Thế Thân Vợ Nhỏ

Chương 21

– Đừng động vào người tôi. Đồ dối trá!

– Tiểu Mỹ, em sao vậy? Đứng dậy rồi nói chuyện. Sàn nhà lạnh, dễ bị cảm!

Khoé môi Tiểu Mỹ khẽ cong lên nở một nụ cười đầy khinh bỉ. Cô chưa từng nghĩ người đàn ông mình yêu lại hai mặt đến vậy. Mới khi nãy Đình Triết còn quan tâm cho tình cũ từng chút một vậy mà bây giờ lại lo cô ngồi dưới sàn lạnh bị cảm.

Tiểu Mỹ từng cho rằng cô rất hiểu Đình Triết nhưng bây giờ suy nghĩ ấy đã không còn. Cô không thể hiểu nổi anh thậm chí là không muốn hiểu.

Nhìn đôi mắt đỏ hoe ầng ậc nước của Tiểu Mỹ, Đình Triết dám chắc cô đang hiểu lầm anh. Nhưng cô cứ mãi phản kháng, anh không tài nào hiểu vấn đề để giải quyết. Đình Triết đưa tay ra đỡ Tiểu Mỹ đứng dậy nhưng năm lần nảy lượt cô đều không cho anh động vào người, như thể anh là một thứ rất ghê tởm.

– Tiểu Mỹ, em đứng dậy đi. Có chuyện gì chúng ta cùng nhau giải quyết!

– Giải quyết? Với một đứa sắp chết như tôi thì có gì để giải quyết?

– Em đang nói gì vậy? Tôi không hiểu!

– Chú đừng giả vờ nữa được không? Chẳng phải chú định lấy tim của tôi hiến cho người chú yêu sao? Đến nước này rồi, chú không cần nói dối nữa đâu.

Tiểu Mỹ đã biết hết mọi chuyện, lý do gì Đình Triết phải tiếp tục che giấu?

Những giấy tờ xét nghiệm, giấy trắng mực đen có đóng giấu rõ ràng.

Niềm vui sướиɠ của Hân Nghiên khi nói về chuyện Đình Triết tìm được người hiến tim trong thời gian ngắn.

Và cả…. sự quan tâm của anh đối với Hân Nghiên khi cô ta xảy ra chuyện.

Không phải tất cả đã rõ ràng rồi sao?

Điều Tiểu Mỹ cần bây giờ là một lời giải thích hay đau đớn hơn là một lời khẳng định cũng được. Như vậy sẽ tốt hơn là sự bàng hoàng trên gương mặt của Đình Triết lúc này.

Cô thực sự rất ghét nó!

Ghét vô cùng!

Tiểu Mỹ tự hỏi Đình Triết hiểu rõ chuyện anh đang làm nhưng sao vẫn tỏ ra không biết? Có phải anh đang diễn để lừa dối cô? Có phải anh nghĩ cô ngu ngốc dễ dàng tin vào lời anh nói nên mới làm vậy?

Nhưng Tiểu Mỹ thực sự không biết Đình Triết cũng đang hoang mang với những lời mà cô nói.

Mấy thông tin sai lệch mà Tiểu Mỹ có được, Đình Triết phần nào đoán được từ đâu mà ra. Anh chỉ muốn giải thích với cô nó không phải sự thật nhưng cô lại không muốn nghe.

Anh run rẩy đưa bàn tay mình về phía cô. Những giọt nước mắt đang lăn dài trên má, anh muốn lau cho cô.

– Chú điếc sao? Đừng động vào người tôi. Tôi ghê tởm chú!

– Tiểu Mỹ, tôi không bẩn. Thực sự không bẩn chút nào.

– Chú nắm tay cô ta, ôm cô ta vào lòng. Vậy mà nói không bẩn sao?

– Tôi…

Anh cứng miệng không nói được lời nào, trái tim bỗng trật một nhịp. Không phải vì hụt hẫng mà vì cô đã nói trúng tim đen.

Anh đã nắm tay người cũ, đã ôm người cũ vào lòng… ngay trước mặt cô!

Nhưng hoàn toàn không phải vì tình yêu, lúc đó Hân Nghiên lên cơn đau tim nên anh cần phải làm vậy. Đình Triết muốn giải thích rõ ràng mọi chuyện, anh đối với Hân Nghiên không hề có tình cảm nam nữ như Tiểu Mỹ đang nghĩ.

Dù biết rất rõ khó khăn nhưng Đình Triết không muốn từ bỏ, anh không muốn cô hiểu lầm. Bước chân tới phía Tiểu Mỹ ngày một gần có điều anh cứ tiến một bước, cô lại lùi một bước. Cánh tay anh vẫn luôn giơ lên phía trước vì sợ rằng nếu cô cứ mãi lùi dần sẽ va chạm tường.

