Liếʍ sữa ở trường đại học Linh Lan/ Xuất tinh
Ngoan như thế.
Đến cả khi bị hắn hôn cũng không tức giận, còn đần độn nói ra tình cảm sâu kín nhất của bản thân mình. Chỉ cần nhìn Bùi Tri Yến, bên trong trái tim Tống Kinh Lan cũng tràn ngập niềm vui.
Hắn liên tục hôn những nơi khác, khuôn mặt tinh tế, gò má trắng mịn, cái cằm khéo léo… Mỗi một chỗ đều bị môi lưỡi hôn qua, một bên vừa hôn, một bên vừa đưa tay cởϊ áσ sơ mi của Bùi Tri Yến ra.
Bùi Tri Yến mặc áo sơ mi đã quen với việc cài hết tất cả cúc áo, cha giấu cơ thể mình chặt chẽ, kể cả là ở mùa hè nóng nực, cậu cũng sẽ làm như thế, thói quen kiềm chế hiểu lễ đã có từ nhỏ.
Cúc áo màu đen bóng loáng tinh tế trên cần cổ bị lòng bàn tay sờ lên, nhanh chóng cởi ra, hết cái này đến cái khác, hai mảnh vải vốn được liên kết bỗng mở ra, để lộ một vùng da bóng loáng tinh tế bên dưới.
Khuôn mặt Bùi Tri Yến trắng nõn nà, không có một chút tỳ vết, trên xương quai xanh xinh đẹp tinh tế lại có thêm mấy nốt ruồi. Có một nốt ruồi nhỏ hơn mọc trên xương, phập phồng theo tần suất hô hấp.
Nhìn thấy cảnh này khiến trong lòng Tống Kinh Lan ngứa ngáy, một tay hắn cởi bỏ cúc áo phía dưới, lại vội vã không nhịn nổi mà vui đầu vào trước ngực Bùi Trì Yến, lè lưỡi ra nhẹ nhàng liếʍ láp xương quai xanh của cậu.
“A…”
Đầu lưỡi ấm áp, ẩm ướt chạm vào da thịt khiến cơ thể Bùi Tri Yến run sợ, nhẹ nhàng rêи ɾỉ một tiếng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn cũng hơi đỏ hồng.
Cậu chưa bao giờ tự làm loại chuyện này, trong thế giới hiện thực của Bùi Tri Yến, từ nhỏ đến lớn, số bạn bè của cậu chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cũng chưa từng quan hệ với ai, liên tiếp hôn cũng không có, càng khỏi nói những chuyện như vậy.
Đại não bị kɧoáı ©ảʍ nguyên thủy đầy rẫy kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cả người đều choáng váng, mặc cho Tống Kinh Lan loay hoay.
Áo sơ mi hoàn toàn bị cởi ra, cơ thể nam sinh cấp ba trần trụi, hiện ra ở trước mặt Tống Kinh Lan, da thịt như ngọc trắng, eo bị nắm lấy, phía trên eo của cậu có nhiều thịt hơn, cảm xúc mềm mại, vuốt ve rất thoải mái.
Ánh mắt Tống Kinh Lan sâu thẳm, cái tay nâng eo của cậu lên không nhịn được, lòng bàn tay vuốt nhẹ mấy lần, lòng bàn tay thô ráp mài khiến cho Bùi Tri Yến có hơi ngứa ngáy.
Nụ hôn rơi từ trên xương quai xanh bóng loáng xuống đến trước ngực, hắn ngậm lấy đầṳ ѵú phấn nộn kia, ăn cái viên nhỏ nhỏ này vào trong miệng, tinh tế hút mυ'ŧ, lại lè cái lưỡi dày rộng ra liếʍ láp một vòng quầng vυ' trắng nõn. Đầu lưỡi liếʍ toàn bộ ngực cậu, nước bọt làm cho nơi đó ẩm ướt nhớp nháp, nước phát sáng một vùng.
Thoải mái quá.
Từ ngực truyền đến sự ngứa ngáy và kɧoáı ©ảʍ khiến cho giữa hai hàng lông mày của Bùi Tri Yến mang theo chút kɧoáı ©ảʍ, nhưng lại có một cảm giác xấu hổ dâng lên giữa đỉnh đầu.
Sao mình có thể như vậy chứ? Rõ ràng Tống Kinh Lan là một người mà mình mới quen biết không bao lâu, lại làm ra loại chuyện như vậy với mình, mà mình… Mà mình lại không từ chối… Thậm chí còn cảm thấy rất thoải mái…
Trong lòng Bùi Tri Yến cuồn cuộn đủ nỗi lòng, vui vẻ, liêm sỉ, kɧoáı ©ảʍ… Quấn lấy nhau, cậu khẽ cắn chặt môi, đuôi lông mày hơi cau lại, như sắp đan vào nhau.
Tận đến lúc tay Tống Kinh Lan mò tới giữa hai chân cậu, lòng bàn tay rất nóng, cách lớp quần xoa xoa dươиɠ ѵậŧ của cậu.
Bùi Tri Yến rõ ràng cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ của mình chậm rãi cương lên, Tống Kinh Lan cố gắng cởϊ qυầи cậu ra, cậu dùng tay bắt lấy cánh tay Tống Kinh lan theo bản năng.
“Đừng…”
Cậu từ chối, Tống Kinh Lan không thể làm gì khác hơn là thu tay về con mắt nhìn chằm chằm Bùi Tri Yến, dùng giọng nói mềm nhũn dò hỏi: “Sao vậy, là tôi làm cho cậu không thoải mái sao?”
Bùi Tri Yến bây giờ không có cách nào che giấu lương tâm để nói không thoải mái, thành thật lắc đầu: “Rất thoải mái, nhưng cũng rất kì quái…”
“Không có chuyện gì đâu.” Trong mắt Tống Kinh Lan tràn đầy chân thành, trịnh trọng nói: “Chúng ta là bạn mà, đúng không?”
Bùi Tri Yến gật đầu, đương nhiên bọn họ là bạn rồi.
Tống Kinh Lan còn nói: “Nếu là bạn bè, giúp đỡ nhau là rất bình thường mà, không phải cậu cũng cứng rồi sao? Tôi giúp cậu, chỉ dùng tay, rất thoải mái, tôi thề…”
P/s: Cả nhà iu thấy truyện hay nhớ để lại cmt cho Cá biết nhaa 😍😍