– Nhìn gì mà thộn mặt ra vậy ku? – Thằng Kiên cùng lớp xồ vào hỏi.
– Tôi: Ờ… Nhìn gì đâu, à, ờ nhìn gái, dãy trên toàn em xinh nhể…
– Kiên: Kết em nào chưa? Từ hôm nhận lớp đến giờ hơn tháng tôi cũng chấm được gần chục em rồi.
– Tôi: Ăn tạp à, đéo gì mà mυ'ŧ nhiều thế.
– Kiên: Còn ít đấy, lớp cấp 3 tôi còn nhiều nữa. Ờ, mà lớp mình nhiều con ở Hà Nội phết. Mà toàn hàng ngon vờ lờ, nhể!!!
– Tôi: Tôi cũng chả để ý lắm, ngồi buồn buồn mắt thi thoảng ngắm thôi. Cũng không đến lượt mình ngửi nên chả ham hố mấy.
– Thích thì cứ hít, mất đéo gì đâu ông. Đâu… thích đứa nào trong này – 2 thằng nữa chêm vào tên là Phong và Hùng.
– Tôi: Đứa nào giàu mà xinh nhất ấy, hê hê…
– Hùng: Lớp toàn con giàu, cơ mà xinh nhất thì chắc là con Hằng.
– Phong, Kiên: Ờ, con bé đấy công nhận xinh thật, hàng họ cũng nuột nà.
– Tôi: Đâu, đứa nào???
– Đấy, con bé sơ mi caro đỏ, tóc hoe vàng búi dài kia kìa, nhìn ngon đúng không – mấy thằng phụ họa.
– Phong: Cái đứa bên cạnh cũng xinh đấy chứ… Con bé mặc áo thun ghi ấy.
– Kiên: À, nó tên là Trà, hồi trước ôn cùng lò với tôi cả năm trời. Cơ mà con bé này nhà nó làm bóng với cho vay nặng lãi nên dạng như bọn mình chắc không hợp.
– Tôi: Ờ, thế chắc không đến lượt tôi rồi, hê hê.
– Kiên: Đứa nào, cái Hằng á, ờ nó chắc là được nhiều thằng tán đấy, trong lớp đã vài thằng để ý rồi. Bên ngoài nữa thì không biết, chắc phải cả rổ.
– Hùng: Rổ ©ôи ŧɧịt̠ á!!!
– Tôi: Thôi định mệnh các bố, biến mẹ đi, đứng đây nãy giờ ô nhiễm vãi lol ra. Biến!!!
…
– Xuân: Nãy chúng mày bàn cái gì mà thậm thụt thế???
– Tôi: Gái.
– Xuân: Con nào.
– Tôi: Cả lớp.
– Xuân: Cụ thể đứa nào??? Định mệnh trả lời nghe ngứa hết cả đít.
– Tôi: Đứa nào xinh nhất ấy…
– Xuân: Biết đứa đéo nào???
– Tôi: Thế mày thấy đứa nào xinh nhất!!!
– Xuân… Ờ, con bé kia… à, con kia, ờ… ờ, nhìn nhác qua thì tao thấy con bé kia là xinh nhất. Cái đứa tóc vàng, áo caro đỏ kia kìa, nhìn ngon phết. Nhìn như gái Nhật ấy mày.
– Tôi: Đó, bàn về nó đó… Đến vừa rồi tao mới biết tên nó là Hằng.
– Xuân: Lát về mượn thằng Thảo (lớp trưởng) bản danh sách lớp xem info nó thế nào. Mà nó là gì Hằng?
– Tôi: Đệm là Thu Hằng (TH) thì phải.
…
“Phịch… Brum… Xịch… xịch… Két. Két… két… Rầm… rầm…” – Thôi, vừa trèo lên xe chuẩn bị biến xới thì bị thằng chó nào nó thông đít cho lăn bò càng cả xe và người ra giữa sân, làm hàng chục cặp mắt trong bãi gửi xe tò mò quay ra nhìn soi mói. Tay trái tê buốt mất cảm giác rồi, vớ vẩn gãy tay thì bỏ xừ.
– Tôi: Đm đi đứng kiểu đéo gì thế!!!
– … Ơ… xin lỗi… Cho mình xin lỗi… – một giọng con gái nhẹ nhàng, thanh thanh vang lên trong ngập ngừng.
– Tôi: (Quay ngoắt lại và… tự chửi đờ mờ trong đầu vì cái đứa đâm tôi chính là con bé Hằng cùng lớp) – … Con gái gì mà phóng xe bạt mạng thế. Không thấy đằng trước có người sao!!!
– Hằng… Mình xin lỗi… tại mình bị trượt tay nên… Bạn có sao không, bị trầy hết rồi… Ra đây để mình lau cho…
– Tôi: Thôi khỏi, lần sau đi xe thì cẩn thận, để ý vào. Đâm phải người già hay trẻ con thì mệt đấy!!!
– Hằng: (Cúi gằm mặt lý nhý) – Mình… xin lỗi…
Tay trái trật khớp hoặc gãy chắc rồi, tê buốt đến không cử động nổi. Tôi nặng nhọc dựng chiếc xe lại bằng một tay trong trạng thái khó chịu vì tiếng con bé Hằng cứ léo nhéo, dậm dờ bên tai.
– Hằng… Bạn… bạn để mình giúp… qua đây để mình xem vết thương đã…
– Tôi: Thôi, không sao… Brừm… Vèo… vèo… – tôi bực mình phóng xe đi luôn, cái tay trái mà để lâu không bó thuốc ngay, sau này thành tật thì đánh đấm được gì nữa.
– Hằng: (Ý ới gọi theo sau lưng) – Bạn gì ơi… đợi mình đã…
…
Toi mất gần củ cho vụ băng bó oan này, may mà chỉ bị gãy một phần nhỏ xương ở cổ tay. Mất thêm 1. 5 tháng nữa “phế tay”, vẫn thấy may vì đây là tay trái nên các sinh hoạt thường niên như viết, ăn, bắt sóc bỏ vào lọ… vẫn có thể thực hiện.
– Xuân: Vừa rút tiền ở tài khoản à?
– Tôi: Chứ không thì lấy đâu.
– Xuân: Ừ, bảo mày quản lý cho tốt thôi. Một đống tiền trong tay đấy, cứ tiêu bừa bãi hết lúc nào không hay đâu.
– Tôi: Định mệnh m… Ừ, thôi, mày khuyên tao nghe, tao cũng biết giữ gìn mà. Tao khóa tạm thời tài khoản chính rồi, chỉ để lại vài chục trong tài khoản phụ phòng việc gấp thôi, như việc này chẳng hạn.
– Xuân: Sao lúc ấy không để cái Hằng nó đưa đi.
– Tôi: Lúc ấy tao đang bực với cả lo cho cái tay nên vội đi luôn.
– Xuân: Thôi cũng được, để sáng mai đi học cho nàng nhìn nàng xót, hehe…
– Tôi: Thích thú đéo gì. Tao là tao ghét mấy con ưỡn ẹo như vậy. May mà tay chân hôm nay cũng không bị nặng.
– Xuân: Ừ, chắc nó cũng vô tình thôi. Thôi, mai mà nó ra gặp mày xin lỗi thì nhớ kiếm một chầu cho anh em hưởng sái nhé, hehe…
– Tôi: Ờ, chắc mai bắt nó đền bữa bia, không biết nó có chịu không. Mà thôi kệ đi, giờ đớp đã… Đói rồi!!!