Trích Tinh

Ngoại truyện 2

Edit + Beta: Lùn

Hồi ký tra công 2

Tôi và Kỷ Chi Nam đã kết hôn.

Ngày nhận chứng nhận, nhìn ra được em ấy dốc lòng ăn mặc, lúc em ấy đi theo tôi vào đại sảnh Cục Dân chính, nhìn thấy một đội dài nhìn không thấy đầu, còn nhỏ bé "Oa" một tiếng.

Đây cũng là lần đầu tiên tôi đến, nhưng tôi không muốn ở lại nhiều hơn ở những nơi như vậy. Tôi tìm một người đã liên lạc từ lâu, điền vào mẫu đơn, chụp ảnh, lấy chứng nhận, mười phút là xong.

Kỷ Chi Nam nhìn đài tuyên thệ dưới quốc huy bên kia vài lần, bộ dáng nóng lòng muốn thử, tôi làm bộ như không phát hiện, đi thẳng ra ngoài, em ấy vội vàng đuổi theo.

Trên xe, Kỷ Chi Nam cầm quyển sổ đỏ nhỏ hỏi tôi: "Buổi chiều... Anh có thời gian không? ”

Tôi vốn định nói không có, nghĩ tới cổ phần bác Kỷ chuyển cho tôi, còn có công ty vừa mới được phân đến đứng tên Kỷ Chi Nam, đổi giọng nói: "Chuyện gì? ”

Kỷ Chi Nam thấy tôi không cự tuyệt, vội vàng nói: "Buổi chiều em đi chụp ảnh , cách phía trước không xa, nếu anh rảnh. Có thể..."

Tôi hiểu, em ấy muốn tôi đi với em ấy. Ngay cả khi kết hôn vì lợi ích, bề ngoài không thể làm quá tệ, vì vậy tôi đồng ý.

Em ấy rất hạnh phúc, đôi mắt sáng lên, và khi trang điểm, em ấy nhìn về phía tôi. Tôi ngồi bên cạnh lật tạp chí, trợ lý của em ấy bưng trà vào, tôi thuận tay đặt trà lên bàn trang điểm ý bảo em ấy uống trước, mặt em ấy lập tức đỏ lên, uống hai ngụm, xoay chén trà một hướng rồi bưng trở về: "Ngài cũng uống.”

Tôi không trả lời, em ấy sửng sốt một lúc mới ý thức được điều gì đó, bồn chồn nói: "Xin lỗi, xin lỗi em quên mất. Lily, làm ơn rót thêm một ly nước nữa. ”

Tôi có bệnh sạch sẽ, em ấy hẳn là nghe Kỷ Chi Chượng nói qua. Sau khi đến đây học trung học, tôi đã gặp bác sĩ tâm lý theo lời khuyên của Kỷ Chi Chương, bác sĩ rất có trách nhiệm giúp tôi phân tích nguyên nhân, nhưng tôi không muốn thú nhận với anh ta.

Điều này có thể được truy trở lại hơn một thập kỷ trước. Khi đó tôi còn ở nông thôn, mẹ bị bệnh, tinh thần khi thì tỉnh táo lúc thì hỗn độn, có lần chú Hai cách vách đến nhà mượn tiền, nói là mượn, kỳ thật chính là đoạt, hắn từ dưới gối mẹ lấy tiền ra muốn đi, tôi ngăn cản không cho, nói đây là tiền mẹ đi khám bệnh ăn cơm, hắn không kiên nhẫn, nói sau này đưa cơm ăn cho hai mẹ con chúng tôi.

Hắn mang đến cái gì vậy? Thức ăn thừa bị bỏ lại, và bánh bao mốc lâu. Trong cơn giận dữ, tôi lật đồ ăn lên mặt đất, chú Hai vừa uống rượu, giơ tay đẩy tôi lên bàn, cầm bánh bao mốc meo nhét vào miệng tôi, khi đó tôi gầy yếu, hơn nữa mấy ngày không ăn cơm, căn bản phản kháng không được, bánh bao mang theo mùi lạ bị nhét vào trong miệng, khiến người ta buồn nôn tràn đầy khoang mũi. Mẹ tóc tai bù xù bên cạnh chỉ vào tôi cười khúc khích, chú Hai phát điên, ném tôi xuống đất, đi đến trước giường, vừa da^ʍ tiếu vừa đưa tay vào trong quần áo của mẹ.

