Thần Cũng Đừng Tưởng Ngăn Cản Ta Làm Xây Dựng!

Chương 15: Cứu Sham vương tử

Nghĩ đến đây, Menis không khỏi cũng có chút giận chó đánh mèo lên mới tới không hiểu chuyện tân sủng. Cũng không có biện pháp nào, người nên trách cứ nhất hiện giờ còn nằm một chổ không rõ sống chết, liến tính bây giờ mắng hắn, hắn cũng không nghe được.

Tin tức tốt còn tính tới hiện giờ là: thể chất của Sam vương tử không yếu, sẽ không bị một chút nguyền rủa trên miệng vết thương cướp đi sinh mệnh, hơn nữa Menis cũng có nhất định kinh nghiệm xử lý loại này vết thương, hơn nữa....

Menis nhìn về phía đang đứng ở một bên có chút tò mò Vân Trạch, hắn lần đầu tiên cảm thấy may mắn vì quyết định lúc đầu của chính mình —— vô luận phải dùng biện pháp gì, mạnh mẽ trói buộc hoặc là dụ dỗ, đều phải đem người này mang về Currie.

Nguyền rủa bám vào ở trên miệng vết thương, làm miệng vết thương thối rữa chảy ra dịch nhầy màu vàng, nhưng là lực lượng của thần linh có thể xua tan hoặc là giảm bớt nguyền rủa.

“Vân Trạch.” Hắn lại kêu lên Vân Trạch tên, hai mắt ôn nhu mà nhìn chăm chú vào cậu, “Có thể giúp ta nắm lấy tay của điện hạ, vì hắn cầu phúc sao?”

Ai? Vân Trạch sửng sốt một giây, hiện tại không phải nên hỏi xin dược của cậu sao? Vì cái gì làm cậu đi cầu nguyện đầu tiên a?

Không phải người sinh ra và lớn lên thế giớ này Vân Trạch rất khó hiểu rõ mạch não của Menis, rốt cuộc theo tư tưởng của thời đại này chúc phúc của thần linh được xem như là linh đan diệu dược có thể giải quyết tất cả tai hoạ, dược vật gì đó chỉ là phụ trợ.

Bất quá cậu vẫn là thực hảo tâm mà lấy ra một lọ dược có công dụng cầm máu, tên chính là cầm máu dược, bôi ở mặt trên miệng vết lập tức làm miệng vết thương khép lại cùng đóng vảy. Dược vật trong trò chơi đều là như thế này, nhiều nhất trong một phút chữa khỏi cho ngươi, hơn nữa hàng ngon giá rẻ.

Vân Trạch dùng động tác hướng dẫn Menis như thế nào sử dụng nó: Rắc lên trên miệng vết thương. Sau đó cậu đi đến bên kia giường, người đang ngồi ở mép giường lập tức tránh ra, để cho Vân Trạch ngồi xuống ở mép giường.

Đột nhiên phải nắm tay một cái người xa lạ để cầu phúc cho hắn , Vân Trạch đặc biệt không quen, hơn nữa cầu phúc gì đó cậu cũng hoàn toàn không biết, chỉ có thể dùng đôi tay nắm một tay của người này, hàm hàm hồ hồ mà nói một ít ‘ hy vọng ngươi sớm ngày khôi phục khỏe mạnh ’ linh tinh lời nói.

Cố tình khi cậu mở miệng, nói ra một loại ngôn ngữ mà bọn họ hoàn toàn nghe không hiểu, cho nên rất nhiều người liền nhìn về phía cậu, dùng ánh mắt nhìn từ đầu tới đuôi trên dưới mà đánh giá, nếu không phải bầu không khí tại hiện trường đặc biệt nghiêm túc cùng áp lực, Vân Trạch đã xấu hổ đến sắp nói không ra lời.

Cậu hồi tưởng lại lúc chính mình làm NPC, là phải như thế nào phải căng da đầu đi nói lời kịch thập phần trung nhị* để tuyên bố nhiệm vụ cho người chơi.

*Chuunibyou(中二病) là một từ lóng phát sinh trong tiếng Nhật rất phổ biến trên internet. Nó là thuật ngữ được viết tắt của cụm từ “chuugakkou ni-nen Byou”. Nó là phép ẩn dụ nói về những thanh thiếu niên năm thứ 2 trung học bị ảo tưởng về bản thân. Những người đó cho rằng mình có thể làm được những việc mà trên thực tế không thể làm được. Hoặc cho rằng mình là người siêu năng lực làm được những điều đặc biệt.Tại Việt Nam mọi người thường gọi là “trung nhị” hay “hội chứng tuổi teen”, “hội chứng tuổi dậy thì”.

