Hai năm qua, cậu luôn là người cậu mạnh mẽ và đáng tin cậy trong lòng đứa nhỏ, nếu như thằng bé biết người cậu mà nó hết lòng ngưỡng mộ thực chất lại là một kẻ nhát gan, lập dị và hơn nữa còn có một âʍ ɦộ, chỉ nghĩ đến thôi cũng khiến cậu muốn chết.
“Tôi, tôi chỉ mở nó ra thôi.”
Da^ʍ huyệt của cậu bị ngón tay của hắn mở ra, làm lộ ra thịt non đỏ hồng bên trong.
Cố Hạnh Sâm nảy sinh du͙© vọиɠ.
Ánh mắt nhìn vào cái lỗ da^ʍ càng lúc càng trở nên đáng sợ, âm u, giống như muốn đem người ăn tươi nuốt sống.
Hắn làm y hệt như những gì hắn nghĩ, từ từ tiến sát vào da^ʍ huyệt của cậu.
Du Thanh gần như phản xạ có điều kiện muốn khép chân lại, nhưng cậu lại bị Cố Hạnh Sâm ngăn cản, mạnh mẽ mở rộng hai chân cậu ra.
“Anh định làm gì vậy?”
“Đương nhiên là liếʍ âʍ ɦộ, cậu cho rằng tôi chỉ nhìn một cái là xong sao?”
Lời nói của Cố Hạnh Sâm khiến Du Thanh lạnh cả người, cậu muốn từ chối người đàn ông này, nhưng cậu lại do dự khi nghĩ đến lời nói của đối phương.
“Anh không thể liếʍ chỗ đó, rất bẩn.” Cậu thử cùng đối phương thương lượng một chút, nói rằng mấy ngày nay cậu đều không tắm rửa gì, nơi đó cũng không vệ sinh sạch sẽ, cậu còn tưởng đối phương sẽ để cậu đi nếu chỗ đó của cậu quá bẩn.
Động tác của Cố Hạnh Sâm dừng lại, hắn nói: “Nếu cậu ngoan ngoãn để tôi chơi thì tôi sẽ không để lộ bí mật của cậu, hơn nữa cháu trai cậu sẽ không bao giờ bị đói. Người lớn có thể nhịn đói, nhưng trẻ con thì không thể, đúng không?”
Cuối cùng hắn không do dự mà độc ác uy hϊếp Du Thanh, mặc dù ngay từ đầu hắn không có ý định nói ra chuyện này, nhưng hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ một thứ gì có thể uy hϊếp đối phương.
Lời nói của Cố Hạnh Sâm đều xuyên vào lòng Du Thanh, hắn cũng nói rằng với sự yếu đuối của cậu, nếu chỉ dựa vào bản thân cậu để vượt qua những ngày tận thế này thì cuộc sống của cậu sẽ vô cùng khó khăn, cậu chỉ cần để hắn liếʍ âʍ ɦộ của mình rồi lấy đồ ăn để trao đổi, điều đó không phải là không thể.
Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, cậu nuốt nước bọt rồi thỏa hiệp với hắn.
“Cái đó, cái đó chỉ được liếʍ thôi.”
“Như vậy mới ngoan chứ.”
Cố Hạnh Sâm không buông tha cho cậu, mở rộng hai chân cậu ra, rồi hắn cúi người về phía trước lè lưỡi liếʍ da^ʍ huyệt của cậu, da^ʍ huyệt mới được lau sạch nên cũng không có mùi vị gì đặc biệt.
Hắn dùng lưỡi tách tiểu huyệt của cậu ra và liếʍ âʍ ѵậŧ của cậu, âʍ ɦộ của cậu nhạy cảm một cách đáng kinh ngạc, và khi được hắn liếʍ thì cậu tiết ra dâʍ ɖị©ɧ.
Cố Hạnh Sâm chú ý tới thứ đó chảy ra từ miệng huyệt, hắn đưa đầu lưỡi vào lỗ nhỏ vẫn còn dính lại dâʍ ɖị©ɧ, đầu lưỡi chậm rãi chạm vào, làm phát ra tiếng nước.
Du Thanh vốn đã xấu hổ muốn chết, hiện tại lại đang bị một tên đàn ông khác liếʍ láp, mọi thứ tại sao lại biến thành như thế này?
Lúc đầu, Du Thanh cho rằng Cố Hạnh Sâm và những người chán ghét cậu không hề giống nhau, nghĩ rằng hắn là một người tốt và hắn có thể coi cậu như là một người bình thường mà đối đãi, nhưng mà cậu lại không nghĩ tới loại người như hắn lại đang nghĩ làm thế nào để đối xử với cậu một cách tồi tệ hơn.
Cậu vốn dĩ luôn nghĩ rằng lên thành phố dành dụm tiền thì sẽ có thể phẫu thuật thành người bình thường, cậu chỉ cố gắng làm việc cật lực để tiết kiệm đủ tiền, nhưng khi tận thế ấp đến, giấc mơ trở thành một người bình thường cũng theo đó mà tan vỡ.
Chắc hẳn là cả đời này của cậu vĩnh viễn không thể sống như một người bình thường, cưới vợ sinh con cũng không được, cuối cùng cậu cũng chấp nhận sự thật cả đời sẽ phải sống một mình độc thân, nhưng hiện tại lại bị một tên đàn ông khác đè xuống rồi bị đối phương liếʍ láp như một người phụ nữ.
Du Thanh che miệng khẽ nức nở, nước mắt từ khóe mắt trượt xuống.
Cậu là đàn ông, nhưng lại bị đầu lưỡi của một tên đàn ông khác liếʍ láp, lăng nhục, đáng xấu hổ là cậu vậy mà lại cảm nhận được kɧoáı ©ảʍ.
Cậu thậm chí còn muốn vặn vẹo cơ thể để đối phương liếʍ lấy thoải mái hơn một chút.
Bộ dạng khao khát muốn sự sung sướиɠ của cơ thể cậu rất kỳ lạ khiến Du Thanh vô cùng sợ hãi, cậu run rẩy cầu xin người đàn ông buông tha cho mình: “A a anh thả tôi ra đi, có được không?”