Ta Thành Ca Ca Thế Thân

Chương 4: Ta không đồng ý

Có lẽ là không nghe rõ, Tần Văn Viễn nói: "Em nói cái gì?”

Đào Hằng hít sâu một hơi, nói: "Chúng ta ly hôn đi, em cái gì cũng không cần, ly hôn đi, em sẽ dọn ra ngoài ở.”

“Không được, "Tần Văn Viễn nói,"Ta không đồng ý.”

”Tại sao?”

“Không có lý do gì, ta không đồng ý.”

Trong nháy mắt, Đào Hằng thấy được trong mắt Tần Văn Viễn hiện lên lo lắng, nhưng khi cậu nhìn kỹ, phát hiện hắn chỉ là nhẹ nhàng cau mày, cho dù nói cự tuyệt, nhưng hắn vẫn bình tĩnh, "Ta sẽ không ly hôn với em, em không được đi đâu cả.”

“Tần Văn Tuyên, ngài…”

“Thổi nến hết rồi, thổi xong ta bảo bọn họ mang thức ăn lên..”

Đào Hằng mở miệng, cậu cảm thấy có mấy lời hôm nay nhất định phải nói, có vài quyết định cũng nhất định phải hôm nay làm xong, nhưng đối mặt với Tần Văn Viễn, cậu lại không thể nhẫn tâm.”

Sau một lúc lâu, cậu vẫn từ bỏ, gật đầu, "Được.”

Ngọn nến chỉ có một, sau khi hai người cùng thổi tắt, Tần Văn Viễn vuốt tóc cậu, đeo đồng hồ lên tay lên cổ tay cậu, "Chiếc đồng hồ này thế giới chỉ có một, là ta cố ý tìm người thiết kế, em đeo cẩn thận, ngoại trừ lúc tắm, không được lấy xuống."

Một chiếc đồng hồ đeo tay, trói buộc cổ tay anh, cũng trói buộc cuộc đời anh.

Bữa cơm này Đào Hằng ăn không yên lòng, mặc dù tất cả đồ ăn đều là cậu thích, nhưng cậu ăn không nhiều, bánh ngọt sau bữa ăn cũng chỉ ăn một miếng nhỏ.

Trên đường trở về, Đào Hằng trầm mặc, Tần Văn Viễn nắm chặt tay cậu, nói: "Không thoải mái? Bởi vì buổi chiều ta để đồ ở bên trong em? Xin lỗi, hôm nay có chút kích động, lần sau ta sẽ nhớ mang bao.”

Đào Hằng không quan tâm hắn có đeo bao hay không, cho dù hôm nay có hứa, lần sau vẫn sẽ không mang, hắn tựa hồ rất thích đem đồ vật lưu lại trong thân thể cậu, có lẽ hắn đã từng đối với Đào Trác như vậy.

"Tiệc sinh nhật mẹ ta cuối tuần này, chúng ta cùng đi," lúc sắp về đến nhà, Tần Văn Viễn đột nhiên nói, "Lễ phục ta sẽ chuẩn bị trước."

“Ta có thể không đi được không?” Đào Hằng ủ rũ nói.

”Không thể.” Tần Văn Viễn nói: "Còn nữa, trong khoảng thời gian này không có sự cho phép của ta, em cứ ở nhà, không được đi đâu cả.”

Đào Hằng dừng một chút, sau đó đột nhiên ngẩng đầu lên, "Cái gì?

"Ta nói, em không thể đi ra ngoài mà không có sự cho phép của ta."

Tần Văn Viễn chế trụ đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve lỗ tai , tư thái thân mật, lời nói ra lại làm cho lưng Đào Hằng phát lạnh.

"Ngươi không thể như vậy, ngươi..."

"Chuyện ở đài truyền hình anh sẽ giúp em giải quyết, chờ em có thể đi làm, ta sẽ cho người bảo vệ em, sẽ không để người khi dễ em nữa.”

Đây khồng chỉ là giam lỏng mà còn chịu giám sát, Đào Hằng nhất thời cảm giác chính mình bị sỉ nhục cực lớn, cậu chịu đựng cả đêm cảm xúc rốt cục cũng bùng nổ: "Ngài không thể đối với em như vậy!”

Tài xế nhịn không được nhìn thoáng qua qua kính chiếu hậu, Tần Văn Viễn kéo thanh chắn ở giữa, nhốt hai người trong không gian ghế sau nhỏ hẹp, trầm giọng nói: "Đào Hằng, em bình tĩnh.”

Bình tĩnh cái rắm!

“Tần Văn Viễn, ngài thả ta đi đi, ta không muốn sống những ngày như thế này nữa!”

Đào Hằng gần như cầu xin, "Ta cái gì cũng không cần, ngài làm ơn, thả ta đi được không?”

"Không được," Tần Văn Viễn thở dài, nhẹ nhàng vuốt ve lưng cậu, "Sao đột nhiên lại làm như vậy? nếu là chuyện đài truyền hình, ta đáp ứng em sẽ giải quyết, em muốn cái gì có thể nói với ta, ta đều có thể thỏa mãn em."