Vân Trạch đem lực chú ý chuyển dời đến trên người của Menis, tận lực không đi chú ý ánh mắt kỳ quái của người khác, như vậy làm cho cậu cảm giác khá hơn nhiều. Vân Trạch vừa một bên nói các loại chúc phúc, một bên xem Menis dùng nước đã được nấu qua rửa sạch miệng vết thương.

Hiện tại liền vắc-xin tiêm phòng bệnh chó dại cùng vắc-xin uốn ván* và Penicillin* đều không có, miệng vết thương sinh mủ, sốt cao dẫn tới hôn mê, loại tình huống này nếu là không có dược, muốn dựa thân thể tự lành, không cần phải nghĩ khả năng khỏi bệnh là bằng không. Chỉ có thể hy vọng đặc hiệu dược trong trò chơi hiệu quả vẫn như cũ thần thánh đi.

*Uốn ván là một bệnh nhiễm trùng có tỷ lệ tử vong cao do ngoại độc tố của trực khuẩn uốn ván (Clostridium tetani) gây ra.

*Thuốc kháng sinh.

Sau khi dùng hết hai thao nước, miệng vết thương trên cơ bản đã được rửa sạch, kế tiếp là phải xử lý thịt thối.

Hiện tại cũng không có cồn có thể tiêu độc, nhưng là người ở nơi này cũng có biện pháp của chính mình. Menis đem đao nhỏ hơ ở trên ngọn lửa, tiếp theo phải bắt đầu nhanh chóng cắt rớt thịt thối bên cạnh miệng vết thương. May mắn đối phương hiện tại đang ở trang thái hôn mê không có cảm giác được, nếu không nơi này ngay cả thuốc mê đều không có, vị này vương tử chỉ có thể sống sờ sờ mạnh mẽ cắn răng mà chịu đau đớn của việc cắt thịt.

Thịt thối thực mau đã bị xử lý xong, miệng vết thương chảy ra máu, mà không phải là nước mủ. Menis dùng vải bố sạch sẽ mà lau đi máu loãng, cẩn thận ở miệng vết thương rải lên cầm máu thuốc bột mà Vân Trạch cho hắn .

Cầm máu thuốc bột đều được sử dụng chung cho loại này ngoại thương, hơn nữa hiệu quả rất nhanh. Quả nhiên, ngay sau khi cầm máu thuốc bột được rải lên, miệng vết thương liền ngừng đổ máu, thậm chí mặt trên da thịt bắt đầu co rút lại, có một chút dấu hiệu khép lại.

Hiệu quả của dược vật trong trò chơi chính là thần tốc như vậy, lâu nhất nữa phút miệng vết thương liền khép lại thành sẹo, sau đó nữa phút tiếp theo vết sẹo tróc ra, không lưu lại một chút dấu vết.

Tóc độ khép lại đem Menis ngay từ đầu có chuẩn bị tâm lý cũng giật nảy mình, huống chi người khác đối với dược vật thần kỳ dược vật của Vân Trạch hoàn toàn không biết gì cả. Đôi mắt của râu quai nón đều trợn to, những người khác cũng không tốt hơn bao nhiêu, ngay cả thiếu nữ trước đó thậm chí quên cả khóc thút thít.

Vân Trạch cảm giác được trên tay động đậy, giương mắt nhìn qua, liền đối diện với một đôi mắt màu trà, đôi mắt này rất giống Menis, nhưng là bởi vì biểu tình nên nhìn có điểm ngả ngớn. Nam nhân vừa mới nãy còn hôn mê đã tỉnh lại, có chút suy yếu mà đối với Vân Trạch cười.

“Mỹ nhân, ngươi từ đâu tới? Ta chưa từng nhìn thấy qua đôi mắt nào đặc biệt giống như ngươi vậy, giống như là bầu trời ở Thánh sơn, yên lặng, bình thản.”

Vân Trạch:……

Menis nhíu mi, tam vương tử Sham chính là cái này đức hạnh, từ nhỏ đến lớn hắn đã thấy nhiều, nhưng lúc này đột nhiên có điểm không cao hứng, bởi vì lời nói ngả ngớn vũ nhục tới thân phận của Thần Tử sao?

