Chương 9.2: Bức ảnh
Editor: L’espoir
*
“Không ngờ bức ảnh này của anh lại để lâu như vậy?”
Cô lật khung ảnh, muốn lấy ảnh ra xem kỹ lại, lại bị Lương Ngọc tiến lên nắm tay cô.
“Nguyệt Nhi, anh chơi đàn dương cầm cho em nghe nhé được không?” Thấy Tô Nguyệt gật gật đầu, anh lập tức rút khung ảnh từ trong tay cô và đặt lên đàn dương cầm.
“Em muốn nghe Canon!” Tô Nguyệt suy nghĩ một chút rồi nói.
Lương Ngọc không nói gì, mở đàn dương cầm lên bắt đầu chơi.
Sau khi chơi xong một bài, thấy vẻ mặt cảm động của Tô Nguyệt, anh gãi gãi đầu nói với cô: “Ừm, em à, câu chuyện tình yêu đằng sau Canon mà em biết, là giả đó.”
Tô Nguyệt cảm giác tất cả bong bóng bảy màu quanh người mình bị một câu nói của Lương Ngọc chọc nát, nhất thời có chút không biết nói gì.
May sao điện thoại di động đột nhiên vang lên, phá vỡ cục diện lúng túng này.
“Alo chồng, anh bận xong rồi hả?”
“Ừm, em đang ở đâu vậy?” Mặc Lăng Uyên đang thu thập xong tài liệu, liếc nhìn đồng hồ.
“Anh tới tìm ngươi.”
“Em đang ở nhà A Ngọc.”
“Ừm, em đưa điện thoại cho A Ngọc giúp anh, anh có chuyện muốn nói với cậu ấy.”
Tô Nguyệt lập tức ngoan ngoãn đưa điện thoại cho Lương Ngọc.
Hai người nói chuyện ngắn ngủi vài câu, Lương Ngọc liền cúp điện thoại, sau đó lôi kéo cô đến phòng khách trong nhà anh.
Nói là phòng khách không bằng nói là một phòng khám chữa bệnh nhỏ, có rất nhiều thiết bị y tế, cùng với một giường đơn.
Tô Nguyệt nhìn điệu bộ này, lại quay đầu lại nhìn Lương Ngọc, nhỏ giọng hỏi một câu: “Đây là các anh muốn cosplay sao? Bác sĩ Lương?”
Nghe được lời của cô, Lương Ngọc đầu tiên là lắc đầu, nhưng rất nhanh lại gật đầu.
“Anh ba nói, anh ấy sẽ tới đây nhanh thôi, muốn em nằm trên giường trước, anh sẽ dán máy điện tâm đồ và điện cực lên người em.”
Ba đầu Tô Nguyệt cho rằng Lương Ngọc chỉ là lấy mấy thứ này chỉ làm bộ làm dáng, chờ Mặc Lăng Uyên tới, bọn họ sẽ làm một phát ở trong hoàn cảnh này mà thôi.
Kết quả là, ai có thể ngờ rằng anh thực sự mang theo tất cả các thiết bị, thậm chí còn thay áo sơ mi và quần tây, thắt cà vạt, bên ngoài khoác thêm áo blouse trắng, nghiễm nhiên là một bác sĩ phẫu thuật tâm lý làm ECG.
“Bệnh nhân cởϊ áσ.” Lương Ngọc đã hoàn toàn hòa nhập vào vai diễn này, hoặc là nói anh đang diễn đúng bản chất của mình.
Tô Nguyệt ‘vâng’ một tiếng, ngồi ở mép giường, cởϊ áσ khoác denim của mình ra, chậm rãi cởi ra đặt sang một bên, sau đó cởi khuy áo sơ mi trắng nhỏ của mình để lộ chiếc áo ngực ren trắng bên trong.