Kể từ đó, tôi đã có một mâu thuẫn nghiêm trọng với những thứ bẩn thỉu. Những gì là bẩn, những gì không bẩn, vô hình có một bộ tiêu chuẩn đánh giá riêng của chúng.

Trước mắt chén trà này có chút kỳ quái, nếu như là trà người khác đã uống qua, tôi nhất định sẽ quả quyết cự tuyệt, Kỷ Chi Nam đưa tới lại làm cho tôi có chút do dự.

May mắn thay, em ấy không làm tôi khó xử, trang điểm xong liền ra ngoài chụp ảnh.

Tôi đọc tạp chí một mình, đứng dậy và đi dạo. Tiểu tử kia kéo tôi đến nơi này, đơn giản chỉ là muốn tôi xem bộ dáng em ấy làm việc, đi xem cũng không phải là không thể, nói không chừng em ấy nhìn thấy tôi lại đỏ mặt.

Sau khi đi qua nhà vệ sinh, tôi đi vào rửa tay, có hai người đàn ông trông giống như nhân viên đang hút thuốc và trò chuyện trong góc. Tiếng nước chảy không che khuất được giọng nói của bọn họ, tôi không muốn nghe, nội dung đối thoại lại không rơi xuống đất chui vào lỗ tai.

Nói về lịch sử thượng vị của một nam diễn viên họ Kỷ hôm nay quay trong lều, nói em ấy nhìn như đơn thuần, kì thực cuộc sống riêng tư rất phóng túng, từ khi ra mắt năm 18 tuổi, đã leo lên không ít giường của đạo diễn và nhà tư bản, bằng không sao có thể nổi tiếng nhanh như vậy, nhân vật Thẩm Ngạn An trong bộ phim này cũng có được như vậy, trong đó có một nhân viên nam dùng giọng điệu khinh bỉ nói: "Lúc thử vai tôi tận mắt nhìn thấy cậu ta đi ra khỏi phòng nghỉ của đạo diễn, quần áo cũng không mặc chỉnh tề. ”

Tôi bình tĩnh tắt vòi nước, đi ra ngoài, lấy điện thoại di động ra và kiểm tra danh sách các diễn viên của bộ phim.

Kỷ Chi Nam vào vai Thẩm Ngạn An, không sai.

Tôi không trở về phòng nghỉ nữa, trên đường gặp trợ lý của Kỷ Chi Nam, bảo cô ấy giúp nói tôi đã đi trước, liền trực tiếp rời đi.

Thật bẩn.

Cuộc sống của tôi không thay đổi nhiều vì kết hôn. Chẳng qua đổi chỗ ở, đổi người ở dưới cùng một mái hiên.

Muốn nói có cái gì không giống nhau, chính là ngẫu nhiên sẽ phát hiện bên cạnh quả thật có thêm một người. Nghiêm khắc mà nói, Kỷ Chi Nam rất hiểu chuyện, cảm giác tồn tại cũng không mạnh, tan tầm trở về sẽ nhìn thấy em ấy ở trong phòng khách chờ tôi, buổi tối khi tôi làm việc trong thư phòng, có đôi khi em ấy nhẹ nhàng gõ cửa, hỏi tôi có muốn uống trà không, đại đa số thời gian đều yên lặng ở bên ngoài, không hỏi cũng không nhiều lời.

Không biết là cố ý hay vô tình, em ấy rất biết lấy lòng cha tôi và Ngụy Huyên, mỗi lần đến Tần gia đều chuẩn bị lễ vật, giống như tiểu tức phụ bình thường người ta vừa qua cửa đi phòng bếp hỗ trợ, thậm chí tên nhị ca hỗn nợ kia lôi kéo em ấy muốn liên lạc của nữ minh tinh trong giới giải trí, em ấy cũng không có không kiên nhẫn, mặt tươi cười đáp lại.

