Thần Cũng Đừng Tưởng Ngăn Cản Ta Làm Xây Dựng!

Chương 12: “Ngài là y sư có thể chữa khỏi bệnh tật?” Menis hỏi Vân Trạch.

Menis trước tiên tới thùng xe bên cạnh Vân Trạch.

“Cái kia thương đội thủ lĩnh tựa hồ sinh bệnh.” Hắn đối Vân Trạch nói.

Lúc này một cái thủ vệ đi xem tình huống cũng chạy tới nói: “Đại nhân, bên kia thương nhân tựa hồ là tha hương người bệnh. Hắn hiện tại đang dặn dò hắn cháu trai đem tài sản mang về cho vợ và con cái ở quê quán của hắn, một bên đang cầu nguyện. Người trong đội của hắn đã đi mời phụ cận vu y*, hy vọng người đáng thương này sớm một chút có thể thoát ly thống khổ.”

*Là những người thời xưa chuyên hành nghề cầu đảo, bói toán, chiêm tinh và dùng dược liệu để cầu phúc trừ tai, chữa trị bệnh tật cho con người. Trên thực tế, họ chính là cầu nối liên hệ giữa con người với thế giới thần linh.

Tha hương người bệnh? Vân Trạch nghe được một cái kỳ quái danh từ.

Menis thấy cậu lộ ra thần sắc tò mò, thấp giọng đem loại chuyện cũng không tính hiếm thấy ‘ tha hương người bệnh ’ giới thiệu một lần.

Đại khái là người ở nơi khác, không có kháng thể nhằm vào nơi này địa phương vi khuẩn, người nước ngoài thực dễ dàng bởi vì không quen khí hậu mà dẫn tử vong, biểu hiện bệnh trạng đều không giống nhau, có đau bụng, có nôn mửa không ngừng, có miệng sùi bọt mép, có đau đầu, người ở thế giới này đem chuyện này trở thành là bản địa thần linh nguyền rũa đối người ngoại tộc, cũng được xưng là tha hương người bệnh.

Vân Trạch hoài nghi chuyện này cùng người ở nơi này thói quen uống nước lã có quan hệ, nước lã như vậy nhiều ký sinh trùng cùng vi khuẩn gây bệnh, không có bệnh đều sẽ uống thành có bệnh, huống chi vừa tới thời điểm khí hậu không quen thuộc càng dễ dàng dẫn tới thân thể không khoẻ.

Vân Trạch nghĩ thời điểm ban ngày người thương nhân trung niên này còn tinh thần sáng láng bộ dáng, liền muốn đi xem thử rốt cuộc là tình huống cụ thể. Bây giời cậu còn không có chuẩn bị đem chính mình dược lấy ra, bởi vì cậu không biết biết người trung niên mắc bệnh gì. Có lẽ bản địa bác sĩ có càng tốt biện pháp.

Vân Trạch đi qua thời điểm, trung niên thương nhân đã bắt đầu xuất hiện tình trạng động kinh, cháu trai của hắn khóc lóc đối người khác nói đã nhiều ngày thúc thúc của hắn vẫn luôn cảm thấy đau đầu, nhất định là đã chịu nguyền rủa.

Vu y cũng vội vàng đuổi tới, hắn thực nghiêm túc mà nhìn nhìn trung niên nhân bệnh trạng, hỏi người bên cạnh hắn hôm nay có hay không ăn phải cái gì đồ vật không ổn, được đến trả lời là không có. Lại hỏi có hay không làm chuyện bất kính đối với thần linh, được đến trả lời cũng là không có.

Vân Trạch nhìn đến vu y ấn một bàn tay ở trên trán đối phương, nhắm mắt lại lẩm bẩm, giống như ở niệm cái gì thần thánh chú ngữ, những người khác biểu tình cũng trở nên trang nghiêm hơn.

Nhưng là cuối cùng, vu y chỉ là lắc đầu, tỏ vẻ nguyền rủa lực lượng quá cường đại, đã thâm nhập vào sâu trong thân thể, bằng lực lượng của hắn cũng là không có cách nào.

Vân Trạch:?

Nói tốt trị liệu đâu?

Tinh thần liệu sau đó dược vật trị liệu đâu?

Nhưng là hiện trường trừ bỏ Vân Trạch, không có bất luận kẻ nào cảm thấy có vấn đề, phảng phất chức trách của vu y chính là đọc chú ngữ. Này quá kỳ quái, Vân Trạch ở lão tư tế bên kia nhìn đến, thời điểm lão tư tể trị liệu bệnh tật đích xác sẽ niệm chú, nhưng cũng sẽ phụ trợ lấy bộ phận dược vật —— tuy rằng dược vật có hữu hiệu hay không vẫn là không biết.

