Sóng Gió Cuộc Đời

Chương 8

Trong tĩnh lặng, trong hư vô, không trói buộc, không kiểm soát. Bóng tối râm ran nhưng nhẹ nhàng và thanh thản chứ không còn nặng trĩu, ngộp thở như trước nữa. Ý niệm dần dần được gợi mở… tôi đang mơ hay là đang thức? 1 Điểm sáng nhỏ nhoi xuất hiện ở nơi xa tít tắp… bé nhỏ… lớn dần… to dần. Tôi sắp thức dậy sau giấc ngủ “hy vọng” sao… và gia đình của tôi… tôi sẽ được trở về bên gia đình của mình??? Sáng dần… gần rõ rồi…

– Bác sĩ ơi, bạn ý tỉnh lại rồi ạ, bác sĩ ơi!!! – 1 Giọng nói trong trẻo vang vọng, lúc to lúc nhỏ nhưng nghe rất rõ ràng. Trong đó còn có 1 sự quen thuộc nào đấy…

– Được rồi, cứ để yên cho bệnh nhân tự tỉnh lại, đừng đánh thức.

1 thứ ánh sáng vàng rực chiếu vào mắt tôi, chói lòa nhưng không nhức mắt chút nào. Thêm 1 vật thể cứng rắn, lạnh âm ỉ áp lên khuôn ngực tôi, dò dẫm…

– Đây là mấy ngón tay?

– Tôi… B… Ba… ngón…

– Bây giờ là mấy ngón?

– Tôi… Không… ngón nào…

– Tạm thời ổn rồi, theo phim chụp và kiểm tra thì chỉ bị chấn động não dạng nhẹ. Theo dõi thêm vài ngày nữa nếu không có biến chứng gì thì có thể xuất viện.

– Dạ, cháu cảm ơn bác sĩ rất nhiều ạ… em cảm ơn chị ạ!!! – Vẫn là giọng nói trong trẻo đó đang đối thoại, chắc là với 2 người cùng lúc.

– Tuấn thấy đỡ chưa???

– Tôi… Um… Uhm… Khát quá… cho mình xin… nước…

– Đợi mình chút… Rồi, từ từ nhé, để mình đỡ… Rồi, uống từ từ thôi nhé…

– Tôi… Ựcc… Mình… đang ở viện phải không? Sao đầu mình… buốt quá!!!

– Tuấn cứ nằm nghỉ đi, đừng lo lắng gì cả. Để mình gọi báo cho Xuân biết. Cậu ấy về từ chiều rồi.

– Tôi: Chiều??? Vậy giờ là… lúc nào rồi? Mình vào đây lâu chưa? Sao chẳng có cảm giác… về thời gian gì cả???

– Bình tĩnh đi, đừng lo mà, giờ là gần 9h tối. Tính ra Tuấn vào đây cũng gần 1 ngày rồi.

– Tôi: Điện thoại của mình… đâu rồi?

– Tuấn định làm gì? Điện thoại của Tuấn bị vỡ hết rồi, lúc khám y tá vứt đi rồi, chỉ còn sim thôi… Sao, ừ, đây lấy điện thoại của mình mà dùng nè.

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Tôi mò mẫm dò số, may thay danh bạ tôi luôn lưu ra 2 bản cho máy và sim nên giờ mới tìm lại được số của My. Gọi để báo cho con bé nghỉ tạm 2 buổi học tới với lý do là tôi bận việc. Cái My có vẻ máu học võ thật sự, thấy tôi gọi đến là chăm chăm hỏi ngay xem đã tìm được lớp boxing nào chưa. Hy vọng là khi học xong, con bé sẽ không lạm dụng để đánh giả lại thằng thầy đang thương tích đầy mình này…

– Tuấn làm gia sư à? Sao không xin nghỉ hẳn 1 tuần cho khỏe đã.

