– Thằng này tên Phong Lăng, là người đẻ ra mày đây.
– Bố… bố…
Đình Triết cứng họng không thành lời. Hoá ra người Tiểu Mỹ nói chuyện từ đầu đến giờ là bố anh. Vậy mà anh lại hiểu nhầm thành người đàn ông khác. Nở một nụ cười gượng gạo trên môi, Đình Triết quay sang cầu cứu Tiểu Mỹ nhưng chỉ nhận lại cái lắc đầu của cô. Ai nói anh hấp tấp, không chịu suy nghĩ trước sau. Bây giờ buộc anh phải tự đối mặt với hậu quả.
Từ bên trong điện thoại, giọng nói của Phong Lăng vang lên nghe vô cùng giận dữ.
– Phong Đình Triết! Không phải tao đã nói Tiểu Mỹ chưa đủ tuổi để kết hôn. Con bé vẫn còn đi học. Tại sao mày dám tổ chức đám cưới mà không thông báo?
– Chuyện này…
Đình Triết lưỡng lự một hồi. Ngày hai người tổ chức đám cưới nhưng chỉ mời những người bạn thân thiết bởi nó chỉ là một đám cưới nhỏ. Đình Triết biết nếu không làm vậy chắc chắn bố anh sẽ bắt anh đợi thêm vài năm mới để anh lấy Tiểu Mỹ, nhưng anh thì không đợi được. Vốn dĩ định đợi Phong Lăng về nói rõ mọi chuyện rồi tổ chức một đám cưới đúng nghĩa, thật không ngờ lại bị phát hiện nhanh như vậy.
Chưa để Đình Triết có cơ hội thanh minh, Phong Lăng đã lên tiếng quát tháo.
– Ba ngày nữa, chúng ta sẽ nói rõ ràng mọi chuyện.
Màn hình điện thoại nhanh chóng chỉ còn lại dòng chữ “Cuộc gọi đã kết thúc”. Đình Triết thở dài một tiếng rồi đưa điện thoại lại cho Tiểu Mỹ. Nhìn sắc mặt của anh, cô phần nào đoán được tính nghiêm trọng của sự việc. Tiểu Mỹ ngó nghiêng thăm dò, hỏi.
– Bố nói gì vậy chú?
– Ba ngày nữa bố về sẽ nói chuyện rõ ràng với chúng ta.
– Em… xin lỗi!
– Trong chuyện này em làm gì có lỗi?
– Không phải, lỗi do em. Sau khi tốt nghiệp, bố muốn em sang Mỹ theo học ngành y. Em đã không nói chuyện này với chú mà đồng ý ở lại làm đám cưới. Bố nghĩ nguyên nhân là do chú nên mới mới tức giận như vậy. Em xin lỗi!
Tiểu Mỹ cúi gằm mặt xuống, càng về sau ngữ điệu thấp dần. Sáng nay cô đến công ty tìm Đình Triết cũng để nói chuyện này cho anh biết, đồng thời cũng muốn giải thích rõ ràng cho bố. Vậy mà mọi thứ chưa đâu vào đâu đã thành ra cớ sự này. Khi nãy trong điện thoại, nghe qua giọng của bố. Tiểu Mỹ đoán có vẻ bố rất tức giận, xem ra lần này khó lòng mà làm bố nguôi giận.
Đình Triết lắng nghe từng lời Tiểu Mỹ nói. Bây giờ anh mới hiểu, những dòng tìm kiếm trên mạng kia của cô thực sự là để phục vụ cho bài luận về ngành y. Chuyện này một phần lỗi cũng do anh. Vì quá nóng lòng chuyện kết hôn nên ngay sau khi Tiểu Mỹ tốt nghiệp, anh đã đề nghị tổ chức một đám cưới nhỏ tránh việc phản đối của bố, nào ngờ lại khiến việc học của cô bị đình trệ.
Nén tiếng thở dài vào trong, Đình Triết mỉm cười xoa đầu Tiểu Mỹ.