Vu y đã cảm thấy người thương nhân này không thể cứu, những người khác cũng là giống nhau, thương nhân cháu trai lớn tiếng khóc thét lên, như vậy Vân Trạch ngược lại muốn coi ngựa chết thành ngựa sống mà cứu.

Cũng không phải tất cả đều là vì mạng sống của thương nhân, cậu còn tưởng chứng minh chính mình không giống người thường, hướng Menis người mang theo đặc thù mục đích làm dẫn đường.

Đây là một canh bạc khổng lồ, bởi vì Vân Trạch cũng không rõ ràng nguyên nhân chân chính dẫn đến thương nhân phát bệnh, nếu là đặt ở xã hội văn minh, hành vi không biết chứng bệnh liền tự ý kê đơn có thể nói là lấy nhân gia mạng. Nhưng là trải qua kiến thức được phương pháp trị liệu tinh thần của vu y, Vân Trạch đột nhiên cảm thấy bản thân đáng tin cậy hơn rất nhiều.

*Cuộc đánh bạc,thường dùng để chỉ cuộc đánh đổi một mất một còn, có tính chất mạo hiểm.

Hiện tại cậu cũng không nghĩ kê dược công hiệu quá mạnh, tuy rằng cậu đã có chút hoài nghi bệnh của người trung niên thương nhân do là ký sinh trùng trong tràng đạo gây ra. Rốt cuộc hàng năm uống nước lã, lại đau đầu, động kinh, này ba cái nguyên tố kết hợp ở bên nhau thực dễ dàng làm người nghĩ đến loại bệnh tật này. Thời điểm làm NPC, Vân Trạch cũng ngoan ngoãn học tập một ít sách y, chỉ là chưa một lần chân chính thực tiễn qua.

Hai người lui trở lại trong sân đội ngũ của chính mình, cậu duỗi tay vỗ nhẹ đứng ở bên cạnh Menis, mở ra lòng bàn tay, làm hắn nhìn thấy một cái viên thuốc màu hồng nâu được đặt trong lòng bàn tay của chính mình, sau đó dùng một ngón tay chỉ chỉ địa phương đám người kia quay chung quanh.

Menis trực tiếp hỏi: “Ngài tưởng cứu hắn sao?”

Thế nhưng một chút là có đoán được Vân Trạch ý tứ, thậm chí so với bản thân Vân Trạch đều có tin tưởng, mở miệng liền hỏi ‘ tưởng cứu sao ’, liền cảm thấy cậu vừa ra tay là có thể thuốc đến bệnh trừ, một chút không nghi ngờ năng lực của Vân Trạch cùng công hiệu của viên thuốc này.

Vân Trạch gật gật đầu, cậu lựa chọn một loại dược vật có dược tính rất ôn hòa, có thể hữu hiệu giảm bớt dạ dày không khoẻ, chẳng sợ người không bị bệnh ăn cũng không có gì chuyện gì, càng sẽ không tạo thêm thống khổ cho thương nhân.

Từ góc độ này mà nói, chẳng sợ thuốc không có tác dụng, ít nhất cũng sẽ không gia tốc tử vong.

Menis sẽ không quan tâm sống chết của người khác ở bên ngoài bổn quốc, nhưng bởi vì đây là thỉnh cầu của Vân Trạch, hắn vẫn tìm một cái thủ vệ lại đây, bảo hắn đem viên thuốc này cho cách vách thủ lĩnh thương đội. Thủ vệ cẩn thận phủng viên thuốc nhỏ màu đỏ rời đi, đi đến cách vách sân, bên kia người xứ khác đã bắt đầu vây quanh thương nhân hát cầu phúc ca khúc ở quê nhà bọn họ, tiếng ca mênh mông xa xưa, phảng phất muốn đưa linh hồn hồi lại cố hương.

Thủ vệ sau khi đi qua, ca khúc liền tạm dừng, Vân Trạch từ khe hở nhìn đến cháu trai của người thương nhân chuẩn bị cho thương nhân uy dược, những người khác đè lại tay chân của thương nhân.

Vân Trạch nghi hoặc người ở thời đại này có phải hay không có chút quá mức thuần phác, người xa lạ cầm không quen biết dược lại đây, tự nhiên không ai đi hoài nghi cái này dược tốt xấu, trực tiếp liền cho người ta uống. Tuy rằng thương nhân thoạt nhìn sắp chết, nhưng kỳ thật còn chưa có chết.

