Bữa nhậu được tổ chức với danh nghĩa mừng ngày tôi “đoàn tụ” nhưng thực chất mấy thằng hỏi han tôi thì ít mà cả buổi chỉ tập trung vào nốc, đớp, chém gió về gái và cái giải bóng đá toàn khoa sắp diễn ra vào tháng 12 tới là nhiều.
Theo như lời thằng Thảo than thở thì lớp tôi chỉ vớt vát được khoảng 7 – 8 thằng đá chính là ra hồn, phần còn lại chỉ giỏi chơi hơn đá nên quân dự bị gần như lép hạt, nói chung lực lượng không ăn thua. Tôi thì thú thực cấp 1 – 2 cũng hay đi đá với hội cùng lớp. Sang cấp 3 thì tập boxing nên không còn quá say sưa với môn này nữa mặc dù vẫn thích xem bóng đá. Thi thoảng cũng tham gia đá cùng hội võ hoặc đá thay cho mấy thằng bạn cũ cấp 2 khi chúng nó thiếu quân hoặc là nhớ đến mình. Nghe mấy thằng háo hức và quan trọng cái giải này đến vậy, trong lòng tôi cũng rạo rực muốn góp chút sức. Chỉ là tình trạng thương tích còn chưa lành hẳn nên tôi cũng không muốn bốc đồng mà thưa thớt điều gì. Tránh để hứa suông, há miệng mắc quai mà sau này không làm được thì mấy thằng lại hiểu lầm là mình khó khăn này nọ.
Chuyện gì đến thì cứ bình lặng mà tiếp nhận và xử lý nó theo những cách bình thường vốn có. Đừng quá cởi mở, chủ quan khi tiếp nhận và cũng không nên xốc nổi để tình cảm chi phối khi xử lý. Rút ra bài học từ chuyện với Trà, có lẽ tôi đã hơi buông lỏng cho cảm xúc của mình chi phối dẫn đến sự ngộ nhận trong mức độ thân quen với Trà. Những hành động sau đó càng nói lên cách nhìn đời, cách hiểu việc còn non trẻ của 1 thằng thanh niên như tôi.
Mở cửa sổ để đón nhận lấy ánh mặt trời và thiên nhiên thì cũng hãy coi chừng bụi bặm và những thứ côn trùng ngoài đó. Với tâm hồn mình cũng vậy, hãy cởi mở một cách cầm chừng và đón nhận từng thứ một trong sự kiểm soát của lý trí. Nếu không muốn phải nhận lấy hậu quả là nỗi thất vọng, ngộ nhận hay nguy hiểm hơn là sự tổn thương, mất mát nào đó – cả về tinh thần lẫn thể xác.
8h tối, 1 tiếng sau cuộc nhậu “đoàn tụ”, đang nằm xem siếc với Xuân chó thì tôi nhận được cuộc gọi từ 1 người thân quen – anh Mạnh.
– Tôi: Anh à, sao hôm nay tự dưng lại gọi cho em thế!!!
– A. Mạnh: Chú hay nhỉ!!! Lên trên ấy là mất mặt với anh em dưới này luôn, hơn tháng rồi không thấy gọi về hỏi han gì cả.
– Tôi: Ôi zào, anh lạ gì tính em nữa… Cuối tháng này nếu không có gì thay đổi thì em sẽ về quê thăm mọi người 1 ngày. Cả hội làm 1 bữa thật hoành cho vui!!!
– A. Mạnh: Khỏi!!! Cuối tuần này về luôn đi. Anh làm cái tiệc chia tay!!!
– Tôi: Sao? Anh đi đâu à?
– A. Mạnh: Anh lên ở với chú!!!
– Tôi: Em không có tiền bao anh đâu, hê hê…
– A. Mạnh: Thì anh bao lại mày là được chứ gì! Cái đấy khỏi xoắn! Thôi không dài dòng, anh lên trên này mở thêm tiệm nữa với ông bác.
– Tôi: Nhà anh mở nhiều thế liệu quản lý nổi không???
– A. Mạnh: Không quản lý được thì mở làm gì? Đợt này sắp Euro nên nhà anh tranh thủ làm luôn. Mà anh bảo này, mày thấy được thì qua ở cùng anh luôn. Nhà rộng lắm ở vô tư, ở trọ làm gì vừa tốn kém lại thiếu thốn.