– Không phải lỗi của riêng em, tôi cũng có lỗi trong chuyện này. Đợi khi nào bố về chúng ta sẽ rói rõ mọi chuyện, tôi nghĩ bố sẽ không làm khó chúng ta.
– Vâng.
Được Đình Triết trấn an, Tiểu Mỹ cảm thấy an tâm hơn. Dù sao cũng chỉ tạm hoãn lại việc đi du học vài năm, cô nghĩ bố cũng sẽ không phản đối chỉ là có phần tức giận khi không được báo trước.
Đặt điện thoại trở về chỗ cũ, Tiểu Mỹ quay người định vào phòng tắm thay đồ thì từ đằng sau vòng tay của Đình Triết ôm cô vào lòng. Anh siết chặt lấy eo nhỏ, cúi đầu hôn lên vai trần, thấp giọng nói.
– Vợ à, anh vừa mới bị bố mắng về chuyện cưới em mà không nói trước.
– Em… em biết mà. Không phải chú nói đợi bố về rồi nói rõ hả?
– Lỡ như bố ép chúng ta ly hôn để em tiếp tục việc học thì sao?
– Bố sẽ không làm như vậy đâu.
– Với tính cách của bố thì có khả năng xảy ra lắm đấy.
Tiểu Mỹ im lặng không đáp.
Tại sao trước đó cô không nghĩ đến trường hợp này?
Bố vẫn luôn đặt vấn đề học tập của cô lên hàng đầu. Bây giờ cô lại giấu ông chuyện kết hôn, nói không chừng sau khi trở về nước ông sẽ bắt hai người ly hôn. Mặc dù Tiểu Mỹ vẫn muốn tiếp tục theo học ngàng y nhưng cô cũng không thể từ bỏ cuộc hôn nhân ngay khi vừa mới kết hôn được vài tuần.
Im lặng suy nghĩ một hồi, Tiểu Mỹ đưa ra đề nghị.
– Hay là em vẫn tiếp tục chuyện học?
– Em định bỏ tôi sao?
– Không phải, chúng ta sẽ không ly hôn nhưng em vẫn sẽ hoàn thành việc học của mình.
– Nếu vậy em phải sang Mỹ khác nào chúng ta ly thân?
Đình Triết nói đúng, nếu theo học ngành y Tiểu Mỹ sẽ phải theo bố sang Mỹ và để Đình Triết ở lại bởi anh không thể bỏ mặc công ty. Cách này không được, cách kia cũng không ổn. Tiểu Mỹ thực sự không thể tìm ra hướng giải quyết tốt nhất.
Nhìn sắc mặt hoảng loạn của Tiểu Mỹ, khoé môi Đình Triết khẽ cong lên nở một nụ cười đầy ẩn ý. Anh ghé sát vào tai cô, thì thầm.
– Tôi có cách đấy.
– Cách gì ạ?
– Cách mà sáng nay em muốn!
Tiểu Mỹ chau mày khó hiểu, cẩn thận suy nghĩ lại mọi chuyện. Đến khi nhớ ra được, cô lập tức chột dạ cố gỡ tay Đình Triết ra khỏi người để tháo chạy nhưng bất thành. Mái tóc dài xoã ngang lưng được anh cẩn thận vén sang một bên. Làn da nhạy cảm phía sau gáy như đang bị thiêu đốt bởi hơi thở nóng rực.
Đình Triết nhẹ nhàng nói.
– Có cháu bế rồi, bố sẽ không bắt chúng ta ly hôn. Sinh con xong, em có thể tiếp tục việc học.
– Đây là lý lẽ chú tự nghĩ ra để đạt mục đích của mình phải không?
– Có thể coi là vậy. Sớm muộn gì cũng xảy ra, hoàn thành sớm em sẽ không phải lo chuyện tôi già yếu không đủ khả năng sinh con.
Tiểu Mỹ im lặng, cô không phản đối cũng không đồng tình. Những lời lẽ ông chú già đưa ra, cô làm sao có thể cãi thắng? Ngay từ đầu anh đã muốn bắt đầu chuyện này vậy thì không có lý do gì ngăn cản anh lại được.
