Khi Tạ Ngọc tìm thấy căn cứ của Tống Lâm Hợp, đối phương đang cho Du Thanh ăn cơm.
Hắn vốn đã tức giận, hiện tại nhìn thấy Tống Lâm Hợp không biết xấu hổ ôm Du Thanh trong tay đút cho cậu, trong lòng lại nổi lên ghen tuông.
“Tống Lâm Hợp!”
“Cậu tại sao lại ở đây?”
Thuộc hạ bị Tạ Ngọc đánh đến run lẩy bẩy đứng ở cửa, ngoan ngoãn cúi đầu nhận lỗi: “Lão đại, chúng tôi không ngăn cản được hắn.”
Du Thanh là người hạnh phúc nhất trong cả căn phòng, ngay khi nghe thấy giọng nói của Tạ Ngọc, cậu vui vẻ chống người lên, thậm chí còn nhai thức ăn trong miệng rồi vội vàng nuốt xuống và hét lên vui mừng trong không trung. “Là Tạ tiên sinh sao?”
Biểu cảm của Tống Lâm Hợp tối sầm lại ngay lập tức.
Hắn ta cho cậu chỗ ăn chỗ ngủ, được hắn ta yêu thương lâu như vậy, nhưng trong lòng vẫn tơ tưởng đến đàn ông khác.
Tống Lâm Hợp giữ lấy khuôn mặt của Du Thanh và hôn cậu trước mặt Tạ Ngọc.
“A?” Du Thanh bận bịu muốn đẩy Tống Lâm Hợp ra, dù sao Tạ Ngọc vẫn còn ở đây, hiện tại cậu chỉ muốn đối phương mang mình đi, cho nên cậu cũng không có tâm tình mà hôn.
Hôm qua ở trên điện thoại không không thể ngăn cản được, hiện tại đang diễn ra trước mắt còn không ngăn cản được sao?
Hắn bước nhanh về phía trước, kéo Tống Lâm Hợp ra, nhân tiện đá cho Tống Lâm Hợp một cước.
Nếu một tay không bị thương, bây giờ hắn đã đấm vào mặt Tống Lâm Hợp rồi.
Du Thanh chỉ cảm thấy một cơn gió thổi qua xung quanh cậu, sau đó nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của Tống Lâm Hợp, sau đó là tiếng đánh nhau.
Cậu không nhìn thấy, cậu sợ có người vì mình mà bị thương, thể chất mẫn cảm lại thiếu tình yêu, khiến cậu cho rằng tất cả là lỗi của mình.
“Tạ, Tạ tiên sinh?” Du Thanh hoảng sợ hét lên, “Tống tiên sinh không bắt nạt tôi, vì vậy, đừng đánh anh ấy nữa.”
Tống Lâm Hợp đưa tay định đánh trả, lại nhìn trên sô pha, tiểu mỹ nhân đang ngồi trên sô pha sợ hãi kêu lên, cậu muốn đứng lên nhưng lại vì đau chân mà ngã xuống sô pha.
Hôm qua cậu vừa trải qua một vụ tai nạn xe cộ, buổi tối lại bị một người đàn ông đè lên giường đòi ân ái, khiến toàn thân cậu đau nhức, cơ thể chịu không nổi.
“Chậc chậc.” Tống Lâm Hợp chán ghét vỗ vỗ dấu chân trên quần áo, nhìn khuôn mặt tiểu mỹ nhân sắp khóc, hướng ánh mắt khϊếp sợ về phía Tạ Ngọc, nói: “Cậu mang em ấy trở về đi, nhưng tôi cũng không có ý định từ bỏ theo đuổi đâu.”
“Tạ tiên sinh có đau không?” Du Thanh ngồi ở trong xe nhẹ giọng hỏi.
Cậu chỉ nghe thấy hai người đang đánh nhau, có vẻ khá kịch liệt, nghĩ đến Tạ tiên sinh lại vì mình mà đánh nhau với người khác, cậu có chút động lòng.
“Rất đau.”
Nghe thấy hai chữ "rất đau", Du Thanh lập tức hoảng sợ, chính cậu là người khiến người ta thành ra thế này, ngay cả người như Tạ Ngọc cũng cảm thấy đau, vậy nhất định vết thương rất lớn.
Cậu vội vàng sờ soạng thân thể Tạ Ngọc, lo lắng hỏi: “C-Có chảy máu không?”
“Không có, mặc dù đau, nhưng có nụ hôn của Thanh Thanh sẽ không đau nữa.”
Thành thật mà nói, khi Du Thanh biến mất, Lê Vi Bạch cũng rất lo lắng, lo lắng đến mức anh trực tiếp xin phép rời khỏi phòng nghiên cứu.
Còn Lê Tư suýt chút nữa đã trực tiếp xin nghỉ học, anh em họ đang ở nhà đợi Tạ Ngọc đưa Du Thanh trở về.
Lúc này, Tạ Ngọc đang lái xe đến nơi ở của Lê Vi Bạch.
Hắn cũng không thực sự muốn đưa người trở về, thế nhưng hắn không thể phụ lòng mong đợi của người ta.
“Vi Bạch.” Du Thanh nhào vào trong lòng Lê Vi Bạch, thân thiết cọ cọ vào cơ thể của anh.
Lê Tư cũng đang nằm trên người Du Thanh để tham gia cuộc vui, đột nhiên anh ta ngửi thấy mùi thuốc lá lạ,