽ không xảy ra việc gì.
Đúng vậy, Lăng Dung nhất định sẽ không xảy ra việc gì, trong lòng nam sinh không ngừng dùng lí do ích kỉ này để tự thuyết phục mình.
Cuối cùng cậu ta cũng bị bản thân mình thuyết phục, áy náy ban đầu cũng vơi đi không ít.
"Thôi vậy, để tôi tự mình qua đó." Lăng dung biết cho dù mình tránh được lần này, ngày sau sẽ càng có nhiều việc như vậy xảy ra tiếp nữa, không bằng giải quyết dứt điểm luôn hôm nay.
Cô nghĩ rằng có khả năng là Lưu Thừa Nghĩa lần trước bị đánh nên ghi thù mình, cô không muốn liên lụy Tần Triều Dương vào việc như vậy.
"Chủ nhiệm dạy dỗ phê bình tôi chắc phải rất lâu, cậu không cần ở đây chờ đâu, cứ về trước đi. Với lại ở đây cũng không an toàn, cậu nhanh về đi."
Lăng Dung nhìn về phía Tần Triều Dương trêu ghẹo nói, quan trọng là từ đây tới cổng trường nhiều nhất cũng chỉ có 400 mét, tài xế Hoắc gia cũng đang chờ ngoài cổng trường, khoảng cách ngắn như vậy Tần Triều Dương hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì.
"Được.." Tâm trạng Tần Triều Dương có chút mất mát, cậu càng muốn cùng Lăng Dung đi sân thể dục hơn, nhưng hẳn là hôm nay không có cơ hội rồi.
Tận mắt nhìn Lăng Dung đi tới văn phòng, nam sinh kia mới thầm thở phào nhẹ nhõm, sợ Tần Triều Dương nhìn ra cậu ta đang chột dạ, nam sinh vội vã chưa kịp nói hẹn gặp lại đã co chân chạy ra cổng trường.
Tuy rằng gần đây vì có Lăng Dung bên cạnh nên người nói chuyện với Tần Triều Dương cũng nhiều hơn, nhưng ấn tượng trước đây về cậu cũng không thể ngày một ngày hai mà biến mất, nên thái độ của nam sinh kia cũng không khiến cậu chú ý bao nhiêu.
Dù sao trong lòng cậu chỉ thừa nhận một người duy nhất là Lăng Dung, thái độ của người khác như thế nào cậu vốn không quan tâm.
Lại nhìn theo phương hướng bóng dáng Lăng Dung sắp biến mất, Tần Triều Dương do dự xem có nên chờ Lăng Dung rồi cùng về hay không, bỗng dưng tiếng chuông di động đột ngột vang lên.
Vì để bảo vệ an toàn của cậu, ông Hoắc luôn bắt cậu mang điện thoại theo bên người, Tần Triều Dương tuy rằng không mấy gần gũi với ông, nhưng vì không muốn làm phật ý người già nên cậu cũng không từ chối, chỉ là không nghĩ rằng cái điện thoại cậu mới cầm được vài lần lại có động tĩnh.
Một dãy số xa lạ gọi đến, nếu là bình thường cậu sẽ trực tiếp cắt đi rồi, nhưng không hiểu vì sao có một dự cảm bất an khiến cậu không làm như thế.
Do dự một lát, Tần Triều Dương từ từ nhấn nút nhận.
Giây tiếp theo trong điện thoại truyền đến âm thanh quen thuộc làm cậu vô cùng hối hận về sự do dự lúc nãy.
"Anh à.." Rõ ràng là xưng hô quen thuộc nhưng giọng điệu lại cố tình tỏ vẻ ta đây.
Không đợi Tần Triều Dương thắc mắc vì sao Tần Triều Mộc lại có số điện thoại của cậu, đối phương đầu bên kia đã cướp lời "Anh trai thân mến đừng vội cúp điện thoại nhé, nếu không em không thể đảm bảo an toàn của đứa nhóc này đâu."
Âm thanh của Tần Triều Mộc vừa dứt liền có tiếng mèo réo chói tai thê thảm qua điện thoại, vì có trí nhớ tốt nên Tần Triều Dương nhận ra ngay đó là âm thanh của Hoa Mai.
"Mày đã làm gì nó rồi?"