Từ góc độ này mà nói, Kỷ Chi Nam đích thật là một đối tượng kết hôn không tồi. Nhưng trong lòng tôi khó hiểu mà phiền muộn, cơm nước xong em ấy bị Tần Ngụy Phong lôi kéo nói nửa giờ, lúc tôi đi qua đang nghe thấy Tần Ngụy Phong tiện hèn hề hỏi: "Tiết Oánh kia, lấy giải nữ chính xuất sắc nhất kia, nghe nói có kim chủ ngoài giới rất lợi hại, còn đổi không chỉ một lần? ”

Kỷ Chi Nam vẫn mỉm cười: "Chưa từng nghe nói qua, hẳn là không phải. ”

Hẳn? Từ mơ hồ này nghe có vẻ kinh tởm.

Sau tết không bao lâu, Kỷ Chi Nam liền đi nơi khác quay phim. Tôi vốn tưởng rằng phải mấy tháng sau em ấy mới trở về, ai ngờ em ấy chạy về nhà ba ngày hai lần, có lần tôi tan tầm rất muộn, lúc trở về trong phòng tối đen một mảnh, tôi đang suy nghĩ dì đi đâu, vừa bật đèn phòng khách, liền thấy Kỷ Chi Nam dụi mắt từ trên sô pha ngồi dậy, nói: "Anh về rồi. ”

Em ấy nấu cơm cho tôi, hai món xào và một món súp sườn, hương vị bình thường, tôi ăn một chút và đặt đũa xuống. Kỷ Chi Nam có chút hoảng hốt, hỏi tôi có phải rất khó ăn hay không, tôi nói không đói, đứng lên đi thư phòng làm việc.

Một lát sau em ấy tiến vào đưa cà phê, tôi nhạy cảm với mùi hương, ngửi thấy mùi sữa tắm bốc lên từ người em ấy, ngẩng đầu liền nhìn thấy em ấy khoác áo choàng tắm lỏng lẻo trên người, lộ ra một mảng lớn da thịt trắng như tuyết trên ngực.

Em ấy đang quyến rũ dẫn dắt tôi.

Không biết có bao nhiêu người đã nhìn thấy em ấy như thế này.

Lợi ích thông gia, nói trắng ra hai người không liên quan cùng nhau sống qua ngày, thói quen sinh hoạt, nhu cầu tình cảm đều không liên quan đến đối phương, ngẫu nhiên đối mặt với người ngoài nắm tay giả vờ ân ái là được.

Có lẽ gần đây công việc quá mệt mỏi, hành động này của em ấy ảnh hưởng đến tôi, khiến tôi nảy sinh một cảm xúc được gọi là "không vui".

Em ấy hỏi tôi có muốn nghỉ ngơi sớm không, và tôi thấy ngón tay của em ấy cuộn tròn.

Tôi đè nặng lên tính khí và nói,"Cậu ngủ trước", em ấy đứng bên cạnh một lúc, tôi đóng một tài liệu và ngẩng đầu lên, chỉ để phát hiện ra rằng em ấy đã đi ra ngoài.

Sau đó một khoảng thời gian em ấy không có hành động tương tự, nhưng vẫn ba ngày hai lần chạy về nhà, quay phim tựa như một vở kịch, hoặc là bởi vì đạo diễn và em ấy có quan hệ không tầm thường, cho nên mới tới lui tự nhiên.

Nhớ lại một vài năm trước đây em ấy đã để lại tin nhắn trên blog của tôi nói "cố gắng nỗ lực", đó là một trò đùa.

Em ấy vẫn ở nhà nấu cơm, tay nghề không có tiến bộ gì, có lần làm bánh ngọt suýt nữa nổ tung phòng bếp, nhìn thấy tôi trở về sợ tới mức tay chân cũng không biết nên đặt ở đâu, cúi đầu sắp khóc.

Từ đó về sau em ấy rất ít khi tự mình động thủ, nhưng vẫn tự chủ trương đưa cơm đến công ty tôi, có đôi khi để tài xế đưa tới, có đôi khi tự mình đưa.

Cuộc hôn nhân của tôi và em ấy trong giới ít ai biết, biết cũng sẽ không nói khắp nơi, nhưng những lời đồn vẫn không tránh khỏi.

Tôi và Kỷ Chi Nam xuất thân không tốt là chuyện mọi người đều biết, hơn nữa em ấy là diễn viên, nghĩ cũng không cần nghĩ, liền biết hai người chúng tôi đã cung cấp cho mọi người bao nhiêu tiếng cười sau bữa cơm.