– Tôi: Uhm… Mà giờ tối muộn rồi sao bạn còn chưa về? À… à… cho mình xin lỗi nhé… Nãy giờ toàn nghĩ đâu đâu. Bạn tên là gì nhỉ? Là bạn đưa mình vào viện đúng không? Mà mình bị làm sao mà ngất đi vậy?

– Hì hì, Tuấn hỏi nhiều thế mình còn chẳng nhớ để trả lời nữa… Uhm, là thế này… mình chính là người tối qua bị cướp túi xách ý, Tuấn nhớ chứ!!! Đó, lúc Tuấn giúp mình chặn bọn cướp lại thì bị 1 thằng đứng sau đập gạch vào đầu. Lúc thấy Tuấn ngã xuống mình sợ lắm, kêu gào thảm thiết xung quanh thì may có 1 top các anh đi đá bóng về nghe tiếng chạy tới. 2 thằng cướp dựng xe định chạy thì xe không chạy được (2 xe đâm nhau vỡ tan hoang thì chạy sao nổi) nên hoảng quá chạy thoát thân luôn, quên cả lấy túi xách của mình… Cảm ơn Tuấn nhiều nhé… chỉ vì cái túi dở hơi của mình mà làm Tuấn nguy hiểm ra thế này…

– Tôi: Thôi… mình và bạn không sao là tốt rồi. Giờ mình cũng tỉnh hẳn rồi, bạn cứ về đi kẻo muộn, không cần phải ở lại đâu.

– Không… không được, đây là thời điểm quan trọng nên lúc nào cũng phải có người ở bên cạnh. Bác sĩ đã dặn mình rồi, mà kể cả không thì mình vẫn có trách nhiệm phải ở lại… À, mà này, hóa ra mình học cùng lớp với nhau đấy, là bạn bè cả mà. Bạn bè thì giúp nhau vô tư mà, phải không… Hì!!!

– Tôi… Ơ… cùng lớp á? Sao bạn lại…

– Lúc mình kiểm tra giấy tờ của Tuấn để tìm người nhà thì có thấy thẻ sinh viên nên biết thôi. Mình gọi hỏi Thảo thì biết thêm được Tuấn ở cùng Xuân nên gọi luôn Xuân đến. Hóa ra tối qua cả bọn đi cafe, nem nướng cứ nhắc đến Tuấn mà mình lại không biết. Rồi mình về trước… và gặp cướp. Vậy đó, mình tên Trà, nhớ nhé… là Trà đấy. Học cùng nhau hơn 1 tháng rồi mà chẳng nhớ mặt nhau gì cả… chán nhỉ, hì hì.



“Trà… chính là con bé xinh đẹp đứng cạnh Hằng hôm nọ đây à? Bố mẹ làm trong nghề liên quan tới dân XH có phải không nhỉ…” – tôi trộm nghĩ, hajzzz cơ mà chưa đi sâu, mới chỉ nghe thoáng qua thì làm sao biết họ tốt – xấu thế nào để đánh giá. Dù gì mình bị thế này mà có người bên cạnh lo cho cũng là may mắn lắm rồi. Giá trị của gia đình, người thân, bạn bè chính là ở những lúc như thế này. Tiếc là mình thì lại bị mất đi quá nửa…



– Trà: Y tá vừa tiêm có đau không? Sao nhìn Tuấn nhăn nhó quá!!!

– Tôi: Không đau vì tiêm… Mình khó chịu ở cái tay này thôi, đang tính mai bó lại luôn ở đây vậy.

– Trà: Tội Tuấn quá…

– Tôi: Nhìn te tua quá ah… Không sao, chỉ là phần ngoài thôi. Đừng có cả nghĩ gì về chuyện tối qua nữa. Trà mà cứ như vậy sẽ làm mình áy náy về việc Trà chăm sóc mình đấy. Bạn bè thì vô tư mà, phải không???

