Sau đó lúc em đi ra gặp anh ở phía trước nhìn trộm, em vừa muốn nói chuyện với anh, vậy mà anh lại bỏ chạy, lúc ấy có phải anh cho rằng em đánh mất xoài hay không?”
"Đúng vậy, trong ngõ nhỏ không phải vừa vặn có một thùng rác sao, em kéo thùng vào đó rồi lại tay không đi ra, anh rất khổ sở." Nhớ tới năm đó, Thiệu Thịnh An nhịn không được nở nụ cười, khi đó anh ngốc nghếch quá, bỏ thùng xuống chạy đi lại lập tức hối hận, nên giúp cô khiêng về nhà mới đúng, vì thế trốn ở ngã tư nhìn trộm, sau khi nhìn thấy cô tay không đi ra, sự thất vọng quả thực muốn nhấn chìm anh, thương tâm xấu hổ đến mức không dám đối mặt với người trong lòng nữa. Cho đến ngày hôm sau người trong lòng tặng anh một quả đào lớn, nói xoài rất ngọt, quả đào ngọt này đưa cho anh, cô không có cách nào để lập tức cho anh một thùng đào nhưng lúc cô ăn đào sẽ để lại cho anh một quả, tích góp lại chính là một thùng. Bất ngờ và ngọt ngào lúc đó dường như bây giờ vẫn còn cảm nhận được.
"Sau đó em đưa đào cho anh, ánh mắt anh trừng lớn thật đó anh yêu à." Nói xong chuyện thú vị thời niên thiếu, tinh thần Kiều Thanh Thanh tốt lên nhiều, điều này làm cho Kiều Tụng Chi thở phào nhẹ nhõm, giả vờ oán giận: "Bảo sao đào trong nhà không lớn nhanh nổi, thì ra là bị con mang đi tặng cho con rể tương lai.”
Một câu nói khiến vợ chồng Kiều Thanh Thanh đỏ mặt.
Bầu không khí cuối cùng cũng được giải thoát khỏi nỗi đau, Kiều Thanh Thanh nói: "Mấy ngày nay trong nhà phải cải tạo, con còn thuê người vây lại ban công và sân thượng, chờ kính cường lực làm xong sẽ bắt đầu làm, mẹ, mẹ ở nhà xem, con muốn ra ngoài thu thập vật tư, con ở ngoại ô thuê một nhà kho nhà máy, ngày mai bắt đầu có rau củ quả vận chuyển vào." Cô lấy điện thoại di động của mình và gửi danh sách mua ngày hôm qua cho ba người.
"Có một vài chỗ con nghĩ không chu toàn, phải dựa vào hai người hỗ trợ bổ sung."
Thiệu Thịnh An liếc mắt thấy mười hàng chữ: "Mới đó mà em đã mua nhiều đồ như vậy à, 12 tấn gạo."
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
"Ừm, em đặt mua tổng cộng 20 tấn gạo tại bốn mươi cửa hàng trên nền tảng mua sắm, đủ cho sáu người lớn một ngày ba bữa cơm ăn hai mươi năm, số lượng lớn nên giảm giá rất nhiều, cuối cùng chốt được giá tốt mười bốn vạn."
"Sáu người?"
"Đúng vậy, em sẽ gọi điện thoại cho ba mẹ, bảo bọn họ mau chóng đến Hoa Thành."
…
Kiều Thanh Thanh bấm gọi điện thoại: "Chào mẹ ạ, con là Thanh Thanh đây, Thịnh An đi công tác về, anh ấy bị bệnh ăn không có khẩu vị, muốn ăn đồ ăn ở quê. Con nhớ mẹ và ba cũng đã lâu không tới đây, nếu không hay là hai người dành thời gian lên với tụi con, Thịnh An nói nhớ anh trai, bảo hai người cũng đưa cả anh trai tới. Đúng vậy, người bị bệnh tương đối yếu ớt, con cũng muốn cố gắng làm theo anh ấy. Mẹ và ba thương lượng một chút đi, con bảo Thịnh An nói với mẹ hai câu." Đưa điện thoại di động cho Thiệu Thịnh An.
Anh ho khan một tiếng, ủ rũ một chút, suy yếu nói: "Mẹ, con muốn gặp anh trai, mọi người tới đây đi." Một câu này phát huy siêu thường, ngữ khí vô cùng đúng chỗ, mẹ Thiệu lập tức nói rõ sáng sớm sẽ đi.
"Kiếp trước mưa nửa tháng, huyện Trạch đã bị ngập lụt, nơi đó địa thế sông thấp nhiều, bình thường gió giật đều đọng nước, sau tận thế cũng là một trong những khu vực bị ngập sớm nhất."