Hôm nay ở trên bàn xã giao, trong bên hợp tác có hai người uống quá nhiều, đầu lưỡi thổi phồng lịch sử phong lưu của mình với người đầy bàn, nói xong liền hướng về phía tôi không có ý tốt cười, hỏi tôi cảm giác cưới một minh tinh như thế nào, có phải vừa trắng vừa mềm hương vị tốt hay không, còn nói đùa "Buổi tối chờ cậu ta tẩy trang rồi mới lên, đừng nhận nhầm người", nắm đấm của tôi lúc chặt lúc lỏng, nghĩ đến mấy chục triệu hợp đồng, cuối cùng nhịn xuống.

Chưa từng nghĩ vừa ra khỏi khách sạn, liền thấy Kỷ Chi Nam nghênh đón, hai người phía sau ồn ào muốn náo loạn, tôi vội vàng đẩy em ấy lên xe.

Em ấy mang thức ăn cho tôi, dùng thìa cho tôi ăn canh, thấy tôi uống, cười tủm tỉm cũng dùng thìa kia uống một ngụm. Lúc này tôi mới chú ý tới trên mặt em ấy còn trang điểm, khóe mắt nhướng lên, đồng tử chôn trong bóng tối, giống như đeo một cái mặt nạ.

Con hát vô tình, có trời mới biết em ấy lấy lòng tôi như vậy.

Tôi không có tâm tình lại ăn thức ăn em ấy mang đến, em ấy lại lui ở trong góc nhìn trộm tôi, tầm mắt nóng rực rơi vào trên người, làm cho tôi đứng ngồi không yên, trong lòng giống như có vô số con kiến đang gặm cắn, cắn xé, rất cần một gáo nước lớn đem chúng rửa sạch.

Ngày 18 tháng 3 là sinh nhật của em ấy, dì trong nhà nhắc nhở tôi vào ngày hôm trước, nói rằng ngài Kỷ có thể trở về vào ngày mai. Không muốn đối mặt với em ấy đi nữa, vẫn phải duy trì sự hòa thuận bề ngoài.

Ban ngày tôi dặn dò trợ lý đi ra ngoài tùy tiện mua một món quà, tan ca liền trực tiếp về nhà. Kỷ Chi Nam quả nhiên ở nhà, làm bít tết cùng mì, cẩn thận mời tôi thưởng thức.

Bít tết rượu vang đỏ, hương vị bình thường, em ấy nhìn tôi với sự chờ mong, tôi cúi đầu và nhìn thấy chiếc nhẫn em ấy đeo trên ngón áp út của tay trái.

Sau tất cả, là sinh nhật của em ấy, tôi trái lòng nói ngon.

Em ấy nhếch miệng cười đến thoải mái, trong ánh mắt sáng mà trong suốt nhìn không ra một tia nịnh nọt cùng dối trá. Nhưng vừa nghĩ đến nụ cười như vậy không phải chỉ thuộc về một mình tôi, khô ý cổ quái lại bốc lên trong lòng.

Ăn xong tôi đi tắm, đợi đến khi nhiệt độ mãnh liệt quét qua cơ thể, tôi mới ý thức được có gì đó không ổn. Tôi suy nghĩ, cho dù là uống say, cũng chưa bao giờ làm ra chuyện trái với mệnh lệnh của não bộ.

Kỷ Chi Nam đã hạ thuốc tôi.

Tôi đẩy cửa phòng vệ sinh ra, em ấy đang khom lưng sửa sang lại đồ đạc, vạt áo vén lên, lộ ra một đoạn vòng eo trắng mà mảnh.

Em ấy cố ý làm vậy.

Tôi tức giận, xông lên và đặt em ấy trên giường, và em ấy nhìn tôi trong sợ hãi và hỏi tôi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi cười lạnh, diễn xuất tốt như vậy, trách không được có thể nổi tiếng. Em ấy tiếp tục phủ nhận, nói em ấy không biết, càng nhìn khuôn mặt đơn thuần vô tội này của em ấy, lại càng làm cho tôi tức giận. Nhiệt lưu chạy quanh cơ thể, không có chỗ phát tiết, tôi nổi giận bóp cổ em ấy, nhìn em ấy đỏ mặt, trong mắt tràn đầy nước mắt, đôi môi mấp động hết lần này đến lần khác nói "Xin lỗi", mới chậm rãi buông ra.