Menis ở trong lòng tự hỏi, lại không tìm thấy đáp án. Hắn nghiêng thân thể về phía trước một chút duỗi tay bắt lấy tay của Sam vương tử nhét lại vào chăn da dê con, một bên tức giận mà nói: “Xem ra ngươi đã không có việc gì, không cần Vân Trạch cầu phúc.”

“Ngươi hảo, huynh đệ của ta, thật cao hứng nhìn thấy ngươi…… Ân? Miệng vết thương của ta?”

Miệng vết thương của hắn đã tiến vào giai đoạn bóc mài, từng mảnh vết sẹo mắt thường có thể thấy được khô nứt, lại bóc ra, lộ ra thịt non màu phấn hồng ở phía dưới, cùng với nguyên bản mười phần khỏe mạnh làn da rám nắng hoàn toàn đối lập.

Đương nhiên, chuyện này không phải trọng điểm, trọng điểm là, hắn hôn mê thật lâu sao? Liền miệng vết thương đều kết vảy?

“Menis, ta hôn mê bao lâu? Mấy tháng?” Sham vương tử kéo xuống da dê con trên người, lộ ra cơ thể trần trụi, tất cả miệng vết thương ở trên thân thể đều đã lành lại, đang bóc mài.

Trừ bỏ Vân Trạch bởi vì hoàn cảnh sinh hoạt bất đồng mà cố tình tránh tầm mắt đi, những người khác biểu tình không có chút nào biến hóa.

Menis chú ý tới Vân Trạch không được tự nhiên, duỗi tay đem da dê con một lần nữa kéo lên, che lại không không an phận đồ vật: “Không cần lo lắng, nếu cấp dưới của ngươi không có báo sai tin tức thì ngươi vừa mới hôn mê ngày hôm qua.”

“Sao có thể?” Sham vương tử hoàn toàn không tin, miệng vết thương đều đóng vảy rớt mài, sao có thể mới qua hai ngày? Trừ phi thần linh hạ phàm tự mình trị liệu cho hắn.

“Ngươi có thể hỏi những người khác.” Menis nói.

Râu quai nón lập tức nói: “Điện hạ, tư tế đại nhân cùng vị đại nhân này đúng là vừa mới tới. Miệng vết thương của ngài bôi dược của vị đại nhân này, sau đó liền nhanh chóng khép lại.”

Sham vương tử một chút đều không tin, nhưng là tất cả mọi người đều trung thành vững chắc như sắt mà nói. Hắn suy nghĩ một chút, từ phía dưới gối nằm lấy ra một con dao nhỏ bằng đồng thau, nhanh chóng mà cắt một đao ở trên cánh tay của chính mình, không sâu, nhưng cũng chảy máu. Hắn giống như là không có cảm giác đau, cười tủm tỉm mà nhìn Vân Trạch.

“Mỹ nhân, đem dược của ngươi lại bôi cho ta một chút.”

Vân Trạch còn chưa kịp nói lời nào, Menis đã mở miệng nói: “Dược ở chổ của ta.” Vừa dứt lời liền cẩn thận mà rải lên tay của Sham vương.

Vết thương lại một lần nhanh chóng khép lại, lần này tận mắt nhìn thấy, Sham vương tử không tin cũng phải tin.

Hắn trầm mặc một chút, mất vài giây để tiếp nhận chuyện này, sau đó liền lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cầm đi bình dược trong tay Menis rồi nói: “Ta thân ái huynh đệ, cảm tạ ngươi tới xem ta còn mang lễ vật quý trọng như vậy.”

“Điện hạ……” Râu quai nón cũng bị sự vô sỉ của điện hạ nhà mình làm sợ hãi.

“Ngươi vì cái gì ở chỗ này? Ta không phải bảo ngươi tiếp tục huấn luyện hộ vệ không thể để người khác nhìn thấy bất thường sao?” Sham vương tử nói.

Râu quai nón cũng không có biện pháp nào, đành phải cáo tội, sau đó đi ra ngoài tiếp tục huấn luyện hộ vệ.

“Ta đói bụng, làm phòng bếp chuẩn bị chút đồ ăn.” Sham vương tử lại phân phó một cái thị nữ, thị nữ liền nhận mệnh lệnh mà đi ra.