Anh sợ cô đau!

Đình Triết nhẹ giọng lên tiếng.

– Tiểu Mỹ!

– Tôi không muốn nghe.

Lời Đình Triết nói ra còn chưa được ba từ đã bị Tiểu Mỹ chen ngang. Hiện tại cô không muốn nói chuyện, càng không muốn nhìn thấy mặt anh. Rơi vào tình cảnh thảm hại như bây giờ, cô đã đủ khổ lắm rồi. Cô chỉ muốn ở một mình mà thôi.

Ánh mắt Tiểu Mỹ nhìn Đình Triết không còn sự ngây thơ, hồn nhiên. Cũng chẳng còn dáng vẻ hoạt bát, nhỏ nhắn đợi anh về mỗi ngày. Giờ đây trong đôi mắt ấy chỉ toàn đau thương, thất vọng. Dáng vẻ thu mình trong góc, cô cách xa khỏi anh.

Đình Triết vẫn ở đó, vẫn đối diện với Tiểu Mỹ với hy vọng có thể được giải thích, có thể lại gần phía cô.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Bầu không gian trong phòng tĩnh lặng đến lạ thường, mãi cho đến khi Tiểu Mỹ là người mở lời, phá vỡ tất cả.

– Chú…

Tiếng gọi chú quen thuộc nhanh chóng lọt vào tai Đình Triết. Anh lập tức hướng về phía Tiểu Mỹ, đáp.

– Tôi nghe?

– Chú coi tôi là kẻ thay thế cho tình cũ của mình sao?

– Không, tôi chưa từng xem em là thay thế. Tiểu Mỹ đừng nói như vậy!

– Vậy sao chú lấy tim tôi thay cho cô ta? Nếu tôi không phải thay thế thì là gì đối với chú?

– Em là vợ tôi, là người tôi yêu. Tiểu Mỹ! Tôi chưa từng có ý định lấy tim của em thay cho Hân Nghiên. Tôi thề đấy!

Tiểu Mỹ không còn muốn tin vào những lời thề thốt của Đình Triết. Những thứ mà không có bằng chứng chứng minh sao có thể gật đầu cho qua?

Tiểu Mỹ lấy trong hộc tủ ra một tập hồ sơ rồi ném thẳng vào người Đình Triết. Khẩu khi vẫn không hề thay đổi, vẫn lạnh nhạt căm phẫn như vậy.

– Chú giải thích đi, đây là gì? Chú nói yêu tôi vậy kết quả xét nghiệm này là thế nào?

Đình Triết vội vàng mở tập hồ sơ kiểm tra. Bên trong toàn là những tờ giấy ghi kết quả khám xét nghiệm từ bệnh viện thành phố.

Kết quả xét nghiệm máu đến xét nghiệm tim tương tích… Trên tất cả những loại giấy tờ này đều có tên Tiểu Mỹ và Hân Nghiên.

Đình Triết tròn xoe mắt ngạc nhiên. Những kết quả khám này, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy. Thậm chí anh còn chưa một lần để khám những thứ này chứ đừng nói đến có kết quả xét nghiệm.

Đôi bàn tay run rẩy đưa giấy tờ về phía Tiểu Mỹ, Đình Triết hỏi.

– Làm cách nào mà em có những thứ này? Em lấy nó ở đâu ra?

Tiểu Mỹ cười trừ đầy đau khổ.

– Kết quả khám ở bệnh viện. Không phải bệnh viện gửi về thì tôi biết lấy ở đâu. Mà chú cũng đừng tỏ ra bất ngờ thế! Lẽ ra chú phải là người đầu tiên đọc những thứ này mới đúng chứ? Chú muốn lấy tim của tôi thay cho người yêu cũ mà. Đừng giả vờ nữa! Tôi biết hết tất cả rồi.

– Em không biết gì hết! Những kết quả xét nghiệm này không đúng. Chúng là giả, hoàn toàn không phải thật.

– Giấy trắng mực đen còn có cả dấu xác nhận của trưởng khoa thì giả ở chỗ nào? Chú tưởng tôi là con ngu chắc? Hay là bây giờ bí mật bị bại lộ rồi nên chú sợ không có người hiến tim cho Đường Hân Nghiên?

Những lời nói đanh thép đầy châm biếm này, Đình Triết chưa từng nghĩ lại phát ra từ miệng Tiểu Mỹ. Từ trước đến nay cô không phải loại người thích dùng lời để kɧıêυ ҡɧí©ɧ người khác nhưng hôm nay thì hoàn toàn ngược lại. Có phải khi đã bị dồn ép, đau đớn đến tận cùng bản thân sẽ thay đổi đến chính mình cũng không ngờ tới?