Trước sự im lặng của Tiểu Mỹ, Đình Triết mặc định đó là sự chấp thuận. Anh cúi đầu hôn lên gáy cô, bàn tay nhẹ nhàng cởi chiếc khăn tắm quấn quanh người cô xuống.
Đêm nay mới là đêm tân hôn thực sự!
Người con gái nhỏ trong lòng, trên người không còn vật để bảo vệ. Bàn tay thô ráp của anh nhanh chóng chạm vào gò bồng đào phía trước, cẩn thận xoa nắn. Từng dầu hôn dần xuất hiện trên tấm lưng trần trắng nõn. Làn da mềm mại chẳng mấy chốc đã điểm thêm những vết xanh tím.
Lực siết ở bàn tay ngày một mạnh hơn, ngón tay thon dài thẳng thừng trêu đùa vân vê nụ hồng đến sưng đỏ. Tiểu Mỹ khẽ kêu lên một tiếng, âm thanh phát ra nhỏ nhưng vừa đủ để người đàn ông phía sau nghe thấy. Đình Triết xoay người cô lại, đối diện với sự ngượng ngùng trong lần đầu tiên là ánh mắt chứa đầy du͙© vọиɠ. Anh cúi đầu xuống ngang ngược ngậm lấy một bên rồi ra sức trêu đùa trong khoang miệng ẩm ướt. Vì sự kí©ɧ ŧɧí©ɧ đột ngột mà bên kia trở nên căng cứng, một lần chạm đều cảm thấy đau.
Tiếng kêu yêu kiều vẫn phát ra, những ngón tay Tiểu Mỹ đan vào tóc Đình Triết thấp giọng cầu xin.
– Triết… nhẹ… nhẹ thôi…
Đình Triết nghe rõ từng lời Tiểu Mỹ nói nhưng một khi đã rơi vào vòng xoáy của du͙© vọиɠ thì khó mà thoát ra được. Những sự tác động trực tiếp trên cơ thể non mềm này không những không giảm mà ngày một mạnh hơn.
Mùi hương dịu nhẹ toả ra từ cùng với những âm thanh phóng đãng khiến Đình Triết không thể dừng lại. Dường như vật phía dưới không thể chịu đựng thêm, sự kiên nhẫn bị đẩy lêи đỉиɦ điểm khiến nó bùng phát. Đình Triết nhanh chóng cởi bỏ quần áo trên người để giải phóng thứ khó chịu bên dưới. Anh nâng một chân Tiểu Mỹ lên, trực tiếp tiến vào bên trong.
Hành động xâm nhập đột ngột khiến Tiểu Mỹ kêu lên đầy đau đớn. Cô ôm chặt lấy cổ anh không buông, cả người run lên nhè nhẹ. Sự đau đớn như muốn xé toạc bên trong cơ thể, những giọt nước mắt vô thức lăn dài trên má. Bên dưới nhanh chóng xuất hiện chất lỏng màu đỏ.
Đây là lần đầu của cô!
Cảm nhận được sự run rẩy của Tiểu Mỹ, Đình Triết không dám di chuyển mặc dù anh đang rất khó chịu. Anh hôn nhẹ lên trán cô, bàn tay to lớn vuốt dọc sống lưng an ủi.
– Tiểu Mỹ ngoan, thả lỏng người sẽ không đau nữa.
Tiểu Mỹ gật đầu hiểu ý. Tuy lần đầu có chút khó khăn nhưng cô vẫn cố gắng làm theo lời anh nói.
Sau khi được nới lỏng, Đình Triết mới tiếp tục thoả mãn du͙© vọиɠ bên trong người. Ban đầu là sự nhẹ nhàng để Tiểu Mỹ quen dần với kích thước. Được khoảng chừng một lúc, Đình Triết bắt đầu tăng tốc, từng nhịp ra vào đầu nhanh và mạnh. Sau lưng anh dần xuất hiện những vết cào dài, nhưng sự đau đớn ấy không thể so bì với ham muốn thể xác ở hiện tại.