Em ấy ở dưới thân tôi thở dốc, nhiệt khí phun lên người tôi, cánh tay còn quấn quanh trên người tôi, làm cho phía dưới tôi càng cứng càng khó chịu.

Răng cắn đến đau nhức, một đường lý trí cuối cùng cũng ở dưới tình huống quỷ dị mà kiều diễm này sụp đổ. Trong đầu tôi chỉ nghĩ, như vậy là tốt như em ấy mong muốn.

Đây chỉ thuần túy là để phát tiết.

Làm được một nửa, Kỷ Chi Nam không còn động tĩnh, thắt lưng vô lực sụp đổ dưới đất, mặt vùi vào trong gối đầu, ngay cả tiếng rêи ɾỉ cố ý hạ thấp cũng không nghe thấy.

Dược tính trong cơ thể tôi không phát huy hết, lại bóp eo em ấy vài cái, phát tiết trong thân thể em ấy , mới lật em ấy lại.

Nhìn thấy khuôn mặt của em ấy, trong nháy mắt, tôi ngây ngẩn cả người, em ấy không khóc, nhưng mặt đầy nước mắt đã khô cạn, môi bị cắn rách, máu đỏ sậm dính ở khóe môi, trên người xanh bệch tím tái, đều là dấu vết tôi làm ra.

Cái loại cảm giác bị kiến gặm cắn trái tim lại tới, lần này càng sâu hơn, vạn kiến cắn tim, đau đến mức ta cho rằng mình bị bệnh.

Tôi ghét cảm giác mất kiểm soát, tôi không thể mất kiểm soát.

Tất cả là vì em ấy.

Tôi nắm lấy khuôn mặt của em ấy và hỏi, "Đây không phải là những gì cậu muốn?"

Em ấy há miệng, giọng nói vụn vặt ở trong cổ họng ngột ngạt, hơn nửa ngày mới "Ừ" một tiếng.

Ngày hôm sau khi tỉnh lại, Kỷ Chi Nam đã không còn ở trên giường nữa.

Dì nói em ấy chưa sáng đã trở về đoàn làm phim, còn nói sức khỏe của tôi không thoải mái, bảo dì ấy làm một ít bữa sáng nhẹ và bổ dưỡng.

Buổi chiều tôi gọi điện thoại cho em ấy, giọng em ấy khàn khàn, nói đang chờ quay, còn hỏi tôi ăn cơm chưa, giống như tối hôm qua không có chuyện gì xảy ra.

Tôi vẫn nói xin lỗi em ấy, em ấy dừng lại một lúc, bình tĩnh nói không sao.

Tôi không thể không thở phào nhẹ nhõm.

Thuốc là em ấy hạ, cho em ấy một câu xin lỗi là đủ rồi.

Lần này Kỷ Chi Nam trở về đoàn làm phim, thật lâu không trở về.

Biết rõ là nguyên nhân dược hiệu thúc đẩy, nhưng tôi lại không quên được đêm đó, nhiều lần từ trong mộng tỉnh lại, trước mắt đều là bộ dáng em ấy cắn môi rêи ɾỉ, khóe mắt đỏ bừng, mị thái hoành sinh.

Thời tiết ngày càng nóng, mọi người cũng bắt đầu nóng nảy. Trong vòng một ngày tôi xem điện thoại di động nhiều lần, màn hình trống rỗng, không có một tin nhắn Kỷ Chi Nam gửi tới.

Rõ ràng em ấy rất thích nhắn tin. Lúc trước em ấy nhất định phải tự mình đi nước ngoài mua nhẫn cưới, gửi rất nhiều tin nhắn cho tôi, tôi bận đến quên trả lời, sau khi trở về em ấy hỏi có nhận được không, tôi rất phiền, giáo huấn em ấy một trận, ngày hôm sau em ấy lại ngốc nghếch tiếp tục gửi, chỉ là tần suất thấp hơn rất nhiều.

Bây giờ không có gì, có chuyện gì vậy?

Tôi không nghĩ em ấy sẽ trở về một mình trong im lặng. Mở cửa và thấy em ấy bận rộn trong nhà bếp, tôi nghĩ rằng tôi đang mơ.

Trong lòng bắt đầu khởi động một dòng nước nóng khó có thể diễn giải, tôi tiến lên hỏi em ấy: "Sao không nói một tiếng liền trở về?"