Nhìn những tờ xét nghiệm trên tay, cho dù có dấu xác nhận màu đỏ của trưởng khoa Đình Triết vẫn khẳng định đây là giấy tờ giả. Bởi kết quả xét nghiệm của Tiểu Mỹ anh vẫn luôn giữ bên mình kể từ khi trưởng khoa trực tiếp đưa cho anh. Sẽ không bao giờ có chuyện bệnh viện gửi kết quả khám của cô về nhà nếu không có sự đồng ý từ anh.

Đình Triết vò nát kết quả xét nghiệm trên tay, anh nhìn thẳng vào mắt cô cố gắng giải thích.

– Tiểu Mỹ, em nghe tôi nói! Những kết quả này đều là giả. Người hiến tim cho Hân Nghiên là một người khác, không phải em. Tôi chưa từng nghĩ sẽ để em hiến tim cho Hân Nghiên. Tôi…

– Tôi không tin! Nếu nó là giả vậy chú chứng minh đi.

Đình Triết không chần chừ mà đứng dậy tiến về phía bàn làm việc. Một tập hồ sơ cất kỹ bên trong được lấy ra ngoài. Đình Triết vội vàng mang nó đến chỗ Tiểu Mỹ đưa cho cô xem.

– Kết quả xét nghiệm ngày hôm đó ở bệnh viện của em. Trong đây còn có kết quả so sánh độ tương thích tim giữa Hân Nghiên và người hiến tim. Em xem đi, tôi không hề nói dối.

Tiểu Mỹ cầm những tờ giấy xét nghiệm mà Đình Triết đưa lên xem. Cô chăm chú nhìn vào từng chữ in trên giấy.

Kết quả khám sức khỏe của cô.

Và cả những bảng so sánh độ tương thích của Hân Nghiên. Đúng như anh nói, người hiến tim không phải cô. Bởi trên giấy tờ khi là họ tên của một người khác. Hơn nữa trên giấy tờ còn có chữ ký và con dấu đỏ của trưởng khoa.

Đình Triết lặng lẽ chờ đợi Tiểu Mỹ, anh chỉ mong cô có thể hiểu những giấy tờ mà cô nhận được đều là giả. Và thứ mà cô đang cầm trên tay mới là thật.

Anh chưa từng có ý định để cô hiến tim cho Hân Nghiên.

Chưa từng!

Tiểu Mỹ hạ giấy xét nghiệm trên tay xuống, Đình Triết nhìn thẳng vào cô, ánh mắt chứa đầy tia hy vọng. Thế nhưng những gì anh nhận lại chỉ là hành động lạnh lùng vứt bỏ những tờ giấy kia đi của Tiểu Mỹ.

Đình Triết bàng hoàng, vội nhặt lại chúng.

– Tiểu Mỹ, em…

– Chú nói những giấy tờ bệnh viện gửi đến là giả. Vậy thì chú cũng có thể làm giả những thứ này mà. Chẳng phải Phong gia có cổ phần trong bệnh viện thành phố sao? Việc đổi trắng thay đen đối với chú đây có khó!

Tiểu Mỹ không tin, sẽ không bao giờ tin vào lời Đình Triết nói.

Anh từng khẳng định mối quan hệ giữa anh và Hân Nghiên chỉ là bạn. Nhưng những điều cô chứng kiến ở bệnh viện sáng nay không giống như vậy.

Chuyện kết quả khám cũng thế!

Đình Triết rất có tiếng nói trong bệnh viện, khoản đầu tư của Phong gia vào đó không hề ít. Chỉ cần anh muốn, trưởng khoa lập tức thay đổi kết quả mà không mất quá nhiều thời gian.

Đến cuối cùng, Tiểu Mỹ vẫn không tin Đình Triết.

Vứt bỏ những tờ giấy xét nghiệm sang một bên. Hiện giờ thật giả lẫn lộn và anh cũng không còn quan tâm đến chúng nữa chỉ cần Tiểu Mỹ nghe anh giải thích là đủ rồi.

Bàn tay Đình Triết một lần nữa đưa về phía Tiểu Mỹ nhưng cô liên tục né tránh, không cho anh động vào.

Đây có lẽ là điều Đình Triết sợ nhất! Điều mà từ trước đến nay anh chưa từng muốn nó xảy ra.

Sự lạnh nhạt của Tiểu Mỹ.

Sự xa lánh của cô.

Và cả… sự ruồng bỏ này.

Đình Triết sợ nếu chuyện này không được giải quyết rõ ràng, Tiểu Mỹ sẽ bỏ anh đi, sẽ rời xa anh.