“Điện hạ ~”

Thiếu nữ lúc nãy khóc đến thương tâm làm cái mũi đều đỏ nhào về phía Sam vương tử, ai ngờ lại bị Sham vương tử đẩy ra: “ Khóc đến khó coi như vậy làm gì, lúc trước ngươi lo lắng ta chết ngươi cũng bị bắt bắt chôn cùng, nhưng hiện tại ta còn chưa chết, ngươi khóc cái gì? Ta thần ánh trắng, trên người ngươi có mùi gì? Đem nàng đưa đi đi rữa mặt rồi quay lại đây. Không không, vẫn là làm nàng trở về đi, không cần lại nữa, ta không có hứng thú.”

Tra độ bạo phát Sham vương tử thập phần ghét bỏ.

Thiếu nữ:?

Thiếu nữ vẻ mặt hỏng mất cứ như vậy không chút lưu tình nào bị kéo đi —— lúc thích nhân gia thì cùng nhân gia ở dã ngoại hẹn hò, lúc chán thì ngại nhân gia khóc quá khó coi còn chê nhân gia xấu, tra nam!

Rõ ràng mùi vị trên người mình không dễ ngửi, nhưng cố tình lại đi ghét bỏ người khác khó ngửi, tra đến rõ ràng.

Còn may là một đoạn sương sớm tình duyên này sẽ không ảnh hưởng đến hôn nhân cỉa thiếu nữ, ngược lại còn tăng thêm giá trị con người, cho nên nữ hài chỉ giả bộ khóc một trận, ra cửa liền bình tĩnh.

Này cũng coi như là hư tình gặp giả ý, trà xanh gặp hải vương*, ai cũng không có hại.

*Nɠɵạı ŧìиɧ một lúc nhiều người, bắt cá nhiều tay.

Vân Trạch ở một bên nhìn nữa ngày, vị vương tử này từ lúc mở mắt liền làm một loạt thao tác làm cậu mở rộng thêm nhiều kiến thức, so sánh với vị vương tử này cậu đột nhiên cảm thấy Menis quả thực chính là bông sen trắng mọc ra từ bùn.

Nhưng mà còn chưa để cậu cảm thán bao lâu, hỏa đã đốt tới chổ cậu, Sham vương tử vừa mới đá bay người cũ, hiện giờ đã bay nhanh tỏa định người tiếp theo, hắn vươn đôi tah nắm lấy tay của Vân Trạch, đôi mắt đào hoa hướng tới Vân Trạch mà liếc mắt đưa tình: “Mỹ nhân, có phải hay không ngươi đã đi vào giấc mơ của ta? Ngươi tên là gì? Ta muốn cùng ngươi làm quen.”

Nga khoát, vẫn là văn vở của tra nam.

Hắn còn chưa kịp nói xong, Menis không biết khi nào xuất hiện ở sau lưng Vân Trạch còn mang theo một nụ cười văn nhã ấm áp có lễ, ‘ bang ’ một cái đánh bay hai tay của Sham vương tử sau đó cất lời: “Điện hạ, vị tiên sinh này chính là người được ta mời riêng đến. Chính là người mang theo dược chữa khỏi miệng vết thương của ngươi.”

Đây là thái độ đối đãi với ân nhân cứu mạng sao?

Sham vương tử nhướng mày: Che chở như vậy?

Sham vương tử cũng không cảm thấy tức giận, hắn và Menis so với mấy cái anh em ruột của hắn càng giống anh em.

Lại ‘ riêng ’ lại ‘ thỉnh ’, không phải đối tượng hắn có thể săn mồi, Sham vương tử có điểm tiếc nuối mà liếc nhìn cặp mắt màu lam lộ ở bên ngoài mang theo thần bí lại phong tình, nghiêm mặt mà nói: “Ngươi đối ta trợ giúp ta đã nhớ kỹ, nếu có yêu cầu gì, có thể tới tìm ta.”

Vân Trạch: Ta cảm ơn ngươi nga.

Chỉ là nói có việc đến tìm hắn, lại chưa nói lúc đó có giúp vẫn là không giúp, lời nói rỗng tuếch không hề có thành ý.

“Menis, ngươi vì cái gì lại ở chỗ này?” Sham vương tử hỏi.

Menis liếc mắt nhìn Vân Trạch một cái.

Nếu dựa theo trình tự bình thường, Menis ít nhất phải mất hơn hai tháng mới có thể hồi Currie, nhưng nếu là như vậy sẽ không thể gặp được Sam vương tử càng đừng nói trời xui đất khiến mà cứu được người. Menis tin tưởng tất cả đều có một cổ lực lượng thần bí đang thúc đẩy dẫn đường hắn, Vân Trạch chính là Thần Tử của Taixi mà hắn tìm được.