– Tôi: Hê, em cảm ơn ông anh nhé. Ở trọ cùng bạn bè nó cũng có cái hay riêng anh ạ. Cũng thoải mái chứ không có vấn đề gì đâu. Vậy chính xác là hôm nào anh đi.
– A. Mạnh: Chú cứ về 2 hôm cuối tuần, hôm nào cũng được. Chú về rồi lên cùng xe nhà anh luôn.
– Tôi: Vậy CN em về. Em cũng đang có việc muốn hỏi thầy nữa!!!
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
– A. Mạnh: Nhận!!! Anh gọi báo thế thôi. Mày bận gì thì làm nốt đi.
– Tôi: Okie anh!!!
A. Mạnh, 1 người bạn lớn chơi với tôi đã được gần 3 năm trong thời gian sinh hoạt chung trong clb boxing. Cách nhau tới 10 tuổi nhưng 2 anh em lại chơi được với nhau. Có thể do nhận thấy ở nhau 1 điểm chung, 1 cảm tình hay 1 sự tin tưởng nào đó mới khiến nảy sinh 1 tình bạn như vậy. Có nhiều thứ, nhiều điều để nói về 2 anh em trong suốt gần 3 năm qua nhưng tôi nghĩ chỉ cần gói gọn lại trong 1 từ “thân” là đủ. Nhà a. Mạnh có thể nói là một trong những nhà nằm trùm trong đường dây cầm đồ, cho vay nặng lãi ở tỉnh tôi. Trên Hà Nội thì họ hàng gồm 1 bác và 2 chú nữa hoặt động cũng khá mạnh. Đợt mở rộng này a. Mạnh cũng đã nói chuyện với tôi từ cách đây vài tháng. Làm sớm hơn dự kiến thế này chắc là để “đón lõng” đợt Euro sắp tới cho “quen khách”. Nghề này phức tạp nên tôi cũng không muốn đi sâu tìm hiểu, chỉ biết vừa đủ để tránh những cám dỗ về món tín dụng dễ vay khó trả như 1 vòng tuần hoàn khép kín này mà thôi.
– CN tuần sau về quê với tao không? – Tôi tắt máy rồi quay sang nói với Xuân.
– Xuân: Uh, mà sao không về luôn t7?
– Tôi: Tao phải đi dạy…
“Ring… Ring” – lại có cuộc gọi đến, và lần này… là của Trà. 1 chút hồi hộp thoáng qua trong lòng… tôi bình thản nhận cuộc gọi.
– Tôi: Mình nghe đây!!!
– Trà… Tuấn về rồi à… Từ lúc về đến giờ vẫn ổn chứ???
– Tôi: Mình vẫn khỏe, cũng vừa cơm nước xong. Thuốc cũng uống đầy đủ rồi!!!
– Trà… Uhmm… Vậy thôi… Tuấn nghỉ ngơi đi!!!
– Tôi: Uh, cảm ơn Trà nhiều nhé. BB.
Cúp máy luôn, rất ngắn gọn và xúc tích… theo kiểu đang bước trên cầu thang rồi bị hẫng nhịp. Thôi cũng được, vậy cho dễ, dù gì thì trước sau vẫn là bạn chung lớp mà. Sự việc hồi ban sáng vẫn nên có 1 lời xin lỗi gửi đến Trà cho có trước có sau để sau này 2 đứa – hoặc có thể là chỉ riêng mình tôi – đỡ khó xử…
“Tít… Tít” – lại gì nữa đây!!!
– “Sáng mai vẫn qua đấy nhé, nhớ chờ đấy đầu băng ^^!!!”
Là tn của Hằng, hajzzz chắc mai cố gắng bịt mũi ngồi sau Xuân chó cho yên tâm thôi. Sợ thương tích với bệnh viện lắm rồi.