Nằm trong lòng Tần Văn Viễn, trong xoang mũi Đào Hằng tràn ngập mùi cơ thể hắn, khiến cho ngực cậu nghẹn đến phát đau, nhưng cậu vẫn nói: “Ta chỉ muốn ly hôn.”

“Không được,” Tần Văn Viễn lắc đầu,

"Ngoài trừ ly hôn, ta có thể hứa với em bất cứ điều gì."

Không được! Không tốt! Không thể! Tần Văn Viễn luôn nói không!

Đào Hằng sụp đổ, "Ngài trói ta làm gì, ngài có nhiều tình nhân và bạn giường như vậy, ai cũng tốt hơn ta, ngài buông tha cho ta đi?"

Tần Văn Viễn trầm mặc, qua một hồi lâu mới nói: "Tôi không hiểu.”

“Cái gì?” Đào Hằng ngẩng đầu.

"Em đang để ý ta có bao nhiêu bạn tình sao? Ta không hiểu vì sao đột nhiên em lại để ý chuyện này, " Tần Văn Tuyên nhíu mày, nhìn Đào Hằng thực sự khó hiểu,

"Từ khi chúng ta kết hôn đến nay,ta không phải vẫn như vậy sao? Em trước kia chưa từng có ý kiến gì phản đối, sao tự nhiên lại không vui?"

Đào Hằng nhịn không được hừ một tiếng, sống mũi chua xót không chịu được, buồn bực nói không nên lời.

Cậu đột nhiên không vui sao? Cậu mất hứng, chỉ là chịu đựng không nói, mà Tần Văn Viễn dĩ nhiên chưa từng có phát hiện qua, còn cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

“Những chuyện này... sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của chúng ta sao? "Ánh đèn neon tắt dần, nhanh chóng lướt qua mặt Đào Hằng, Tần Văn Viễn nâng mặt Đào Hằng lên, ngón cái xoa xoa gò má mắt cậu. "Đào Hằng, em là chồng trên pháp luật của ta, phòng tân hôn của chúng ta chỉ có một mình em, chúng ta tài sản cùng hưởng, em là người thừa kế duy nhất di sản của ta, chúng ta sẽ sống đến già, chỉ cần em nguyện ý, chúng ta vĩnh viễn cũng sẽ không tách ra."

”...... Cho nên ngài sẽ không vì ta mà từ bỏ qua chuyện này phải không?”

“Ta đã nói rồi, loại chuyện này sẽ không ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta.”

"Vậy ý ngài là, giữa ta và người khác, ngài không thể lựa chọn, phải không?"

Tần Văn Viễn không nói gì.

Không nói chuyện có nghĩa là chấp nhận.

Đào Hằng nhắm mắt lại, cảm thấy nản lòng, cậu tránh Tần Văn Viễn, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ xe, một câu cũng không muốn nói.”

Tần Văn Viễn nhéo gáy cậu, dịu dàng nói: "Em không cần suy nghĩ nhiều, ta đã nói sẽ đối tốt với em thì sẽ không nuốt lời, em muốn cái gì ta cũng sẽ cho em, em chỉ cần ngoan ngoãn ở lại bên cạnh ta là được rồi.”

Đào Hằng rụt cổ lại, chỗ bị ngón tay Tần Văn Viễn bóp qua giống như bị thổi vào khí lạnh, cả người bắt đầu run lên.

Tần Văn Viễn lại ôm cậu vào lòng, cọ cằm lêи đỉиɦ đầu cậu, "Ngoan, mệt thì ngủ đi, ta ôm em về phòng.”

Đào Hằng rất mệt mỏi, hoặc cũng có thể là bởi vì Tần Văn Viễn ôm quá ấm áp, cậu thật sự ngủ thϊếp đi, chờ khi tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, cậu vùi ở trong ngực Tần Văn Viễn, cánh tay Tần Văn Viễn khoát ở trên lưng cậu, là một tư thế giam cầm cậu ở trong ngực.

Đào Hằng nhìn khuôn mặt đang ngủ của nam nhân 32 tuổi này quá mức tuấn mỹ, trái tim không ngừng đập thình thịch, rồi lại đau đớn vô cùng, cậu nhắm mắt lại đem mặt chôn vào cổ nam nhân hít sâu một hơi, đang muốn lui ra, thì nam nhân tỉnh lại.

Tần Văn Viễn vô cùng tự nhiên ôm lấy cậu, hôn lên trán cậu, dùng thanh âm khàn khàn sau khi tỉnh ngủ nói: "Bảo bối, buổi sáng tốt lành.”

Đào Hằng "Ừ" một tiếng, đẩy hắn ra muốn đứng dậy, lại bị Tần Văn Viễn xoay người đè xuống dưới, đều là nam nhân, cậu đương nhiên biết Tần Văn Viễn muốn làm gì, nhưng cậu thật sự không biết.

Cậu thật sự không muốn sau khi nói xong ly hôn xong, buổi sáng ngày hôm sau liền không có gì cùng hắn làm loại chuyện này.”