– Trà: Uhm… Hi, mà Tuấn lạ nhỉ, học chung hơn 1 tháng mà không nhận ra mình thật sao? Không cả thấy quen luôn à?

– Tôi: Ừ… thật sự là như vậy, mình toàn ngồi bàn cuối. Trong lớp cũng chỉ mới quen có vài người. Con gái thì biết mỗi Hằng, vậy thôi.

– Trà… Hằng à… Uhm, còn mình thì lúc đưa Tuấn vào đây đã hơi ngờ ngợ, thấy quen quen rồi. Chỉ không chắc là có học cùng lớp hay không thôi, chứ cũng mang máng là sinh viên cùng trường… Đấy, thế mà…

– Tôi: Uh, mà Trà đi thế này có sợ bố mẹ nói gì không?

– Trà… Uh… Uhm… mình nói rồi, không vấn đề gì cả… Kể cả người yêu cũng nói lun rồi…

– Tôi: Hơ… hay, nói vậy không sợ… Ờ mà thôi, cứ thẳng tuột vậy cho dễ, sau đỡ hiểu lầm.

– Trà: Ghen thì cho chia tay luôn, mình cũng chẳng bận tâm lắm.

– Tôi: Yêu đương gì nhạt nhẽo vậy?

– Trà: Yêu cho có thôi, khi nào gặp người hợp thì mình mới yêu thật. Hi… còn Tuấn thì sao???

– Tôi: Mình thì dễ, chưa có gì để vướng bận cả.

– Trà: Sao chưa???

– Tôi: Không thích, chưa thích… Cảm giác của mình nó chưa đến nên vậy thôi. Kiểu chưa dậy thì ấy!!!

– Trà: HAHAHA… Thật thế á…

– Tôi: Oh kìa… be bé cái mồm thôi, người ta nhìn…

– Trà: Hê hê, sao không kiếm em nào mà yêu cho bớt buồn. Để lâu vậy lại thành trầm cảm… rồi tự tử đấy, hehe.

– Tôi: Có cánh tay phải đắc lực thì sợ gì!!!

– Trà… Sao??? AAHHH… đồ bệnh này, mặt lại còn toen hoẻn ra nữa chứ!!!

– Tôi: Hê, mình có sao thì nói vậy, có gì mà bệnh với chả không bệnh… Hajzzz, thôi đi ngủ đi, nhìn Trà cũng mệt rồi đấy!!!

– Trà: Uh… mình không sao, Tuấn mệt thì cứ ngủ trước đi.



Qua 1 giấc ngủ trong mệt mỏi và ê ẩm thì tới ngày hôm sau tôi đã đỡ hơn khá nhiều. Phần vì thương thế không quá nặng, phần vì thể lực trước đó của tôi cũng không đến nỗi nào. Tay trái cũng đã được bó lại đúng như những gì mà tôi cảm nhận, lần này lại phải chờ thêm 2 tháng nữa mới được tháo bột. Ngồi đọc báo, ngắm bệnh nhân, ngắm kiến bò chán, tôi lại quay qua ngắm… Trà.

Từ hôm qua đến nay, nhìn cái cách Trà lo cho tôi từ bữa ăn, thức uống, cho tới việc chạy ngược chạy xuôi lo báo cáo và nhận phúc đáp của bác sĩ và y tá… khiến tôi tự hỏi rằng đây là cô gái sống trong 1 gia đình giàu sang và thế lực thật sao??? Có 1 vẻ gì đó rất tháo vát và… thanh thản toát ra ở cô gái này. Nói chung là nó tạo cho tôi 1 cảm tình, 1 ấn tượng tốt đẹp, cho tôi cảm giác muốn được làm bạn tốt của nhau – nếu có thể!!!

– “Alo… Xuân à!!! Uh, Tuấn dậy rồi, mọi người cứ vào đi nhé…”. Là Xuân gọi, đang cùng với mấy bạn vào thăm Tuấn đó – Trà nghe điện xong rồi quay sang nói với tôi.