Kỷ Chi Nam còn híp mắt cười như trước: "Thời tiết không tốt, trên núi không có tín hiệu, em liền trực tiếp trở về. ”

Kỳ lạ thay, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của em ấy, nghe thấy giọng nói của em ấy, khó chịu làm phiền tôi trong nhiều ngày như vậy lặng lẽ biến mất.

Buổi tối tôi ma xui quỷ khiến cho Kỷ Chi Nam ở trong thư phòng của tôi, em ấy rất cao hứng, chạy qua chạy lại vài lần, đem ghế, sách, ly, bộ sạc của mình mang tới, lại bày ra pha cà phê cho tôi, đợi đến khi em ấy ngồi xuống, tôi đều xử lý mấy phong thư.

Em ấy là người ngồi không yên, trên mông giống như có đinh, cầm sách xoay tới xoay lui, lúc này tôi chỉ cần ho nhẹ một tiếng, em ấy liền lập tức im lặng.

Đợi đến khi bận rộn xong đã là đêm khuya, tôi đứng lên vặn cổ duỗi thắt lưng, lúc này mới chú ý tới người bên cạnh đã ngủ thϊếp đi.

Em ấy cong chân, cả người đều ở trên ghế, tôi mất rất nhiều công sức mới duỗi tay chân em ấy bật ra, ôm em ấy lên lầu.

Vừa đặt lên giường, em ấy liền tỉnh lại, ánh mắt híp nửa mở nhìn tôi, không rõ gọi tôi: "Tần tiên sinh... Tần Nhạc..."

Tôi sờ sờ mặt em ấy, lại sờ sờ khóe miệng em ấy, vết thương lưu lại đêm đó đã không thấy đâu.

Có lẽ nó đang trốn, không muốn tôi nhìn thấy nó.

Lần này Kỷ Chi Nam chủ động ở lại thêm vài ngày, hỗ trợ chăm sóc cha đang nằm trên giường.

Cha là bị tức giận sinh bệnh, Tần Ngụy Hải cùng Tần Ngụy Phong tranh giành bất động sản Hoa Thịnh đến đầu vỡ máu chảy, tôi cũng đạp một cước, vốn tưởng rằng cha không rảnh chú ý động tĩnh bên tôi, ai ngờ bọ ngựa bắt ve hoàng tước ở phía sau, Ngụy Huyên ở sau lưng đẩy tôi một phen, cuối cùng để cho tôi một mình cõng nồi.

Tôi từng bước kinh doanh cho đến hôm nay, lại ngã xuống trên người nữ nhân này, quả thực không cam lòng.

Buổi tối về nhà, Kỷ Chi Nam lải nhải với tôi về chuyện ở bệnh viện. Sau đêm ở thư phòng, em ấy ở trước mặt ta thả lỏng hơn rất nhiều, nụ cười cũng nhiều hơn không ít, nhưng hiện tại tôi không có tâm tình nghe.

Hai ngày sau Kỷ Chi Nam trở về tổ, trước khi đi đưa mấy văn kiện cho tôi, mở ra xem, là giấy chuyển nhượng, em ấy chuyển toàn bộ công ty mà bác Kỷ đưa cho em ấy khi kết hôn sang tên tôi.

"Em đi rồi." Em ấy nói xong tiến lại gần, lại nghĩ đến cái gì đó lui về, nhỏ giọng nói, "Đừng không vui a. ”

Tôi đưa em ấy đến sân bay, em ấy không muốn tôi xuống xe, và em ấy tự mình kéo vali đến nhà ga.

Một chặng đường dài, em ấy quay trở lại và vẫy tay với tôi năm lần.

Cho đến khi tôi không thể nhìn thấy bóng lưng của em ấy, tôi lấy những tài liệu trên tay của tôi và ngồi trên xe trong một thời gian dài.

Những thứ có thể tăng thêm trợ lực cho tôi đã đến tay, Kỷ bá phụ đối với tôi không có phòng bị, chờ tôi chậm rãi động thủ thôn tính các sản nghiệp khác của Kỷ gia, có thể đem người không có giá trị lợi dụng tiễn đi.

Nhưng nghĩ tới đây, tôi cư nhiên không cảm thấy rất vui vẻ.

—------

A… cắn chết tra nam