…
– Đầu thế này càng đẹp zai, lởm chởm, băng bó càng giống “K bóp”
Hằng lả lơi xoáy đểu cái bộ dạng trên băng dưới bó như “ma cây” của tôi. Con bé hôm nay ăn mặc cá tính hơn hẳn thường ngày, nguyên cả 1 cây đen áo khoác da, quần bó nhìn thật sẹc xi và thu hút. Dù vậy vẫn không thể làm bong được nỗi lo lắng đã đóng keo trong lòng tôi mỗi khi có ý định ngồi sau tay lái của Hằng để ngắm nhìn và hít hà cái cơ thể ấy. Quyết định ngồi sau Xuân chó xem ra cũng không tồi vì nó giúp tôi vừa yên tâm, vừa được “thưởng lãm” nguyên “mặt tiền” của cô nàng khi yểu điệu cầm lái trên chiếc xe tay ga thời trang, hợp dáng.
– “Ngon thật!!!” – Là suy nghĩ của tôi khi ấy, mà nói trắng ra thì thằng nào cũng vậy cả thôi nếu có tờ rym và biết dùng đối tượng, đúng mục đích mà tự nhiên giao phó.
Vô bãi gửi xe, vẫn lại là cái “cây thịt” to đùng mang tên “thằng Đạt” đang chờ sẵn từ lúc nào. Tôi thầm thấy nể độ nhiệt, nhẫn, lỳ và… u mê của thằng này. Tán vậy chỉ tổ mất công, nhọc xác mà hiệu quả thì…
– Ê này chờ mình với… Đi gì mà chả đợi nhau!!! – Hằng chới với gọi ới theo khi tôi và Xuân đã đi được 1 quãng.
– “Cái dáng hấp tấp vẫn không thể sửa, mất hết cả khi chất của tiểu thư đài các rồi.” – Tôi cười đểu đánh giá hành động và biểu cảm của Hằng khi ấy. Thực ra thì cũng khá dễ thương.
– Ông bạn này khỏe chưa mà đã đi học thế? – Đạt bất ngờ hỏi thăm tôi, vẻ mặt có vẻ hơi sượng vì việc đi cùng bọn tôi như thế này chắc chắc không nằm trong kế hoạch tán gái của ku cậu.
– Tôi: Chưa khỏe, nhưng có người cứ đến đón, giục đi nên tôi mới phải đi thôi, hajzzz (nghĩ thấy mình cũng đểu, tự nhiên lại rỗi hơi đi trêu 2 đứa nó).
– Hằng: Hì…
– Đạt… Thế à…
– Tôi: Mà thôi Hằng ạ, giờ mình đi cùng Xuân được rồi. Thêm Hằng đi cùng thấy… vương vướng!!!
– Hằng: Là sao!!! Vướng gì mà vướng, BD à!!! Kệ, mình cứ thích đi cùng đấy…
Tôi chả buồn nói gì nữa, âm thầm hưởng thụ sự thích thú vì hành động trêu ngươi của cái Hằng đã khiến thằng Đạt ngô nghê cay mũi. Đó, vì gái vì dục mà thả rông cảm xúc, để mặc nó chạy lông nhông như gà xổng thì có muốn đuổi bắt lại cũng còn khó. Sai lầm trong tán tỉnh và yêu đương hầu hết cũng đều từ đây mà ra cả.
…
Vui vẻ, thoải mái cười đùa được 1 chút với khuôn mặt dễ thương, hòa ái của Hằng thì vừa vào lớp tôi đã gặp ngay vẻ mặt vô tình, lạnh băng của Trà. Đối diện nhau… đéo nói câu gì, tôi cười – Trà bơ, khuôn mặt thể hiện biểu cảm của người không thân quen. Thái độ bất ngờ đó của Trà làm tôi hơi chưng hửng, lời xin lỗi đã định tối qua vừa trôi đến cửa miệng thi lập tức bị thắt lại, rút ngược vào bên trong. Ờ, thì thôi kệ, không muốn giáp mặt thì mình đành nhắn tin. Đây là cái việc cần phải làm cho xong vì tôi không muốn còn tồn tại 1 chút gợn nào về Trà trong lòng mình nữa.
– “Mình rất tiếc về việc sáng qua. Không biết là mình có gây ra chuyện gì không, dù gì thì nó cũng đã xảy ra rồi. Chỉ biết gửi đến Trà lời xin lỗi chân thành nhất, xin lỗi bạn rất nhiều!!!” – Gửi lúc 7h30 sáng…
…
Đến trưa ra về không 1 lời hồi âm… Tôi không hiểu điều này nhưng cũng chợt hiểu ra 1 điều khác…