Nhưng là hiện tại còn chưa có gặp mặt lão sư, Menis cũng không chuẩn bị làm trò trước mặt nhiều người như vậy nói cho Sham vương tử, cho nên hắn chỉ là nói: “Bởi vì một ít việc riêng tư cá nhân, ta chuẩn bị hồi Currie, vừa vặn đi ngang qua nơi này. Ngươi không ở Currie, chạy đến nơi đây tới làm cái gì?”

“Ta tới săn báo, mẫu phi váy da báo có chút cũ.” Sham vương tử nói, “Ta cũng chuẩn bị hồi Currie. Nếu ngươi không có việc gì gấp, chúng ta có thể trở về cùng nhau.”

Menis nghĩ nghĩ, nếu muốn càng an toàn, vẫn là đi cùng Sham vương tử càng thích hợp: “Có thể, tuy rằng không có việc gì gấp, nhưng vẫn hy vọng ngươi có thể mau chóng xuất phát.”

“Có thể.” Sham vương tử chuyển hướng sang nãy giờ ở một bên không rên một tiếng Vân Trạch, “Ngươi cũng là tư tế sao? Không biết nên xưng hô như thế nào? Ngươi đã cứu tánh mạng của ta, ta sẽ đưa tặng ngươi dê bò, vàng bạc châu báu cùng rất nhiều lương thực.”

Nghe được một chuỗi tạ lễ, Vân Trạch đôi mắt hơi cong cong, đối với Sham vương tử giơ ngón tay cái lên, sau đó cong cong ngón tay cái. Lời vừa rồi so với lúc nãy một câu trống trơn ‘ tới tìm ta ’ có thành ý nhiều.

Sham vương tử:?

Menis bình tĩnh nói: “Vân Trạch nói, cảm ơn ngươi, không cần khách khí, tuy rằng ngươi đã phi thường không khách khí mà cầm đi trân quý dược vật, còn rất không lễ phép đem hắn trở thành cái loại người chỉ biết lấy sắc quyến rũ người khác. Nhưng hắn vẫn luôn là một người có lòng dạ rộng rãi.”

Sham vương tử:? Tin ngươi cái quỷ, chỉ một cái thủ thế còn có thể biên ra một cái chuyện xưa?

“Xem ở trên trời trên mặt đất sở hữu tất cả thần linh bảo hộ Taixi, ngươi cảm thấy chính mình mạng nhỏ liền chỉ giá trị nhiêu đây đồ vật thôi sao? Ngươi chính là hậu duệ của Thần Mặt Trời vĩ đại, tam vương tử của Taixi cường đại, người thừa kế vương vị!” Menis nói.

Menis nghĩ ở trong lòng, đừng nói ta không cho ngươi cơ hội, chạy nhanh đem người vớt đến trên thuyền của chính mình, miễn cho bị vương tử khác mượn sức.

Hắn còn thuận tiện nghĩ tới Vân Trạch vừa mới đến Currie có khả năng cái gì đều không quen, Sham vương tử có một cái mẫu thân khống chế một nửa tài phú của quốc gia đệ nhất Vương phi, trong tay vàng bạc chất lên nhiều giống như là núi, hoàn toàn có thể cho Vân Trạch cung cấp một ít bảo đảm.

Vàng bạc tài bảo đều là tiêu hao tính chất, là đồ vật không đáng giá tiền, dùng để lừa gạt người ngoài thôi. Nếu muốn cho liền phải cho thổ địa, phòng ở, đó mới là sinh hoạt bảo đảm. Hơn nữa thổ địa ở Currie rất trân quý, khó có thể mua bán, cùng với ở bên ngoài phải dùng giá cao mua, không bằng từ chổ Sham vương tử đào một mảnh lại đây.

Sham vương tử một lần nữa xem kỹ chính mình tín nhiệm nhất chiến hữu, hắn trong lòng biết đối phương nói như vậy khẳng định có nguyên nhân, hơn nữa cực lực muốn cho hắn đạt được hữ nghĩ với kẻ thần bí này, ở trong lòng suy nghĩ như vậy nhưng trên mặt hắn vẫn là một làm một bộ không thể tin tưởng: “Chúng ta chính là anh em ruột.”

Sao có thể như vậy hố huynh đệ?

“Biểu*.” Nghĩ cái gì đâu? Taixi lại không lưu hành huynh cưới muội.

*Ý là chỉ 2 người này chỉ là anh em họ, biểu huynh biểu đệ í.