Tiểu Mỹ quen dần với tốc độ luận chuyển của Đình Triết. Tuy vẫn còn cảm giác đau đớn của lần đầu nhưng không quá nhiều như ban nãy. Thay vào đó, kɧoáı ©ảʍ chí phối cơ thể ngay cả tâm trí cũng trở nên mơ hồ.
Cuộc hoan ái vẫn tiếp tục diễn ra cho đến khi Tiểu Mỹ cảm nhận bên trong cơ thể được lấp đầy.
Xong việc, Đình Triết bế Tiểu Mỹ lên giường rồi nhẹ nhàng đắp chăn cho cô. Anh hôn lên trán, ân cần hỏi han.
– Bên dưới đau lắm không?
Tiểu Mỹ mỉm cười lắc đầu.
– Không đau lắm.
– Hay để tôi bôi thuốc cho em?
– Không cần đâu, em không đau. Chú… ôm em được không ạ?
Đình Triết gật đầu đồng ý. Ngay khi vừa định nằm xuống, tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên. Anh dừng lại, với tay lấy chiếc điện thoại bên cạnh. Màn hình hiển thị cuộc gọi đến từ một số lạ. Đình Triết chau mày, chần chừ một lúc nhưng rồi quyết định nhấc máy.
– Tôi nghe?
Từ đầu dây bên kia nhanh chóng vang lên giọng nói quen thuộc của một người con gái.
– Anh quên cuộc hẹn tối nay với em rồi sao?
Cho dù đã nhiều năm trôi qua hay chỉ đơn thuần nghe qua điện thoại, Đình Triết vẫn nhận ra giọng này… là của Đường Hân Nghiên.
Còn chưa để anh kịp nói thêm lời nào, Đường Hân Nghiên tiếp tục.
– Tối nay, anh sẽ không đến sao?
Lúc này Đình Triết mới nhớ tới cuộc hẹn mà anh đã hứa với Hân Nghiên ở bệnh viện sáng nay. Đình Triết không nghĩ bản thân lại quên một lời hứa quan trọng như vậy.
Đình Triết không vội trả lời Hân Nghiên mà đưa mắt nhìn về phía Tiểu Mỹ. Cô vẫn ngồi trên giường ngoan ngoãn đợi anh nghe xong điện thoại mà không một chút nghi ngờ.
Đầu dây bên kia tiếp tục vang lên giọng nói của Hân Nghiên.
– Đình Triết! Anh có nghe em nói không vậy? Rốt cuộc thì anh có đến không?
– Có! Bây giờ anh sẽ đến.
Trước sự thúc giục của Hân Nghiên, Đình Triết vội vàng trả lời mà không đắn đo suy nghĩ. Ngay sau đó, anh lập tức tắt máy không để Hân Nghiên nói thêm câu nào.
Cất điện thoại vào túi, Đình Triết tiến đến chỗ Tiểu Mỹ. Trông anh như đang có điều muốn nói nhưng lại không thể mở lời, mà cứ ngập ngừng mãi.
Nhận ra sự bối rối trên gương mặt Đình Triết, Tiểu Mỹ lên tiếng hỏi.
– Có chuyện xảy ra sao chú?
– Thật ra thì…
Đình Triết ngập ngừng giây lát, rồi lại chọn cách im lặng. Tiểu Mỹ thấy lạ bởi đây là lần đầu tiên cô thấy anh lưỡng lự như vậy. Đặc biệt sau khi nghe cuộc điện thoại kia, anh giống như biến thành một người khác.
– Có chuyện gì thì chú cứ nói đi ạ?
Đình Triết ngẩng đầu lên nhìn Tiểu Mỹ, nhưng phải mất đến vài giây sau anh mới đủ can đảm để nói thành lời.
– Công ty bỗng nhiên có việc đột xuất. Bây giờ anh phải đến đó, em ở nhà nghỉ ngơi trước đi!