Dược đã ăn xong, đại khái nửa phút sau, bên kia quay chung quanh một đống người ồn ào náo động giống như là đang nấu nước sôi, các loại kinh ngạc cảm thán hỗn loạn cầu nguyện. Người thanh niên quỳ gối bên cạnh trung niên thương nhân lại khóc lại cười, vu y cũng tiến lên xem xét tình huống, những người khác cũng hướng bên trong chen vào.

Rõ ràng, viên thuốc nhỏ xác thật phát huy tác dụng, Vân Trạch âm thầm nhẹ nhõm thở dài một hơi.

“Ngài là y sư có thể chữa khỏi bệnh tật?” Menis hỏi Vân Trạch.

Vân Trạch lắc đầu: “Không phải.”

Cậu đích xác không phải bác sĩ, chỉ là sẽ căn cứ phương thuốc diều phối một ít dược tề, cho nên cậu chỉ là dược tề sư*. Hơn nữa cậu đối với bác sĩ thần thánh chức nghiệp có bản năng kính sợ, mạng người không phải vui đùa, một lần hai lần liền tính, cậu là sẽ không suy xét chuyên môn làm cái này chức nghiệp.

*Giống người bào chế thuốc á

Cậu không có tâm kiên cường, đi đối mặt nhân lực không thể vãn hồi sinh lão bệnh tử.

Không phải y sư sao?

Ở trong quan niệm của Menis, mỗi một cái thần linh đều có chính mình chức trách cùng năng lực, có phụ trách chữa khỏi bệnh tật, có người phụ trách sinh sản, có phụ trách thời tiết, có phụ trách khiến cho lương thực được mùa, có phụ trách bảo hộ chiến sĩ,...

Ngay từ đầu hắn cho rằng Vân Trạch là đến từ hệ thống chữa khỏi bệnh tật thần linh, nhưng hiện tại cậu lại phủ nhận. Cho nên năng lực của cậu rốt cuộc là cái gì?

Có thể lấy ra trân quý dược vật, bên người đi theo con ngựa trắng cùng màu trắng liệp ưng, tính tình ôn hòa không trương dương, có chút thiên chân, nhưng không ngu dốt, hai mắt như trẻ con tràn ngập ánh mặt trời, đối thế gian hết thảy đều lưu giữ lòng hiếu kỳ cùng ham muốn thăm dò.

So với lưng đeo trách nhiệm tiến vào nhân thế thần tử, càng giống như là quý tộc được nuông chiều từ nhỏ lớn lên ra cửa du lịch.

Liền tính đã là bộ dạng của người trưởng, ở trong mắt Menis vẫn là một thiếu niên đáng yêu —— rất đáng yêu a, đặc biệt thời điểm chân tay luống cuống.

Cách vách sân đột nhiên truyền đến một trận hoan hô, nguyên lai là vu y tuyên cáo thương nhân đã được chữa khỏi, hắn không cần lại sợ hãi tử vong tiến đến —— ít nhất trong hiện tại không cần quá lo lắng.

Đã được đến kết quả, Vân Trạch cũng liền không hề quan tâm chuyện phát triển kế tiếp, cậu trở lại trong xe, bánh mì đã hoàn toàn lạnh. Loại này bánh mì có điểm giống như là bánh Mì Baguette* của nước Pháp, trộn muối vào cục bột đơn giản lên men liền quay ra tới, bên ngoài da thực cứng, bên trong còn tính mềm xốp, càng nhai càng thơm.

*Bánh mì Pháp là loại ổ bánh mì phân biệt được vì chiều dài hơn chiều rộng nhiều và nó có vỏ giòn. Ổ bánh mì Pháp thường rộng 5–6 cm cao 3–4 cm, nhưng dài tới một mét.

Vân Trạch không có thói quen lãng phí đồ ăn, cho nên dư lại nửa ổ bánh mì cậu liền trộn nước lạnh ăn luôn.

Nước là từ ấm lấy ra tới, cậu tùy thân mang theo kích cỡ to bằng một cái bàn tay, mặt ngoài có tinh mỹ hoa văn, được khảm san hô đỏ, ngọc lam cùng màu sắc rực rỡ mã não ấm nước bằng bạc. Đây là một loại vật phẩm đặc thù, mỗi một giờ tự động tích đầy nước, cho nên dùng không bao giờ cạn.

Nước trong bình đều là phẩm chất tối cao nước có thể trực tiếp dùng để uống.