Cổ họng Đình Triết khô rát, dù yết hầu di chuyển liên tục nhưng vẫn khó khăn trong việc nói ra thành lời.

– Tiểu Mỹ, em đừng đối xử với tôi như vậy được không?

– Câu này phải là tôi nói với chú mới đúng. Tại sao? Tôi yêu chú rất nhiều, từ bỏ mọi thứ để ở bên chú vậy mà chú lại coi tôi là kẻ thay thế cho tình cũ sao?

– Tôi phải nói bao nhiêu lần em mới tin đây. Tôi yêu em, và chưa từng coi em là người thay thế. Những tờ giấy xét nghiệm được gửi đến là giả! Em tin tôi một lần không được sao?

Cho dù Tiểu Mỹ có nghĩ gì đi nữa, Đình Triết vẫn cố gắng thanh minh cho chính mình. Đến mức này anh không có gì để giấu diếm. Nếu Đình Triết thực sự còn tình cảm với Hân Nghiên, anh đã không bỏ mặc cô ta ở bệnh viện để đi tìm cô.

Đình Triết cúi gằm mặt xuống. Chưa bao giờ anh cảm thấy tuyệt vọng như lúc này. Những điều anh muốn nói cũng đã nói, bằng chứng cũng đã đưa cho Tiểu Mỹ nhưng cô nhất quyết không tin vào nó. Anh thực sự không biết nên làm gì tiếp theo, và rồi lại tự hỏi liệu cô có rời bỏ anh không?

Bàn tay to lớn ấy đã từng ôm chặt cơ thể nhỏ bé của cô vào lòng giờ đây lại trông yếu ớt đến lạ. Đôi bàn tay ấy run rẩy chạm vào tay cô và nhận lại toàn sự hắt hủi. Dẫu biết khó khăn nhưng Đình Triết vẫn bỏ mặc để nắm lấy tay Tiểu Mỹ.

Anh cần cô cũng như không thể để mất cô!

– Tiểu Mỹ, em không thể tin tưởng tôi dù chỉ một lần hay sao?

Không còn sự kiêu ngạo của một vị giám đốc, người đàn ông trước mặt Tiểu Mỹ giờ đây yếu đuối đến lạ lùng. Giọng nói ấy giống như thể đang cầu xin hơn một lời yêu cầu.

Đình Triết đau đớn bao nhiêu, Tiểu Mỹ đau đớn gấp bội. Anh sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác tận mắt chứng kiến cảnh người mình yêu đang ôm người con gái khác vào lòng nó đau đớn, vụn vỡ tới nhường nào. Khoảnh khắc nhìn anh lo lắng cho Hân Nghiên, Tiểu Mỹ cảm tưởng cô mới chính là người thừa trong câu chuyện tình của họ. Cô là kẻ thay thế, là kẻ đến sau bước vào cuộc đời anh.

Bàn tay nhỏ bé của cô chẳng biết từ bao giờ đã nằm gọn trong tay anh. Đây không phải sự tự nguyện mà là ép buộc. Cô đã cố gắng vùng vẫy, cố gắng phản kháng nhưng rồi vẫn không thể thoát ra được.

Nhưng cảm giác truyền đến hôm nay thật lạ!

Sự ấm áp truyền từ tay anh sang cô thay vì sự lạnh lẽo thường ngày. Ngược lại, người mang đến sự lạnh lẽo lại chính là cô!

Đối với Tiểu Mỹ, Đình Triết là tất cả. Anh là tất cả của cô.

Cô thực lòng không muốn rời xa anh, càng không muốn mất anh nhưng cô phải làm thế nào đây? Trái tim cô đang rất đau khi biết anh muốn lấy tim của mình trao cho người yêu cũ.

Hai tờ giấy xét nghiệm nhàu nhĩ vẫn nằm trên mặt đất.

Một tờ là kết quả so sánh giữa cô và Đường Hân Nghiên.

Một tờ lại là kết quả của Đường Hân Nghiên và một cô gái khác.

Hai tờ giấy đó chỉ khác nhau họ tên của người hiến!

Đứng trước sự mông lung mơ hồ này, Tiểu Mỹ không biết cái nào mới đúng, cái nào mới là sự thật. Và cô cũng không biết lời Đình Triết nói ra liệu có đáng tin nữa hay không?

Giờ đây, Tiểu Mỹ không phản kháng nữa. Cô vẫn để anh nắm lấy tay mình như níu giữ lại niềm tin cuối cùng.

– Đình Triết, nếu những kết quả xét nghiệm chú đưa tôi xem là thật. Vậy giấy xét nghiệm những cơ quan bên trong của tôi đâu, sao tôi không thấy?