Cậu có không ít cùng loại vật phẩm đặc thù, Trò chơi mà cậu ở vốn dĩ cũng không phải đứng đắn thám hiểm trò chơi, hỗn loạn quá nhiều hưu nhàn yếu tố, cho nên các loại thần kỳ vật phẩm cũng ùn ùn không dứt, dưới tình huống có điều kiện, gặp được đồ vật cậu thích cậu đều sẽ mua một ít bỏ vào chính mình thương phẩm sách.

Vân Trạch không ra mặt, Menis liền thay Vân Trạch tiếp nhận lòng biết ơn của thương nhân —— trừ bỏ thương nhân thao thao bất tuyệt một đống cảm tạ từ ngữ, còn có đưa tặng một ít trân quý hàng hóa từ thương đội của hắn, có quê quán của bọ họ sản xuất một ít hương liệu cùng đá quý, còn có một bộ đồ dùng uống rượu bằng đồng thau.

Thương nhân muốn gặp một lần ân nhân cứu mạng của chính mình để tự mình biểu đạt lòng biết ơn, sau khi hỏi qua Vân Trạch, Menis đồng ý thương nhân mang theo chính mình cháu trai đi tìm Vân Trạch.

Nhiệt tình thương nhân vừa thấy mặt liền giống như là gặp được cha mẹ của chính mình, giang hai tay tưởng cho cậu một cái ôm, Vân Trạch bình tĩnh cự tuyệt cái ôm này. Cậu kỳ thật có điểm sợ loại người quá mức nhiệt tình này, người ở bệnh viện tình cảm mãnh liệt mà cảm tạ bác sĩ, thường thường cũng là người có khả năng cao nháo loạn bệnh viện, quá cảm xúc hóa, quá không lý trí, cùng với quá cực đoan.

“Ta thân ái huynh đệ*, đây là rượu nho ta được một cái quý nhân ban cho. Thời điểm ta đi xa đã mang theo nó, trong lòng làm một cái quyết định, nếu ta bất hạnh chết ở trên đường, nhất định phải uống nó trước khi chết. Nếu ta may mắn mà sống trở về nhà, liền đem nó toàn bộ uống hết. Nếu không phải ngươi, ta tiểu huynh đệ, ta đã chết rồi, rốt cuộc không thể uống được rượu, rốt cuộc không thể lại ăn được thịt, ôm không được phụ nữ xinh đẹp.”

*Anh em

Thương nhân mang đến một vại trân quý rượu ngon, đem nó đặt ở trong xe: “A, trừ bỏ ngươi, ta huynh đệ, những người khác một giọt ta cũng chưa cho. Làm xong này một chuyến này sinh ý ta liền về nhà, ta biết đại địa cùng hải thần linh nhất định sẽ phù hộ hắn phương xa du tử*, làm ta bình an mà về nhà.”

*Kẻ xa nhà, đứa con đi xa cha mẹ.

Thương nhân nói được thập phần cảm khái, hắn nhớ lại thời điểm còn niên thiếu.

“Đây là ta lần thứ ba đi xa, lần đầu tiên ta còn là một đứa trẻ, đi theo tổ phụ* của ta, một đường đi qua ba bốn quốc gia, mãi cho đến khi đến Doro. Doro cũng là một cái rất lớn rất lớn, rất lợi hại quốc gia, nghe nói lớn gắp sáu lần quốc gia của chúng ta. Ta thời điểm lần đầu tiên đi vừa vặn gặp gỡ Doro vương cưới Vương phi, Vương phi là Tokya công chúa, nàng ngồi ở trên xe ngựa bằng vàng, tứ phía rũ màu tím vải.”

“Ta chen ở trong đám người, một trận gió thổi bay trên xe ngựa vải, thật đẹp a. Đó là công chúa đẹp nhất Tokya, đầu tóc đen nhánh, tựa như ánh trăng ảnh ngược dưới suối nước bầu trời đêm, làn da trâng tinh, như là băng tuyết quanh năm không tan, môi như là cánh hoa tươi mới, màu sắc rực rỡ xà-rông* khoắc ở trên người nàng, tia sáng từ hoàng kim cùng đá quý tỏa ra bốn phía. Chúng thần phát động chiến tranh vì tranh đoạt ái thần chính là lớn lên như vậy đi. Ai, thật đẹp a, ta nhất định phải cưới một cái Tokya tân nương —— thiếu niên ta hoài như vậy mộng.”

*Xà rông là loại váy ống được quấn từ một mảnh vải thắt quanh eo.Giống mấy cái trên phim thái lan á cả nhà.

“Hiện giờ suy nghĩ một chút, ta vẫn luôn theo đuổi giấc mộng khi còn thiếu niên, mà đem người nhà ở hiện thực quên mất. Lần này trãi qua một hồi bệnh làm ta nhớ tới, ta nên về nhà. Cảm ơn ngươi, ta tiểu huynh đệ, ngươi làm ta còn có cơ hội đi đền bù phương xa người nhà.”

Thương nhân biểu đạt lòng biết ơn lúc sau liền rời đi, lưu lại rất nhiều lễ vật. Vân Trạch cũng tặng đối phương một cái lễ vật nhỏ, là một cái màu trắng bình sử to bằng ngón, bên trong có ba viên thuốc viên, là tiệt trùng dược*, có thể gϊếŧ chết đại bộ phận ký sinh trùng cùng trứng ký sinh trùng trong dạ dày.

*Giống thuốc xổ giun á.

Vân Trạch vẫn luôn hoài nghi nguyên nhân dẫn đến đối phương đau đầu cùng động kinh là do ký sinh trùng, liền tính không phải, gϊếŧ chết ký sinh trùng cũng không phải cái gì chuyện xấu. Thương nhân đại hỉ, mang theo ức chế không được vui sướиɠ tươi cười mà đi trở về.

*Niềm vui lớn.

Thương nhân đi rồi, Vân Trạch tháo mũ cùng khăn quàng cổ xuống, đối với Menis người từ đầu tới đuôi không nói lời nào lộ ra nhợt nhạt mỉm cười. Cậu là thật cao hứng, trợ giúp người khác, hơn nữa đạt được cảm tạ. Quan trọng không phải những lễ vật đó, mà là cảm tạ bản thân, ở trên nào đó trình độ , đây là một loại tán thành đối với sự tồn tại của Vân Trạch.

Người chỉ có ở trong một cái quần thể xã hội, mới là có giá trị. Sau khi cáo biệt người trong sách, Vân Trạch tựa hồ đã tìm về được cảm giác làm người.

Menis có chút thất thần mà nhìn đôi mắt mỹ lệ kia, giống biển rộng an tĩnh, giống ngày tình trên không, bởi vì nhiều thêm chút tình cảm, thật giống như đá quý có linh hồn.

Người này, cùng hắn, cùng chung quanh hắn những người khác, cùng thế giới này mặt khác ngàn ngàn vạn vạn người đều không giống nhau. Làm đối lập, Menis thậm chí có chút nho nhỏ tự biết xấu hổ, bởi vì hắn là mang theo mục đích đi dẫn đường cậu, dụ hoặc cậu lưu tại trên mảnh đất này.

Không chỉ là vì Taixi quốc gia, cũng là vì tương lai tiền đồ của chính mình, hắn muốn thông qua chuyện này bảo đảm vị trí người thừa kế của chính mình tuyệt đối không có sai lầm.

Menis chưa bao giờ làm chuyện không có ý nghĩa, nếu Vân Trạch không phải Thần Tử, đối hắn không đem có bất luận cái gì ý nghĩa. Nhưng là giờ khắc này, tùng mộc ngọn lửa bên ngoài thùng xe chiếu sáng nhập vào bên trong, trong không khí phiêu tán nhàn nhạt mùi nhựa thông, người trong xe ôn nhu như một vầng ánh trăng, lẳng lặng xua tan thế giới hắc ám*.

*nghĩa bóng là bóng tối, nghĩa đen là xấu xa, mờ ám.

Menis đột nhiên cảm thấy, liền tính không phải Thần Tử cũng không quan hệ, cái gì đều không phải cũng không sao. Hắn hy vọng nam nhân mỉm cười lên ôn nhu năm tháng lưu lại, lưu tại Taixi, lưu tại hắn có thể nhìn đến địa phương, lưu tại nơi hắn duỗi ra tay có thể ôm lấy.

Trong nháy mắt xúc động như là con kiến bò trong lòng.

Menis là thề suốt đời phụng dưỡng thần linh, cùng phái thế tục có thể kết hôn sinh con không giống nhau, hắn vô pháp lý giải nhân loại trầm mê du͙© vọиɠ cùng sắc đẹp. Khuôn mặt mỹ lệ cùng quyến rũ thân hình ở trong mắt hắn cùng khối gỗ đều giống nhau, cho nên hắn không thể hiểu loại này kỳ quái lại không có lý trí xúc động là cái gì.

Bên ngoài người bởi vì thương nhân được chữa khỏi mà bắt đầu vây quanh đống lửa vừa múa vừa hát, tia sáng màu cam hồng của ngọn lửa vẫn luôn chiếu vào thùng xe, như thế náo nhiệt. Nhưng Menis nghe không thấy, hắn nhìn bị ánh lửa ánh thành màu tím lam đôi mắt, cơ hồ như là muốn say.